Đang định ngồi dậy, chợt toàn bộ thế giới tối sầm lại. Giơ bàn tay lên cũng chẳng thể thấy gì cả. Cả thế giới cũng chìm vào im lặng,… kể cả tiếng tim đập cũng ngưng. Lucifer cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng…
<< Thông báo thông báo >>
<<Hệ thống không thể tiếp tục áp chế nguồn năng lượng lạ>>
<<…Tịch… Kiểm tra toàn bộ hệ thống… Ngắt kết nối>>
Nó cũng mất luôn ý thức.
…
“Chíp chíp, chíp chíp,… líu lo líu lo,…”
“Ào! Rì rào…”
Cảm giác mát lạnh đập vào mặt làm nó giật mình. Từ từ mở mắt, thế giới trước mắt nó làm nó bất ngờ. Dưới tán một cây cổ thụ cao mấy mươi mét là một vườn hoa bát ngát đủ màu sắc, hương hoa ngào ngạt, quấn quít bướm ong. Đùa với những tia sáng trên tán cây là những chú chim nhỏ nnó, xinh đẹp và lạ lùng.
Lucifer đưa mắt nhìn quanh, bên trái là một vách núi cao lởm chởm đá đen. Từ đỉnh núi có một dòng suối lớn chảy xuống. Từ con suối ấy tách ra một dòng nước nhỏ chảy qua khu vườn, tạo ra giữa khu vườn một hồ nước sâu và trong vắt, bên dưới có sỏi, rong,… và vô số loài thủy sinh mà nó biết lẫn không biết.
Đằng sau nó là một lâu đài nhỏ nnó màu đen theo phong cách Gothique rayonnant, kết hợp với với vô số những đường cong tinh tế màu lục thẫm và lam sáng tuyệt đẹp và cổ xưa – mà sau này nó mới biết đó là phong cách Valar. Ở vị trí đẹp nhất của bức tường vẫn là gia huy hình kị sĩ cách điệu to lớn và trang nhã.
Nó biết đây là đâu rồi, nhưng sự thay đổi là quá lớn. Dựa vào hình dáng và hương thơm thì khu vườn kia vẫn là vườn hoa oải hương quen thuộc – đặc sắc của thị trấn Lavender – nhưng màu sắc thì khác hẳn, đủ mọi màu sắc, thậm chí còn có vài bông hoa màu vàng kim chói lóa dưới những tia nắng.
Hồ nước nó vẫn thường nằm dùng magic UFR để đề cao mp giờ đã trở nên sâu hơn, rộng hơn, trong hơn và sinh động hơn.
Không, phải nói là mọi thứ đều trở nên lung linh và sinh động hơn. Mọi thứ đều thay đổi đều đa dạng hơn, có sức sống hơn, mới lạ và “tự nhiên hơn”.
Nó chạy lại hồ nước, soi bóng mình. Vẫn gương mặt đó, không có gì thay đổi. Nó thở phào nhẹ nhõm, nó sợ sau này gặp lại em nó sẽ không nhận ra nó. Nhìn xuống ngón áp út, vẫn là những đường nét hoa văn đen, nhưng chúng cũng tuân theo phong cách Valar. Là những đường thẳng hở kết thúc bằng một nửa tới một cung tròn, nở ra một bông hoa nhỏ có lổ trống ở giữa làm “mặt nhẫn”.
Nó nhắm mắt lại, một quả trứng nhỏ nằm gọn ở một góc của không gian và… không gian đã mở ra trọn 1m3. Lại một sự thay đổi nữa, nhưng chưa hết, Lucifer đã không hề nhận được bất kì bảng thông tin nào khi nhắm mắt lại, không một thông báo nào từ hệ thống, không có bất cứ thứ gì.
Mỉm cười, những thứ thừa thải ấy mất đi thì thế giới này mới hoàn mỹ được, nó nghĩ.
Lật tay lấy quả trứng ra, thời gian qua nó cũng quên mất nó dù thỉnh thoảng cũng lấy ra ôm ngủ. Nhắm mắt, không hề có thông tin gì hiện ra. Nó cười khổ, lẩm nhẩm nhớ lại. Nếu không có bất kì sự thay đổi nào diễn ra thì nó cần phải ôm trứng ngủ hơn một tháng nữa thì nó mới nở.
Còn về phần ma lực, nó không cần kiểm tra, lượng ma lực vẫn như cũ kể cả chủng elements mà nó phù hợp.
Vừa cất đi quả trứng thì một tiếng gọi cất lên từ phía sau.
Cậu chủ, vào ăn trưa thôi. Ông chủ đang đợi cậu ở bên trong.
Vẫn gương mặt đó, vẫn thân hình đó nhưng có điều thon gọn hơn, mái tóc trắng như cước giờ lại đen bóng làm nó bất ngờ… Chính xác, đó là ông Winter. Chu choa, giờ lão, à không, chú ấy trông thật phong độ. Nụ cười vẫn nở trên môi nhưng lại không phải là nụ cười hiền từ của một ông lão mà nó thích, đó là một nụ cười tự tin, sáng ngời của một người trung niên có một thời phong độ thành công.
- Dạ, con vào ngay!
Nói rồi nó đi theo sau Winter, vừa đi vừa đánh giá từng cử chỉ một. Winter giờ là một gã quý tộc lịch lãm, chính xác như vậy. Xem kìa, những bước chân nhẹ nhàng cuốn hút, những cử động tinh tế của các ngón tay, sự nhịp nhàng của những cái nhún người cho linh hoạt, cái vững chãi của bờ vai, cái manly của mái tóc đã mang tới độ “chín” hoàn hảo của người đàn ông. Nếu nói Winter không sát gái, Lucifer chết cũng không tin, nhưng nó không phải quá quan tâm đến cái vụ ấy, tự do của mỗi người.
Bằng một cú xoay người đầy nghệ thuật, Winter vui vẻ mở ra cánh cửa, cúi người 90° với nụ cười “đứng tim thiếu nữ” trên môi. Tà áo khoác cùng những cơn gió thơm ngát tinh dầu Lavender làm Lucifer hoa cả mắt, mãi một lúc sau nó mới lấy lại tinh thần mà bật cười đi vào nhà. Lão Winter đã điệu hơn trước, cái dáng dấp ấy là của một nghệ sĩ khiêu vũ chứ chẳng sai, phải kiếm cơ hội thụ giáo mới được, nó vừa cười thầm vừa suy nghĩ.
Bước vào nhà, cảm những sự tài hoa của các kiến trúc sư đã dựng nên ngôi nhà này, Lucifer cảm thấy cực kì xúc động. Bằng sự thiết kế tinh tế, kết hợp những mảng tối – đối lập với ánh sáng, đã làm tôn lên những chi tiết tỉ mĩ của ngôi nhà như: những bức tranh tường, hàng cột chạm trổ uy nghiêm, dãy tĩnh thất bằng đã vững chải,… bằng chính ánh sáng mặt trời quang minh đẹp đẽ, sáng mà không chói lóa.
Rồi cũng tới nhà ăn, cha nó đã ngồi chờ sẵn ở đó. Nó mỉm cười, hai tay khép hờ trên đùi, cúi người – kiểu chào quý tộc:
Con chào cha.
Cha nó gật đầu, sự ưng ý đã hiện lên trên khuôn mặt. Nó cũng cảm nhận được sự thay đổi của cha nó, dễ dàng hơn, nhiều yêu thương hơn và khác biệt hơn. Cả Raphael và Winter đều thay đổi theo chiều hướng có chút khác với ban đầu, tức là khác so với nó, họ không giống như những sinh vật được tạo ra theo khuôn của nó mà có những nét đặc sắc riêng mình.
Winter, ngươi cũng nên bắt đầu khóa lễ nghi rồi đó. Có lẽ không lâu nữa nó sẽ rời xa chúng ta.
Vâng, như ý ngài muốn thưa đại nhân – lão Winter chợt xuất hiện ở phía sau nó, cúi người, chắp tay lên ngực. Lần nay Lucifer thấy khó hiểu, khác gì lễ nghi Warlock nó làm lần đầu đâu, thay đổi nữa ư?
Sau đó bữa trưa diễn ra, nó phát hiện một chút bất ngờ thú vị. Dù Winter có lịch lãm cỡ nào, đứng trước Raphael Valhalla cũng kém một bậc. Dù kém phần linh hoạt hơn, nhưng mỗi cử động của Raphael đều toát lên khí thế của người trên. Cái khí thế ấy toát ra từ thẩm sâu trong con người ngài, khí thế chảy từ huyết quản. Đủ để nhận ra Winter chỉ là một quản gia khi đứng cạnh.
Và thứ khí thế đó, nó cũng có.
…