Dị Huyết Hung Thần
Tác giả : Vẫn Lạc
Nguồn :4vn.eu
Chương 8 : Giam giữ
Khi xanh và đỏ bị hút vào xong , cả ba vật còn lại đều hợp lại với nhau , mở ra một vùng không gian kì bí trong cơ thể Hoa Khiếu Thiên , không gian này rất khó phát hiện , chỉ cần có kẻ nào dám chạm vào không gian thì chắc chắn sẽ bị ba đại hung vật này tấn công như vũ bão . Khi xanh và đỏ bị hút vào thì chúng cũng bị chuyển đến không gian thần bí đó , nhưng chúng không còn đủ sức lực để phản kháng nữa , đây là không gian do ba đại hung vật tạo nên , há lại để cho một thứ vừa bị đánh chết đi sống lại có cơ hội mà trở mình lần nữa .
Xanh và đỏ gào lên thảm thiết , nó không cam lòng vì bị nhốt lần nữa , mà lần nhốt hiện nay so với trước kia còn chắc chắn hơn . Xanh và đỏ hét trút hận xong liền ngồi xuống an tĩnh , không làm điều gì bậy bạ nữa , chúng biết nếu mà chúng còn mạnh mẽ phản khàng thì chắc chắn ba thứ kia sẽ không tha cho chúng , cứ im lặng cho nó chắc .
Còn hiện nay , Hoa Khiếu Thiên đang xảy ra chuyện gì ....
-Ưm ưm .
Hoa Khiếu Thiên cuối cùng cũng chịu mở mắt , đôi mắt hơi mờ nhìn xung quanh , sau khi thích ứng được với ánh sáng thì cảnh vật xung quanh cuối cùng mới hiện rõ trong mắt hắn . Hoa Khiếu Thiên nghi hoặc , hắn không biết hiện tại mình đang ở đâu nhưng cảnh vật này làm cho hắn cảm thấy có chút quen quen . Hoa Khiếu Thiên bắt đầu nhớ lại sự việc lúc đó , hắn nhớ lúc đó có thứ gì đó ngăn chặn hành động tự sát của hắn , hắn chỉ nhớ tới đó thôi , còn lại thì quên tuốt tuồn tuột .
-Cái tế đàn kia đâu rồi nhỉ ?
Hoa Khiếu Thiên tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy dấu vết nào cả , thế là hắn thở dài một hơi mệt mỏi .
-Ô . Sao thương thế của mình ... không còn nữa ?
Hoa Khiếu Thiên ngạc nhiên nhìn thương thế của mình , hắn nhớ khi đó mình bị xanh và đỏ hành hạ tới chết đi sống lại , đáng lẽ thì phải thương thế rất nặng mới đúng , mà giờ không những không có thương tật mà thân thể còn khỏe hơn trước gấp mấy lần , đây quả là bất bình thường .
-Thân thể của mình phát sinh ra nhiều thứ bất bình thường quá .
Hoa Khiếu Thiên rờ rờ cơ thể có chút cứng cáp của mình , hắn đó hắn nhìn xung quanh cơ thể , đột nhiên hắn cứng người lại .
-Chiếc ... nhẫn đâu mất rồi ?
Hoa Khiếu Thiên hốt hoảng , hắn lục lọi khắp nơi nhưng vẫn không phát hiện được chiếc nhẫn của mình ở đâu , đây là vật mà trước khi phụ thân chết đã đưa cho hắn , hắn vẫn còn nhớ rất rõ . Lúc trước , khi phụ thân chuẩn bị ra đi thì phụ thân hắn đã đưa cho hắn một chiếc nhẫn , nói rằng chiếc nhẫn này là vật mà cha mẹ ruột của hắn nhờ phụ thân hắn giữ giùm , khi nào khôn lớn rồi mới đưa cho Hoa Khiếu Thiên , nhưng phụ thân của hắn không ngờ mình phải lìa cõi đời sớm như thế , cho nên hắn phải đưa chiếc nhẫn này cho Hoa Khiếu Thiên sớm hơn dự định ban đầu . Đây chính là manh mối đầu tiên để hắn có thể tìm kiếm được cha mẹ của mình , nó mà lạc mất thì coi như cơ hội tìm được cha mẹ ruột của hắn bằng với số không .
Hoa Khiếu Thiên bực bội , hắn không ngờ trong một ngày chuyện xui đến với hắn nhiều như thế , hắn vò đầu bức óc tìm kiếm lối thoát ra khỏi đây .
-Cư...ứ...u...ta ...!
Hoa Khiếu Thiên ngạc nhiên , hắn nghe thấy có một tiếng kêu cứu . Hoa Khiếu Thiên nhìn xung quanh nhưng vẫn không biết âm thanh phát ra từ hướng nào , thế là hắn đành phải kêu lên :
-Ngươi ở đâu ?
-Ta...ở...tr...ong...ng...ươi....
Hoa Khiếu Thiên kinh ngạc , trong cơ thể mình ? Mình bị loạn trí rồi sao ?
-Cứu...ta...nh...anh...đi...
-Làm sao mà ta gặp được ngươi ?
-Chỉ...c...ần...ng...ươi...nh...ắm...mắt. ..lại...là...được....Ta...sẽ...gi...úp.. .ng...ươi...gặp...ta...
Hoa Khiếu Thiên càng nghe càng thấy hiếu kì , hắn nhắm mắt lại . Hắn cảm thấy trước mặt mình không phải một màu đen nữa là một màu trắng , lúc này Hoa Khiếu Thiên mở mắt ra . Sao lại khác thế ? Mình mở mắt rồi tại sao cảnh vật xung quanh khác trước nhiều vậy ?
Hoa Khiếu Thiên làm cho cơ thể mình lơ lửng trong không gian này . Hắn liên tục bay về phía trước , cảm giác này thật là sướng , hắn cứ như là một con chim vui sướng vì mới bay được vậy , hắn cố gắng tăng tốc , hắn cứ bay mãi cho tới khi hắn gặp được một thứ ...
-Thứ này là gì ?
Hoa Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào vật trước mặt . Bên ngoài được bao bọc bởi từng lớp xích màu đỏ , bên trong lạ là một cái chuông , đều đáng ngạc nhiên hơn nữa là có một chiếc nhẫn đang phát sang bao phủ vật này , mà chiếc nhẫn đó chính là của Hoa Khiếu Thiên .
-Tại sao chiếc nhẫn của ta lại ở đây ?
-Cứu...t...a....
Hoa Khiếu Thiên cảm thấy choáng váng khi tiếp cận với âm thanh này trong khoảng cách gần như thế . Hoa Khiếu Thiên nhìn thứ đó với ánh mắt lo ngại , hắn nhìn chiếc nhẫn của mình định giật lại nhưng hắn ngưng ngay hành động này . Chiếc nhẫn này là của hắn , nó xuất hiện ở đây chắc chắn là trong thời gian mình ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng và có thể chiếc nhẫn đó đã bảo vệ mình một mạng , hắn biết rất rõ tình trạng của mình lúc đó rất nguy hiểm , mà âm thanh lúc đó cũng đã mang cho hắn rất nhiều nghi hoặc , thế nên hắn vẫn chưa động thủ một cách vội vã , hắn nhìn thứ đó rồi nói :
-Tại sao ngươi lại bị nhốt ở đây ?
-Ta...bị...chiếc nhẫn đó hại ...
-Chiếc nhẫn ?
Hoa Khiếu Thiên nhìn chiếc nhẫn với ánh mắt nghi hoặc .
-Ta chính là xanh - đỏ .
-Thì ra là ngươi !
Hoa Khiếu Thiên nhìn thứ đó với ánh mắt hận thù , cuối cùng hắn cũng đã thông suốt hết . Thì ra thứ mà chiếc nhẫn mình đang nhốt chính là thứ mà đã làm hắn chết đi sống lại nhiều lần , xanh và đỏ . Hoa Khiếu Thiên hận hai cái thứ quái quỷ này tới thấu xương ,cớ gì lại phải cứu , chúng rất đáng chết vạn lần .
-Xin hãy giúp ta !
-Tại sao ta phải giúp . Ngươi muốn giết ta thì hà cớ gì lại cứu ngươi , để ngươi tiếp tục giết ta à ?
-Ta xin lỗi , thật ra lúc đó ta cảm thấy trong người ngươi có thứ gì đó rất lạ .
-Lạ ?
-Ngươi muốn biết thêm thì hãy cứu ta đi .
-Ngươi tưởng là lừa được ta sao ?
-Thôi được . Ta sẽ trao đổi với ngươi một thứ .
-Ồ , nói nghe xem .
-Ta sẽ cho ngươi ... bí tịch ma thân .
|