“Đáng chết”
Diệp Hạo thét lớn, rốt cuộc hắn biết mình phải táng mạng tại đây rồi. Cho dù bây giờ hắn có thành công phá giải đạo Lôi Đình cuối cùng kia, trở thành Thánh nhân, thì cũng sẽ bị ba người kia đánh cho thần hình câu diệt.
Nếu như hắn cẩn trọng hơn một chút, thiết lập cổ trận bảo về chu vi chục dặm thì sẽ không xảy chuyện này rồi.
Dù gì thì thực lực của ba người kia cũng chỉ là Đại Thần cấp cao, so với hắn vẫn còn kém một bậc.
“Hoá Hồn Quy Hư”
“Thánh Thủ Diệt Thiên”
“Dạ Nguyệt Trảm Pháp”
Ba người Hỗn Thế Ma Vương lúc này thi triển sát chiêu cực mạnh. Thiên địa tưởng chừng biến sắc.
Diệp Hạo bỗng cười lớn, cười đến điên dại:
- Ba người các ngươi muốn giết chết ta? Được lắm, cho dù ta có chết cũng phải kéo bọn ngươi đi cùng.
Dứt lời, hắn liền tung một chưởng hết lực về phía Quy Hư Lôi Đình Nộ, làm nó khựng lại giây lát. Rồi sau đó hai tay mau chóng kết thủ ấn, phun ra một ngụm máu đậm đặc, một dãi quang mang lục sắc hiện lên, bao phủ lấy Diệp Hạo.
“Tuyệt Sanh Thập Lục Thức”
“Chấn”
…
“Đáng chết, hai tay của ta…Á”
“Sát kĩ chó má…Á”
“Aaaaaaa”
…oOo…
Chương 3: Thật lạ, ta là ai?
Thời gian thoi đưa, vạn vật tuần hoàn diễn ra một vòng sinh tử luân hồi.
Ánh tịch dương buông màn sau rặng núi cao, những cánh rừng như vô tận trải dài từ đỉnh núi tới chân núi, trong sắc vàng cam của hoàng hôn, nó dần trở thành một màu xám cô độc, sự tịch mịnh bao phủ hoàn toàn.
Rặng núi này không tên, nhưng hung danh lan rộng mấy dặm xung quanh.
Hằng năm sâu trong rặng núi này đều có khói trắng như cốt bốc lên, ngùn ngụt ba ngày, sau lại biến mất.
Người đồn rặng sâu trong núi có chôn xương người, đến hẹn lại có thứ gì đó đốt chúng lên rồi lại biến mất.
Người lại nói sâu trong núi có oan dồn dạ quỷ tụ tập, hẹn đến, lại mở tiệc linh đình, đốt lửa nấu xương người để ăn, đến hết lại biến mất không dấu vết.
Có người đã thử mò vào rặng núi sâu này, nhưng chung quy không ai có thể trở về được.
Hết thảy, tạo nên một cậu chuyện ghê rợn về một rặng núi không tên đầy ma quái, kỳ dị. Dần dần cũng không có một ai có can đảm bước sâu vào rặng núi này, và nó trở thành cấm địa.
…
Nhạc gia, phủ viện chủ.
Diệp Thiên Thành là gia chủ của Nhạc gia đời thứ ba mươi sáu, niên kỷ cũng đã hơn sáu lăm, có điều thân cốt, tinh thần vẫn là cực kỳ minh mẫn, tráng kiện.
Lúc này lão đang ngồi trong hoa viên phía sau phủ viện, trên cánh tay hồng hào là một đoá Nguyệt Linh Liên, một loài dị liên có mùi hương cực kỳ dễ chịu, gặp gió là liền tản mác ra không khí, như phiêu nhiên bay vào mũi lão.
Hoa viên này cực kỳ rộng lớn, bốn phía đều có trồng dị thảo, linh mộc, dị liên trân quý. Mùi thơm ngát bao phủ cả hoa viên, lấp đầy từng mảng không khí.
“Gia chủ”
Diệp Thiên Thành tham lam hít lấy một hơi thơm từ Nguyệt linh liên, từ phía sau bỗng truyền đến tiếng hô. Lão nghi hoặc xoay người nhìn, nhất thời cảm thấy bực mình.
Chỉ thấy ngay tại cửa gia viên, một tên gia nô mặt mày tái mét, hai tay run lẩy bẩy đang quỳ rộp xuống đất, bộ dạng thập phần sợ hãi, không biết là đã làm việc xấu gì, mới tỏ ra như thế này.
Chứng kiến bộ dạng tên gia nô, Diệp Thiên Thành hừ mũi, hơi giận quát:
- Có chuyện gì?
Tên gia nô run không dám ngẩng đầu, hoảng sợ một lúc lâu, mới nén giọng nói ra:
- Bẩm gia chủ…thiếu gia…thiếu gia…mất tích rồi ạ!
Diệp Thiên Thành dường như không nghe rõ, hay là do thanh âm tên gia nô quá bé. Lão ngoái tai vài cái, hỏi lại lần nữa:
- Nói lại xem.
Hàm răng run cầm cập, tên gia nô bỗng lớn giọng, dập mạnh đầu nói ra:
- Gia chủ, thuộc hạ thất trách, để thiếu gia mất tích…
Những chữ sau còn chưa nói hết, tên gia nô đã bị Diệp Thiên Thành bay lại đá cho một cước, lăn quay ra vài vòng, thét đau đớn không ra hơi. Nhưng cho dù là đau đớn, hắn cũng không thể nào oán trách lão gia chủ được. Tiểu thiếu gia vốn là “Vẫn ngọc” dễ vỡ, mà hắn thân là người bảo hộ thiếu gia, để cho sự việc như thế xảy ra, gia chủ không đánh hắn sống chết đã là may lắm rồi.
Diệp Thiên Thành cảm thấy mắt mình như nổi đom đóm, đá tên gia nô một cước, liền phồng mũi giận dữ thét:
- Ở chỗ nào, mau dẫn ta đi tìm tiểu Hạo.
“Vâng, vâng.”
“Còn không mau đi, vâng cái rắm.”
Lão đối với đứa con này cực kỳ sủng nịnh, xem như là mạng sống của mình cũng không ngoa. Lúc này nghe được hung tin, lão liền triệt để nổi giận, hung dữ gào thét, từ đầu chí cuối chỉ có gào và thét. Nếu như không tìm về được Tiểu Hạo, cho dù lão có đào ba tất đất, sáu tất hồ của cả mảnh đất Vệ Thiên quốc này lên, lão cũng sẽ làm.
…
Trong một cánh rừng âm u, mặc dù là ban ngày, nhưng ánh nắng lại không thể nào xuyên nổi qua được những tán lá rộng, dày đặc bên dưới. Màu lá u ám càng làm cho cánh rừng thêm ghê rợn.
Cậu bé sáu tuổi Diệp Hạo len lỏi qua những cành cây to xà xuống mặt đất, sắc mặt sợ hãi dáo dác nhìn bốn phía. Đi được một lúc, lại xoay người thét lớn kinh hãi “Oán hồn a”. Có điều, đấy chỉ là cậu sợ quá mà thôi, hoàn toàn không có Oán hồn hay vong linh nào cả.
Đi cả chặng đường, diện mạo non nớt của Diệp Hạo dần hoá thành một màu xám, có lẽ là do quá sợ hãi, cũng có thể là do lá cây bám lên mặt.
Sắc trời dần chuyển tối, liếc nhìn ánh tịch dương nằm ngang tằm mắt, Diệp Hạo run giọng tự trấn an:
- Diệp Hạo à, mày đừng sợ, sớm muộn gì phụ thân cũng tìm ra mày thôi, đừng sợ, đừng sợ…
“Này, nhóc”
Từ phía sau lưng Diệp Hạo bỗng có một bàn tay mò tới, bàn tay đen như than củi, gầy đét trong ghê rợn. Diệp Hạo ngây người một lúc, ánh mắt từ từ đảo xuống.
“Á, quỷ a”