Chương 10: Thống nhất Babeldaob
Thời gian ở làng Phò Trạch, lãnh địa của Hoàng sẽ có thêm một hộ gia đình mới. Trịnh Võ đã lấy cô con gái thứ nhì của ông Hoằng. Cuộc hôn nhân này có sự xúc tiến của Hoàng.
Hoàng ở làng Phò Trạch nữa tháng rồi lại ra Tân Triều. Đoàn người của Hoàng cập cảng Tân triều vào ngày 3 tháng 10 năm 1856. Lương thực vậtc tư hàng nghìn tấn. Như Thanh hay tin vội vã chạy ra nghênh đón, rồi huy động dân chúng vận chuyển vật tư về các kho ở Tân Triều.
Tân Triều giờ đây đã có diện mạo của một thì trấn trên nghìn dân. Các khu phố trong trại được xây dựng rất chỉnh tề ngăn nắp. Trong trại có 10 dãy nhà ở với hơn 200 hộ gia đình, cùng với nhiều nhà kho,...
Do Hoàng mang đến những dụng cụ trồng trọt mới, năng xuất lao động được nâng cao rõ rệt. Giờ đây quang trại với những cánh đồng ngô khoai rộng lớn, hầu như họ tận dụng tất cả những nói có thể trồng trọt được. Cuộc sống dân cư ở đây có thể nói an cư lạc nghiệp.
Sau khi an đốn mọi người xong, Hoàng triệu tập chúng thủ hạ thân tín nghị sự. Bọn họ gồm Trịnh Võ, Trần Văn Hùng, Nguyễn Văn Phương, Trương Như Thanh, Lê Văn Dật, đều là đầu lĩnh trong đội hộ vệ của Hoàng, theo quan niệm thời bấy giờ có thể xem là gia tướng. Nơi ở và làm việc của Hoàng là ngôi nhà hai tầng duy nhất ở đây, nằm ngay vị trí trung tâm, phía trước là một quảng trường nhỏ. Tầng dưới ngôi nhà có một đại sảnh rộng, dùng để hội họp. Sau khi nghe Thanh báo cáo lại tình hình ở Tân Triều, Hoàng nói:
- Hiện tại chúng ta có 700 khẩu súng có thể tâng lực lượng hộ vệ lên 1.000 người. Chúng ta còn thiếu 500 người nữa.
- Thanh này!! Tôi giao co cậu 1 chiếc thuyền loại lớn, cậu hãy vào Nam Kỳ mua thêm một lượng lớn Lương thực và vật tư thiết yếu. Tiện thể cậu hãy tuyển thêm người đưa ra đây, càng nhiều càng tốt. Cậu đã hiểu chưa?
Như Thanh trả lời:
- Vâng!!
Trịnh Võ chen vào:
- Đại nhân. Chúng ta có thể mua thêm vũ khí, chúng ta có tiền mà.
Hoàng mỉn cười nói:
- Mua vũ khí không phải là một cách hay. Ta định mua dây chuyền chế tạo súng và đạn dược. Như vậy chúng ta có thể tự chế súng dùng.
Hoàng nói:
- Tình hình phía Nam đảo Babeldaob sao rồi. Các cậu hãy báo cáo tình hình cho ta xem.
Như Thanh nói:
- Thưa đại nhân. Phía nam đảo Babeldaob có bộ tộc Airai khoản 500 người, xung quanh có hàng chục bộ tộc nhỏ.
- Xuống phía nam nữa là vương quốc Pelew có gần 7.000 người. Trong đó có năm nghìn người sống tại thủ đô Koror trên đảo Koror, khoản sáu trăm người sống trên đảo Ngerekebesang, Số còn lại chưa đến một nghìn người sống rải rác trong 11 ngôi làng nhỏ khác trên các đảo.
Nhóm đảo này có ba đảo lớn là Koror, Ngerekebesang và Malakal, cùng nhiều đảo nhỏ khác, là địa bàn thực tế của Quốc vương Pelew, thuộc bộ tộc Idid. Do đã từng tiếp xúc với phương tây từ những năm 1784, nên xã hội ở đấy tương đối phát triển hơn trên đảo Babeldaob. Tất cả người dân ở đấy đều chịu sự thống trị trực tiếp của Quốc vương. Xã hội tương đối thống nhất và đã có mầm mống quốc gia sơ khai.
Nghe xong báo cáo của Thanh, Hoàng suy nghĩ giây lát rồi quay qua nói với Trịnh Võ:
- Anh Voc này, em cho anh 400 hộ vệ, mục tiêu của anh là bộ tộc Airai, và các bộ tộc xung quanh.
Võ trả lời:
- Đã rõ thưa đại nhân.
Hoàng nói:
Thế anh chuẩn bị lên đường đi.
------------------------------------
Từ Tân Triều trấn đi đến Airai, nếu đi dọc theo bờ biển phía đông của đảo thì chỉ có khoảng 40 kilômét, hành quân một buổi là đến nơi. Khu trại của bộ tộc Airai nằm bên bờ vịnh, cách sông Ngerderar không xa. Dừng quân cách mục tiêu khoảng 1 kilômét, Trịnh Võ phái Lê Đức An suất lĩnh 50 quân mang theo hướng đạo đến đó chiêu hàng. Gã hướng đạo thuộc một trong số 10 gia đình dân bản địa được ở trong khu trung tâm của Tân Phú trấn, trải qua nửa năm học tập đã có thể giao tiếp thông thường bằng tiếng Việt, ngoài nhiệm vụ hướng đạo còn đảm đương vai trò phiên dịch khi giao thiệp với dân bản địa.
Lê Đức An dẫn quân đến trước khu trại của bộ tộc Airai, sai gã hướng đạo kêu gọi đối phương quy thuận. Thấy đối phương không đông lắm, các thủ lĩnh của bộ tộc Airai tức giận dẫn trai tráng trong bộ tộc ra nghênh chiến. Cả bộ tộc có gần 500 dân, nhưng số trai tráng chỉ có khoảng 150 người. Bọn họ cầm cung tên, gậy gộc ra đối trận cùng đối phương. Phía bọn Lê Đức An thì dàn thành trận hình chiến đấu, còn phía bộ tộc Airai loạn thành một đoàn, hàng ngũ lộn xộn. Nhưng cũng có một điều đặc biệt là phía bộ tộc Airai cho những người già yếu ở phía trước, còn những người mạnh khỏe cường tráng ở phía sau. Đây là cách bố trí chiến đấu thường thấy của các dân tộc còn lạc hậu, bởi đối với bọn họ, những người già yếu là không cần thiết cho xã hội, là gánh nặng cho những người còn lại, vì thế khi chiến đấu sẽ được mang ra hy sinh đầu tiên.
Sau một tiếng quát xung phong và giữa những tiếng trống trận tùng tùng vang dội, “đại quân” Airai tràn lên tấn công. Thấy khí thế đối phương quá hung hăng, Lê Đức An cho quân tạm thời rút lui về phía sau. Quân Airai thừa thắng xông lên, đuổi sát theo sau. Đến lúc này tố chất quân sự của bọn họ mới hiển lộ rất rõ ràng. Mạnh ai nấy truy đuổi, không ra hàng ngũ gì cả. Chỉ có 150 người mà chia thành ba tốp rõ rệt. Tốp đầu là những chiến sĩ dũng mãnh nhất, trong lúc truy đuổi đã vượt qua khỏi tốp những người già yếu ở hàng đầu, quyết đuổi theo giết giặc lập công. Tốp thứ hai là những người già yếu. Còn tốp cuối cùng là giới thủ lĩnh của bộ tộc.
Truy đuổi được một lúc, đột nhiên, nhiều tiếng nổ vang ở cả phía trước và phía sau khiến cả bọn kinh hãi thất thần. Bọn Lê Đức An đã dừng lại nổ súng phản kích, làm hàng loạt chiến sĩ thuộc bộ tộc Airai ở tốp đầu gục ngã. Bọn Trịnh Võ và Trần Văn Hùng mai phục từ hai bên cũng nổ súng công kích vào tốp cuối, tiêu diệt số thủ lĩnh của bộ tộc ở đấy. Sau đó, cả bọn đổ ra bao vây những kẻ còn lại.
Đến lúc này, phía bộ tộc Airai đã bị tiêu diệt quá nửa, chỉ còn lại những kẻ già yếu, mà chúng thủ lĩnh cũng đều tử trận, không người chỉ huy, khiến cả bọn hoang mang sợ hãi, sĩ khí không còn. Bị một lực lượng đông gấp nhiều lần với vũ khí tinh lương bao vây, cả bọn chỉ còn biết đầu hàng.
Tiếp đó, Trịnh Võ lại kéo quân đến khu trại của bộ tộc Airai, thu hàng số phụ nữ và trẻ con ở đó. Sau trận này, phía bộ tộc Airai tử trận 78 người, chỉ còn lại 391 người, đều là người già, phụ nữ và trẻ em.
Chinh phục được bộ tộc Airai, Trịnh Võ nhanh chóng chiêu hàng các bộ tộc nhỏ quanh vùng, không gặp phải sự kháng cự đáng kể nào. Vậy là chỉ sau 4 ngày, khu vực phía nam đã được chinh phục. Toàn bộ đảo Babeldaob đã được thống nhất.
Sau khi hoàn thành việc nam chinh, Trịnh Võ một mặt phái người về Tân Triều trấn báo tin chiến thắng, một mặt cho tập trung toàn bộ cư dân trong vùng về xây dựng một thị trấn mới ở vị trí khu trại của bộ tộc Airai trước đây. Tổng dân số của thị trấn mới này là hơn hai nghìn người, đông gấp đôi so với Tân Triều trấn. Thị trấn mới này nằm ở vị trí thuận lợi hơn so với Tân Triều trấn. Phía nam là một vịnh nhỏ thích hợp xây dựng bến cảng. Xung quanh có nhiều vùng đất bằng phẳng nằm cạnh sông hồ, có thể trồng lúa. Vì vậy, Hoàng quyết định chuyển đại bản doanh đến đây, và đặt tên là Tân Phú trấn.