Dị Huyết Hung Thần
Tác Giả : Vẫn Lạc
Nguồn : 4vn.eu
Chương 14 : Cuộc tuyển chọn bắt đầu
-Liệt Bá ! Chúng ta đã đến nơi chưa ?
-Chúng ta vẫn chưa tới đâu . Ngươi có cảm thấy lo lắng không ?
-Ừm thì ... cũng chẳng cảm thấy hồi hộp lắm , cũng giống như đi chơi thôi .
-Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao ?
-Hà hà . Lúc nào chẳng vậy , càng phức tạp thì càng nhức đầu , vậy thì sao không để nó trở nên đơn giản đi .
-Ngươi suy nghĩ thật là đơn giản .
-Liệt thúc quá khen .
-Nhưng ta nghĩ rằng ngươi sẽ đậu đấy .
-Sao mà Liệt thúc biết được ?
-Thì ta cảm thấy từ sau chuyến đi lạc kia thì ngươi trở nên khác đi rất nhiều .
-Chẳng hiểu gì hết ?
Hoa Khiếu Thiên sờ mũi , hắn chẳng thấy mình khác ở chỗ nào cả ? Hay là do trực giác của Liệt thúc nhạy bén quá ?
-Đó chính là sự tự tin . Ngươi càng ngày càng tự tin vào chính bản thân mình .
-Tưởng chuyện gì , nếu không tin vào chính bản thân mình thì tin vào ai ?
-Ngươi nói cũng đúng . Lát nữa ngươi sẽ qua một đợt kiểm tra đấy , nhớ làm cho tốt vào .
-Kiểm tra về gì thế Liệt thúc ?
-Bí mật . Đến lúc đó ngươi sẽ biết .
-Liệt thúc chắc có thân phận gì trong Thu Nguyên Môn lắm đúng không ?
-Ngươi hỏi thế là sao ?
-Thì ta cảm thấy những người kia ... và thúc còn biết về bài kiểm tra nữa . Tất cả đều đã nói lên thân phận của thúc .
-Ồ ? Quả thật ta cảm thấy ngươi càng ngày càng ghê gớm . Mà cũng phải , thật ra ta cũng không đóng kịch giỏi lắm .
-Vậy thân phận thật sự của thúc là ...?
-Bí mật . Khi nói ngươi vào được Thu Nguyên Môn thì ta sẽ nói .
Hoa Khiếu Thiên nhìn Liệt Bá ra vẻ rất thần bí liền bó tay không hỏi thêm nữa . Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy sắc trời đang vào buổi trưa , định hỏi Liệt Bá về việc nghỉ ngơi thì ....
-Chúng ta đến Thu Nguyên Thành rồi .
Hoa Khiếu Thiên nhìn về phía xa xăm , hắn thấy có một chấm đen dần dần hiện rõ trong mắt của hắn , một tòa thành mang đầy sự uy nghiêm được hắn thu vào tầm mắt của mình , những viên gạch màu đen chất chồng lên nhau một cách chắc chắn và cao hơn người hắn vài chục lần , trên thành có từng đoàn lính canh gác và nhìn xung quanh một cách hung tợn , chúng liếc nhìn đoàn người Hoa Khiếu Thiên một lát rồi trên mặt liền hiện lên vẻ sợ hãi :
-Mau mở cổng thành . Người của Thu Nguyên Môn trở về .
Tên lính đó rống lên cho đồng bọn nghe , tất cả mọi người hốt hoảng xôn xao liền dùng hết sức để kéo cánh cổng lên , Hoa Khiếu Thiên nhìn thấy cánh cổng mở lên thì hú lên một tiếng rõ to làm cho Liệt Bá cũng hết sức ngạc nhiên về hắn .
Lần đầu tiên Hoa Khiếu Thiên tới một tòa thành có quy mô lớn như vậy , đều này làm hắn rất kích động , trước nay chỉ toàn loay hoay mãi quanh cái thôn nghèo đó , giờ mở rộng được tầm mắt làm cho hắn cảm thấy có điều gì đó đang lâng lâng trong người của mình , thế nên hắn mới phải hú lên để giải tỏa sự hưng phấn tràn ngập trong người hắn .
-Ngươi bị sao thế ?
Liệt Bá nhìn hắn hỏi một cách đầy quan tâm , Hoa Khiếu Thiên nhìn lại thấy hành động của mình có một chút quá khích cho nên cũng cười ngượng nhìn Liệt Bá vài cái .
-Không có gì cả ?
-Lần đầu tiên ngươi tới thành sao ?
-Đúng vậy , trước giờ chỉ ở bên trong thôn với ông thôi .
-Ngươi có cần nghỉ ngơi không ?
-Không cần thiết lắm đâu . Cứ đưa ta tới thẳng chỗ báo danh đi .
-Nếu ngươi muốn vậy thì được thôi .
Đoàn người ngựa này đi loạn trong thành một cách vô tội vạ làm cho nhiều người oán thán , nhưng khi họ nhìn kĩ lại thì cảm thấy có một chút ngạc nhiên kèm sợ hãi , tất nhiên tất cả mọi người ở đây đều biết đoàn người này từ đâu ra rồi cho nên mới thể hiện trên khuôn mặt những cảm xúc mãnh liệt như thế . Giờ đây tất cả mọi người đều tránh về hai phía để cho đoàn người trên đi qua , mặc dù khói bụi văng đầy mặt nhưng họ vẫn mỉm cười và cúi người xuống như đang kính cẩn với người có thân phận hơn họ .
-Sức ảnh hưởng của Thu Nguyên Môn đối với nơi này thật lớn .
Trong lòng Hoa Khiếu Thiên nghĩ thầm , quả thật ở Thu Nguyên Thành này , kẻ đứng đầu chính là Thu Nguyên Môn , ai mà dám đụng chạm tới người của Thu Nguyên Môn cơ chứ , đụng tới họ là coi như kẻ đó bị dính phải vũng lầy vậy , càng vùng vẫy thì càng chết sớm . Ở đây ai mà chẳng muốn sống , không ai chê mạng mình sống quá dài cả cho nên họ đều im lặng , chỉ biết nói xấu sau lưng mà thôi .
-Ngươi không sao chứ ?
-Không . Cứ dẫn ta tới đó là được .
Đoàn người ngựa tiếp tục tiến về phía trước , đến khi đi được nửa canh giờ thì đoàn người này mới chịu dừng lại . Trước mắt của Hoa Khiếu Thiên chính là một tòa tháp rất lớn , tòa tháp này có một một vàng rất lấp lánh , vẻ đẹp mĩ lệ của nó làm cho cả tòa thành như đang khoác lên cho mình một bộ trang phục rất đẹp . Hoa Khiếu Thiên nhìn nó mà không chớp mắt lần nào , hắn bị vẻ đẹp hoàn mỹ này làm cho mờ cả con mắt , cho đến khi Liệt Bá lay thân hình hắn thì hắn mới có một chút phản ứng :
-Đừng nhìn nữa . Đi tới đằng kia ghi danh đi .
Liệt Bá chỉ tới phía sau Hoa Khiếu Thiên , hắn nhìn thấy một người đàn bà xấu xí trông coi quầy đăng kí , nhanh chóng hắn liền bỏ qua vẻ mặt xấu xí của bà mà bước tới cung kính nói :
-Thưa lão bà . Con tới để ghi danh .
-Ừm .
Lão bà không lạnh không nhạt gật đầu với hắn một cái .
-Tên .
-Hoa Khiếu Thiên .
-Tuổi .
-Chắc 18 .
-Sao lại là chắc ? Rõ ràng xem
-Dạ 18 tuổi .
-Xong rồi đấy .
-Có cần làm gì nữa không ?
-Không cần .
-Vậy làm sao thi ?
-Hỏi chính mình đi .
Hoa Khiếu Thiên nhìn chằm chằm lão bà bà này ăn nói quái gở , hắn cũng thật hết nói nổi với bà lão này . Hoa Khiếu Thiên cảm thấy lão bà bà này có thứ gì đó rất khác biệt , có lẽ đây chỉ là nhận định riêng của hắn nhưng hắn cảm nhận nó một cách không rõ ràng , nhưng linh cảm nói cho hắn biết không nên đụng chạm tới lão bà bà đó , nếu không thì đi thẳng về lết .
-Vậy để con hỏi chính mình .
Hoa Khiếu Thiên cũng giả đò gật đầu cho là thật , lão bà bà cũng rất ngạc nhiên với thái độ của Hoa Khiếu Thiên rồi bà cũng cười lên .
-Ngươi bị điên à ?
-Hình như ai cũng nói với con như thế ? Con điên có liên quan gì tới bà sao ?
-Không liên quan , chỉ là có chút hứng thú thôi , ta cũng rất đồng cảm với ngươi .
-Chỉ có những người từng trải mới đồng cảm với người khác một cách bất bình thường như bà , chắc bà bị điên nên mới có những hành động quái gở như thế .
-Ngươi....
-Con đi đây .
Hoa Khiếu Thiên phóng nhanh đi , tuy hắn chọc bà lão ấy nhưng cũng không làm quá lên , nếu không lỡ bà ta nổi điên thì chết chắc . Lão bà bà nhìn Hoa Khiếu Thiên chạy nhanh như thỏ mà buồn cười , Liệt Bá thấy lão bà bà cười cũng có chút ngạc nhiên , hắn quay lại nhìn lão bà bà rồi nói :
-Bà cảm thấy như thế nào ?
-Đây chính là thằng nhóc mà trưởng lão đã đem nhận nuôi à ?
-Chính xác .
-Thằng bé làm ta nhìn không thấu .
-Gì ? Bà không nhìn thấu , chuyện lạ nha .
-Đúng là rất lạ , chắc chắn nó có rất nhiều bí mật , nhưng mà trưởng lão đã nói với chúng ta không được điều tra nó cho nên cũng đành làm ngơ thôi .
-Tính cách của nó sao ?
-Cũng được , nó rất vui tính , chắc chắn đây là vỏ bọc của nó . Lần đầu nó gặp ta thì liền đem vẻ mặt nghiêm trọng , sau một hồi giao tiếp thì nó chọc cười ta , chắc là nó linh cảm được ta không gây sự nguy hiểm cho nó nên nó mới thoải mái như vậy , nếu mà ta gây nguy hiểm cho nó thì không biết vẻ mặt của nó sẽ phong phú như thế nào ?
-Vậy cùng chờ xem đi .
-Ta nghĩ nó sẽ vượt qua kì thi này một cách dễ dàng , có khi trong đợt tuyển chọn này sẽ có một bất ngờ .
-Bà nghĩ thật giống ta . Ha ha ha ....
*******
Hoa Khiếu Thiên nhìn xung quanh thấy vô vàn đầu người nhìn chằm chằm vào bên trong tháp , Hoa Khiếu Thiên cảm thấy nghi hoặc thì Liệt Bá tới gần hắn rồi nói :
-Trong tháp sẽ xảy cuộc tuyển chọn . Trong đó sẽ có bài kiểm tra đợi ngươi .
-Vậy giờ ta đi được rồi chứ ?
-Từ từ . Phải chờ một lát nữa mới được .
Hoa Khiếu Thiên chờ , hắn nhìn về phía tháp , hắn nhận thấy trong tháp có nhiều thứ đang di chuyển . Hoa Khiếu Thiên đang cố gắng tìm hiểu thứ bên trong tháp thì một giọng nói vang lên :
-Bắt đầu tuyển chọn . Tất cả mau vào trong tháp để thực hiện việc tuyển chọn .
-Cuối cùng cũng đã tới lượt mình .
Hoa Khiếu Thiên nắm chặt tay , hắn chen chúc qua dòng người đông đúc để đi vào trong tháp . Chuyện gì đang đợi hắn ??????????
|