Bầu trời xanh thăm thẳm, vài áng mây trắng lơ lửng trôi, khung cảnh xung quanh phản chiếu trên mặt hồ nước.
Một cây cầu như cầu vồng bắc ngang qua Mộng Nguyệt hồ, nối liền phố Phát Tài và phố Vĩnh Tương.
Dương Phàm đứng đó, vẫn áo trắng vải thô, vẫn đôi giày cỏ. Hắn ngắm nhìn bầu trời, đôi mắt sáng ngời không biết đang suy nghĩ điều gì.
Xung quanh hắn lác đác vài người đi lại, ai nấy đều đều lo chuyện của mình, chẳng ai thèm để ý đến hắn.
Vụ việc ở Bạch gia đã kết thúc hơn một năm.
Một năm nay mọi thứ trong Bắc Phong thành đều quay về trạng thái bình ổn. Trừ Cố gia thường xuyên đóng kín cửa gia trang, ít giao thiệp với bên ngoài thì toà thành này cũng chẳng có gì kì lạ.
Năm ngoái, Dương Phàm được Bạch gia chọn, A Hổ theo Tây gia, Mạc thúc cầm tiền về quê chữa bệnh cho con chưa thấy quay lại. Dương Phàm ở Bạch gia cô độc một mình, cũng chẳng làm quen được ai cả, vì những người cũ Bạch gia luôn kì thị những người từ Cố gia năm đó sang, ai mà lại ưa những kẻ đã giết bằng hữu của mình chứ. Vả lại Dương Phàm hiện đã là nô bộc trung lưu, có quyền tự do của mình, xong việc thì có thể đi ra khỏi Bạch phủ, thậm chí nếu giờ hắn muốn nghỉ không làm nữa cũng được, có điều sẽ bị đói thôi.
“Bầu trời thật đẹp !” Dương Phàm không nhịn được mà cảm thán.
Bầu trời ở đâu chẳng có, nhưng mà lúc trước là ở Cố phủ, nhưng bây giờ bầu trời của hắn là ở Bắc Phong thành, là bầu trời tự do.
“Nếu có một ngày ta có thể bay trên đó thì không biết cảm giác như thế nào nhỉ? Nhưng tại sao con người nói mình cao quý hơn cá chim mà lại không thể bơi như cá, bay lượn trên trời được như chim nhỉ. Giá như….. có một phép màu !” Nghĩ tới đây Dương Phàm mỉm cười lắc đầu tự giễu, hắn thấy mình đã quá ảo tưởng rồi.
Hắn đi bộ xuống rời khỏi khỏi cây cầu, hướng tới phố Phát Tài. Ngày nghỉ phép lần này của Dương Phàm là kéo dài ba ngày, nên hắn muốn đi dạo khắp Bắc Phong thành một lần, dù sao bản thân cũng chẳng biết đi đâu.
Hắn, là người cô độc.
……o0o…………………..
Phố Phát Tài là một trong sáu khu phố lớn ở trung tâm Bắc Phong thành, ở đây người qua lại buôn bán tấp nập, tiếng chào hàng trả giá vang lên khắp nơi, thậm chí vài chỗ còn có người ẩu đả.
Dương Phàm lửng thửng bước đi, nhìn tới nhìn lui, trong túi hắn hiện giờ có hơn hai lượng bạc, đó là tiền tích góp cả năm nay của hắn, cũng đủ mua một ít đồ dùng nho nhỏ, như sách chẳng hạn. Nghĩ vây hắn rảo bước nhanh đi tới phía giữa phố Phát Tài, ở đây lúc trước theo hắn nhớ là có một tiệm sách rất nổi tiếng do Lý Văn lão bản, một ông cụ già hơn sáu mươi tuổi làm chủ.
“Sách đại hạ giá, đại hạ giá, đồ đạc cần thanh lý gấp đây !”
Chưa kịp tới nơi thì Dương Phàm đã nghe một tiếng rao to phát ra từ tiệm sách, hắn vội vàng đi nhanh hơn.
Lúc tới nơi cái Dương Phàm nhìn thấy là cả đám người đang xôn xao bu lại bàn tán trước tiệm sách rôm rả bàn tán, trai có, gái có, già có trẻ có.
“Hôm qua Lý lão bản vừa chết rồi ngươi có biết không?”
“Làm sao mà biết, hôm qua ta vừa mới chào hỏi ông ấy xong, thấy vẫn khoẻ mạnh bình thường, chẳng có gì bất ổn hết !”
“Vậy sao đêm qua Lý lão bản lại đột ngột chết nhỉ, con lão Lý Bá cũng vừa từ Vũ quận phía bắc về. Không biết là có liên quan gì tới nhau không nhỉ?”
“Hừ, chắc chắn là phải có rồi, tên Lý Bá đó từ nhỏ đã nổi tiếng bất hiếu, lớn bỏ nhà đi, bây giờ lại trở về, đùng một cái đúng lúc Lý Văn lão bản cũng chết, quan tài vẫn còn để đó, thi thể chưa nguội lạnh mà tên Lý Bá kia lại dám công khai rao bán gia sản của cụ ấy. Các ngươi nghĩ là có liên quan gì không?”
Một người đàn bà trung niên dáng vẻ chua ngoa đứng tranh luận, nghe lí lẻ thì có vẻ rất thuyết phục.
“Ây da, thật là tội nghiệp cho Lý Văn lão bản”
Một ông cụ cũng thở dài, ra vẻ tiếc nuối.
“Người tốt mà không có phúc để hưởng a ! Lại đẻ ra một tên nghiệt tử.”
Dương Phàm đứng bên cạnh nghe một hồi lâu cũng đoán được ít nhiều sự việc.
Số là Lý Văn lão bản hồi trẻ kết hôn với một người đàn bà, đẻ ra một đứa con trai tên là Lý Bá. Tên Lý Bá này thuở nhỏ vô cùng ngỗ nghịch, giao du với đám côn đồ trong thành, làm cho Lý Văn lão bản đau khổ không thôi. Lúc Lý bá lớn, nghe theo lời lũ bạn về ăn cắp hết tiền gia đình rồi bỏ lên Vũ quận ở phương Bắc. Mẹ Lý Bá vì u sầu quá nên mấy năm sau thì chết. Bây giờ hơn hai mươi năm sau Lý Bá quay về, cũng chính là lúc đêm hôm qua. Bất ngờ sáng nay Lý Bá ra thông báo là cha mình vừa chết, vừa đặt xác vào quan tài. Còn bản thân đem hết đồ đạc bán đi để lấy tiền lên lại Vũ quận.
“Có mua không hả, không mua thì cút hết đi, đứng đây bu xu ba xoa tám chuyện.” Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi từ trong tiệm sách. Hắn ta dáng vẻ hùng hổ đẩy hết những người vừa bàn tán ra ngoài.
“Mẹ nó, tên nào còn lắm mồm là tao cho ăn đấm !” Lý Bá ánh mắt hung dữ quét một vòng, khi ánh mắt hướng tới Dương Phàm thì co rút lại.
“Ngươi muốn ăn đấm à!”
“Không, ta tới là để mua sách” Dương Phàm bước tới gần thật thà nói.
Lý Bá đảo mắt lên xuống khắp người Dương Phàm một lúc rồi tới vác vai Dương Phàm kéo vào trong, vẻ mặt tươi cười.
“Ây huynh đệ à, ta nói ngươi nghe, hôm nay sách vở nhà ta đều bán hết, thậm chí cả mấy bộ sách quí của ông già ta đều bán luôn, giá cả phải chăng, giá cả phải chăng !”
Dương Phàm nghe vậy cũng gật gật đầu liên tục, không nói gì.
Mọi người xung quanh thấy vậy thì ai cũng bĩu môi, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Dương Phàm.
“Lại thêm một tên xấu xa bỉ ổi, kẻ bất hiếu như vậy mà cũng đi ủng hộ !”
“Đừng nên mua bất kì đồ gì của Lý Bá bán, trừ phi hắn làm lễ tang và chôn cất cha hắn đàng hoàng.”
“Đúng, trừ phi hắn chôn cất cha hắn đàng hoàng, còn không thì đừng hòng bán được thứ gì ở đây ! Còn tên khốn vừa vào trong mua đồ nghe đây. Trương đại gia ta đứng chờ ngươi, mẹ nó, ra đây lão tử cạo lông ngươi như cạo lông heo !”
Một người đàn ông hơi lùn râu quai nón rậm rạp, thân hình béo ị, mặc một cái áo vải mỏng, để lộ cả bộ ngực đầy lông và cái bụng to phệ ra ngoài đứng chỉ vào trong cửa tiệm sách la lớn.
“Số nhóc con này xui xẻo rồi, Trương thịt heo mà đã nhắm ai thì tên đó không chết cũng bị lột da” Vài người xung quanh lắc đầu than thở thay cho tiểu tử bên trong.
…o0o……………….
Nhưng Dương Phàm không hề biết những điều đang diễn ra bên ngoài, lúc này hắn đã cùng Lý Bá vác vai đi sâu vào trong cửa tiệm. Nghe Lý bá nói là gã đã đem dời hết tất cả đến cái sân lớn trong nhà cho dễ kiểm kê.
“Này ngươi nhìn xem, đây là tứ thư ngũ kinh nổi tiếng do Khổng tử viết” Lý Bá kéo Dương Phàm ngồi chồm hổm xuống đất rồi đưa ra một chồng sách chừng mười mấy cuốn.
“Ba cái thứ đạo lý nhăng nhít, chỉ làm ngu người !” Dương Phàm lắc đầu, đưa tay gạt đi.
Vốn tưởng câu nói của mình sẽ làm Lý Bá không vui nhưng ai dè hắn lại cười khà khà, vung tay một cái vứt bộ tứ thư ngũ kinh ra sau lưng, bộ dáng y như đang vứt rác.
“Cùng chí hướng a ! Lão già kia suốt ngày bắt ta học mấy thứ này, đọc vào thật sự là quá đau đầu. Nhưng mà kín miệng nhé, ở Bắc Phong thành này nói thì không sao, nhưng ra ngoài Việt quốc đệ tử nho giáo rất nhiều, ngươi mà xúc phạm kinh thư trước mặt họ là mất mạng như chơi đấy!”
“Ghê gớm thế à, mà Việt quốc rộng lớn thế nào ? Có thể nói cho ta nghe được không?” Dương Phàm nghe đến hai từ Việt Quốc thì dáng vẻ rất phấn khích vội hỏi.
“Việt quốc, hừ hừ” Vẻ mặt Lý Bá chợt trở nên kiêu ngạo, gã bắt đầu kể lại cho Dương Phàm nghe hành trình của mình từ Lạc quận đi tới Vũ quận phía bắc như thế nào. Du ngoạn núi rừng, vượt qua sông suối, gặp biết bao chuyện kì lạ. Dương Phàm say mê nghe suốt cả hai canh giờ, còn Lý Bá hăng quá nên quên luôn chuyện mua bán.
Bên ngoài, Trương thịt heo đang chống chân lên một bục đá đứng đợi Dương Phàm, mọi người xung quanh cũng chưa tản về mà đứng lại đợi xem kịch hay. Nhưng đã qua gần hai canh giờ…..
“Mẹ nó, tên tiểu hỗn đản kia làm gì mà lâu ra vậy” Trương thịt heo mặt mày nóng bừng bừng, hắn rất muốn bỏ về, nhưng vừa nãy lỡ nói là phải làm thịt tiểu tử kia. Bây giờ mà bỏ qua thì về sau uy danh mất hết, chẳng còn ai sợ hắn nữa. Nghĩ thế nên mới nhẫn nại đứng chờ. Ai ngờ….
“Bắt ta chờ lâu thế này, ngươi mà ra đây, không những ta cạo lông ngươi, mà còn lôi ngươi về chuồng heo nhà ta, cho ngươi sống chung với chúng, ăn phân heo…..” Trương thịt heo nét mặt dữ tợn gầm lên.