“Ngươi có tin trên đời này có tiên nhân không?” Lý Bá đột nhiên quay sang hỏi Dương Phàm.
“Tiên nhân sao? Cái đó chỉ là truyền thuyết thôi mà !” Nghe vậy Dương Phàm ngẩn ra.
“Ồ không, theo những gì ta biết được, thì tiên nhân chỉ là phàm nhân tu đạo mà thôi, nhưng họ có khả năng bay lượn trên không trung, có pháp thuật hô phong hoán vũ, ta thậm chí từng thấy qua một tiên nhân đang dùng phi kiếm bay lui bay tới chiến đấu với yêu quái.” Lý Bá vẻ mặt hồi tưởng, trong ánh mắt xuất hiện sự cuồng nhiệt.
“Thật sao?” Dương Phàm biểu lộ thần thái không tin nổi.
“Nhắc mới nhớ, Lý gia ta ngày xưa cũng có một bộ công pháp do tiên nhân truyền lại, là cái gì mà Trường Xuân Công ấy, đây này, để ta lấy cho ngươi xem.”
Lý bá lấy chìa khoá mở một cái rương to ra, loay hoay lục lọi một hồi, bới móc tung quần tung áo, lát sau lấy ra một cuốn sách mới toanh, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy có chút hơi sờn, hiển nhiên là được cất giữ cẩn thận nhưng do thời gian lâu quá nên mới có bộ dáng thế này. Và trên bìa sách Dương Phàm thấy có ba chữ to tướng: Trường Xuân Công.
“Cái cuốn sách này bao nhiêu tiền đây? Dương Phàm nét mặt khó tin nhìn vào cuốn sách trong tay Lý Bá.
“Không được, đây là sách của tiên nhân truyền lại, rất quí, cho dù ngàn vàng cũng khó lòng mua được.” Lý Bá vội cất cuốn sách vào trong ngực áo, rồi nghiêm nghị nói.
Dương Phàm nghe vậy thì nhìn nghi hoặc nhìn Lý Bá hồi lâu, suy nghĩ gì đó rồi không nói không rằng đứng dậy bước ra ngoài.
“Ây huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?” Lý Bá thấy vậy liền vội vàng hốt hoảng chạy theo. Đây chính là vị khách duy nhất trong ngày của hắn, làm sao mà để cho tiểu tử này dễ dàng rời đi được.
“Huynh đệ, có gì từ từ nói !”
Dương Phàm vẫn im lặng đi ra khỏi cửa, mặc kệ Lý Bá không ngừng chạy theo sau kêu réo.
….o0o………………..
Bên ngoài, Trương thịt heo đang rầu rĩ, một chân gác lên bệ đá trước cửa tiệm, một tay chống lên trán, khuôn mặt không ngừng nhăn nhó.
“Thằng khốn, ngươi chơi ta !”
“Thằng khốn gầy gò chết bầm, hơn hai canh giờ rồi, chán chết ta mà !”
Chợt mấy tiếng bước chân lộp cộp từ trong cửa tiệm vang lên, mỗi lúc càng dồn dập rõ ràng hơn.
“Ra rồi ! Ra rồi ! Trương thịt heo, hắn ra rồi” Mọi người xung quanh đều hô lên.
“Ra rồi, ngươi đã ra rồi, cuối cùng cũng ra rồi !” Trương thịt heo nghe vậy ngẩng đầu lên, giọng nói hằn học, đôi mắt dữ tợn nhìn vào thân ảnh đang dần xuất hiện trước cửa. Gã nghiến răng ken két, nắm chặt hai tay, xương cốt vang lên từng tiếng rốp rốp dễ sợ.
Dương Phàm vừa bước tới cửa nhìn một vòng xung quanh, chợt nhận ra ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình, khinh thường có, chê bai có, nhưng nhiều nhất là tội nghiệp, thương xót. Điều này làm cho Dương Phàm trong lòng dựng tóc gáy, hai chân bất giác không tự chủ lùi lại mấy bước.
Phía sau hắn Lý Bá cũng rất nhanh chóng đuổi tới.
“Huynh đệ, cái gì cũng có thể từ từ thương lượng mà, cuốn sách này tuy quý nhưng vẫn có thể bán…..”
“Ngươi rõ ràng có ý lừa ta, nếu cái này có thể tu thành tiên nhân thì cả dòng họ ngươi chẳng phải thành tiên hết rồi sao? Cha ngươi Lý lão bản chẳng phải mới sáu mươi tuổi mà đã lên núi ở rồi sao, còn muốn lừa ta ?” Dương Phàm quay sang nhìn Lý Bá, giận dữ nói.
“Ây, cái này…..” Lý Bá cũng có vẻ ngượng ngùng, lát sau mới trả lời tiếp.
“Họ Lý ta từ mười mấy đời nay tất cả con cháu sinh ra đều phải học Trường Xuân Công này, nhưng chẳng có ai tu luyện thành công cả, đến đời ta cũng không. Theo trong sách nói hình như để tu luyện công pháp này thì cần có linh căn gì đó.”
“Thế chả phải lừa người sao?” Dương Phàm hừ lạnh.
“Tu tiên đâu có dễ, cần phải có tiên duyên, họ Lý ta không có, nhưng họ Dương ngươi biết đâu lại có” Lý Bá bị Dương Phàm phản bác đến không thể cãi lại, nhưng vẫn cố gắng thuyết phục.
“Thôi thì ta để rẻ cho ngươi vậy, hai lượng bạc nhé!”
“Giết người à?? “ Dương Phàm nhìn Lý Bá bực bội hét lớn.
“Một lượng năm mươi đồng !”
“Một lượng ba mươi đồng !”
“Một lượng !”
“Ai da tiểu huynh đệ, cầu xin ngươi mà, thôi thì năm mươi đồng nhé ! Đây là giá cuối cùng, ngươi không mua thì ta cũng không còn cách nào khác, ây, thật đáng tiếc cho một công pháp tu tiên từ đây về sau bị thất truyền.” Rút cuốn Trường Xuân Công trong ngực ra ngắm nghía, Lý Bá thở dài.
Dương Phàm nghe vậy im lặng một lúc rồi trả lời:
“Năm mươi đồng cũng được, nhưng mà phải để ta chọn trong kia thêm ba cuốn sách, tất cả đều miễn phí.”
“Thôi được, là huynh đệ của nhau, ta chịu lỗ một lần vậy” Lý Bá vuốt cằm suy nghĩ rồi cũng nhanh chóng đồng ý.
Nói rồi cả hai lại đi vào trong.
“Đi vào rồi ! Đi vào rồi !
Mọi người bên ngoài thấy Dương Phàm và Lý Bá đi vào trong thì lại vội hô lên.
“Tại sao? Tiểu tử ngươi muốn chơi ta đây mà !!” Trương thịt heo đang ngồi núp dưới bục đá nghe vậy thì bực mình đứng dậy ngẩng mặt lên trời gầm rống. Gã đã mai phục sẵn ở đây, chỉ cần Dương Phàm vừa đi ra thì sẽ chụp cổ ngay lập tức. Ai ngờ……
“Hôm nay ta không làm thịt được ngươi, ta thề về sau không mang họ Trương nữa, mà đổi thành họ Trư !!!”
Trương thịt heo hai mắt long sòng sọc, buông lời thề độc, gã đã thật sự nổi giận.
….o0o……………….
“Cuốn này đi, tam thập lục kế”
“Cuốn này không được, nhăng nhít”
“Thôi ta lấy cuốn này, Việt Quốc dã sử…….”
Dương Phàm lại cùng Lý Bá hì hục thêm một canh giờ nữa chọn sách. Cuối cùng chọn được ba quyển viết về dã sử, tâm kế linh tinh.
“Đây, năm mươi đồng ! “ Dương Phàm lấy ra một cái túi nhỏ rồi quăng sang cho Lý Bá.
Lý Bá chụp lấy, mở miệng túi ra xem, đôi mắt sáng rực.
“Đếm đi, mắc công lại kêu ta ăn gian ngươi.” Nhìn thấy bộ dáng của gã, Dương Phàm hừ lạnh, đồng thời nhét bốn cuốn sách vào ngực, làm ngực hắn hơi cộm lên, trông khá buồn cười.
“Không cần đếm, không cần đếm, ngươi còn mua gì nữa không, ví dụ bàn ghế, bình hoa,…. tiện thể cần gì thì mua luôn đi. Vẫn như cũ, giá rẻ, giá rẻ…..” Lý Bá cười cười, cũng đeo túi tiền vào lưng quần, rồi vỗ vỗ vai Lý Phàm mấy cái, điệu bộ rất thân thiết.
“Không mua gì nữa, nhưng mà nhà huynh có lối đi sau không? Vừa nãy lúc ra ngoài ta chợt cảm giác có một cỗ sát khí đằng đằng phả vào mặt, giống như có một hồng hoang cự thú đang chực chờ rình rập ta vậy !!!” Dương Phàm nhìn ra cửa, bất giác mồ hôi hột lại toát ra.
Nghe vậy Lý Bá cũng giật mình, như sực nhớ gì đó rồi gật đầu ra vẻ đồng tình.
“Đúng là vừa nãy ta nghe thấy tiếng heo rống ngoài đó. Lý gia chúng ta còn một lối sau rất an toàn, nhưng mà, ây da, thật là tội lỗi quá…..” Nói đến đây Lý Bá lại ngập ngừng.
“Nhưng mà sao? Nói mau !!” Dương Phàm vội truy hỏi.
“Đừng bắt ta phải nói ra chuyện này, đó là nỗi sỉ nhục của Lý gia chúng ta.” Lấy hai tay ôm đầu, Lý Bá dáng vẻ đang day dứt khó xử.
“Mau nói !!” Hành động của Lý Bá càng làm cho Dương Phàm thêm phần tò mò, một phần vì lòng hắn đang nóng như lửa đốt. Hắn linh cảm hôm nay nếu bản thân mình mà đi ra khỏi cánh cửa chính thì sẽ gặp phải một đại kiếp nạn. Ý nghĩ này làm mồ hôi Dương Phàm chảy đầm đìa, hậu môn cũng vô thức thót lại.
“Thật ra, thật ra thông đạo kia là thông đến Lệ Xuân viện !!!” Bị truy hỏi một chập, Lý Bá cuối cùng gào lên một cách bất đắc dĩ.
“Lệ Xuân viện là chỗ nào??” Nghe thấy ba chữ này thì Dương Phàm ngơ ngác nhìn Lý Bá, tỏ vẻ không hiểu. Hắn cũng thường xuyên nghe được mấy tráng đinh trong Bạch phủ mỗi lần chụm lại nói chuyện đều nói cái gì Lệ Xuân viện, Khoái Hoạt lâu, Phong Vũ lầu……. Bất quá vì ngồi quá xa nên hắn cũng không nghe ngóng được gì sất.
“Ngươi không biết à??” Lý Bá nghe Dương Phàm nói vậy thì cũng sửng sờ, bộ dáng không thể tin nổi. Nhưng Dương Phàm lại cảm thấy tên này đang nhìn mình với ánh mắt như là thấy một quái vật vậy.
“Ngươi thật sự không biết??” Lý Bá hỏi lại lần nữa.
“Đương nhiên là không !!” Dương Phàm vô cùng bực dọc vì ánh mắt đó của Lý Bá. Cảm giác rất là khó chịu.
“Thật sự tội nghiệp ! Tuổi thơ bất hạnh !” Lý Bá nghe vậy thì thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai Dương Phàm, bộ dáng bí ẩn làm đầu óc hắn cảm thấy mờ mịt.
“Thôi đi ! Xem như ca hướng đạo cho ngươi một lần, mau đi thôi !” Nói rồi Lý Bá kéo tay Dương Phàm đi về phía một căn phòng lớn trước mặt.
Lý Bá mở cửa căn phòng ra, nơi đây cũng khá rộng, nhưng hoàn toàn trống trải, chỉ đặt một vật duy nhất ở giữa phòng. Mà khi thấy vật này Dương Phàm cũng sửng người lại, không đi vào nữa. Bởi vì đặt giữa phòng là một cái quan tài màu đen, từ nó toát ra khí tức lạnh lẽo, âm hàn.
Cỗ khí tức này Dương Phàm vô cùng quen thuộc. Nó, là khí tức của người chết.
“Ngươi đây là có ý gì, cái quan tài này là của……” Tuy là không hoảng sợ, nhưng Dương Phàm cảm thấy khó chịu vô cùng khi Lý Bá đột nhiên đưa hắn tới nơi này.
“Là cha của ta, Lý Văn, mà không sao đâu, dù gì lão cũng chết rồi, cứ tự nhiên đi !!” Lý Bá vẫn tươi cười, chẳng có vẻ gì gọi là đau thương, chua xót cả.
“Rõ là nghịch tử.” Dương Phàm trong lòng cũng chửi thầm. Thậm chí hắn cũng bán tín bán nghi vào lời nói của mấy người ngoài phố kia, tin vào chuyện Lý Bá đã hại chết cha của mình.
“Đừng nhìn ta như vậy, ai rồi chẳng phải chết, đau buồn cũng chẳng được ích chi ?!!” Giờ đến lượt Lý Bá ớn lạnh vì ánh mắt nhìn mình của Dương Phàm, đành mở miệng nói một câu bào chữa.
Dương Phàm nghe câu này thì chợt khựng người lại, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm xúc khó tả. Hắn chợt nhớ tới cảnh mã tặc xông vào chùa đồ sát, nhớ tới cảnh xác chết máu me đầy chùa, nhớ tới một bầu không khí ai oán tang thương……
Hắn nhắm mắt lại, thở dài.
“Ai rồi chả phải chết, đau buồn cũng chẳng được ích chi……” Dương Phàm lẩm bẩm lại câu nói của Lý Bá, tuy tên Lý Bá này có vẻ bất hiếu côn đồ, nhưng câu nói này của hắn, Dương Phàm cảm thấy rất đúng.
“Thôi đi mau !!” Lý Bá cũng cảm thấy mình dường như vừa động chạm tới nỗi đau nào đó của Dương Phàm, nên cũng lắc đầu than nhẹ, rồi vội kéo hắn tới bức tường phía sau quan tài.
Tại đây Lý Bá ngồi xuống, áp tai vào bức tường, rồi lấy tay gõ cộc cộc vào, như đang dò tìm gì đó.
“Đây rồi !!” Gõ được mấy nhịp, Lý Bá dừng tay lại ở một ô tường, mừng rỡ nói rồi lấy hai tay đặt lên chỗ đó, một chân đạp ra sau lấy đà rồi cố sức đẩy vào.
“Ư, lâu nay chắc ông già ta không còn sài lối này, mẹ nó, giờ khó mở quá.” Lý Bá vừa đẩy vừa thở hồng hộc.
“Để ta giúp.” Dương Phàm cũng lao vào ra sức đẩy.
Ầm ! Lập tức một ô vuông tường lớn cỡ hai thước ngã sụp vào trong, để lộ ra một đường hầm thông đạo. Dương Phàm nhìn vào thì thấy bên trong tối đen như mực, không thể nhìn thấy được đầu bên kia.
“Cái này có an toàn không??” Dương Phàm mắt vẫn nhìn vào trong thông đạo, những miệng lại hỏi Lý Bá.
“Đương nhiên là phải an toàn, ngươi đừng sợ, giống như cuộc đời vậy, ban đầu tối om, từng bước đi đều rất khó khăn vất vả, nhưng khi tới được đầu bên kia, thì sẽ chỉ có khoái lạc ngập tràn.” Lý bá cười hắc hắc, đẩy Dương Phàm vào trong, miệng không ngừng cổ vũ tinh thần cho hắn.
“Đi đi, xem như là ta dẫn đường cho ngươi, để Dương Phàm ngươi, hôm nay….nhập đạo !!!”
Dương Phàm bò lồm cồm đi trong bóng tối, phía trước hắn chỉ màu đen mờ mịt, nhưng hắn tin tưởng rằng, chỉ cần kiên trì đến cuối, nhất định tới một lúc nào đó, hắn nhất định sẽ thấy ánh sáng chờ đón mình.