Dương Phàm cứ bò đi trong đường hầm thông đạo không biết đã bao lâu, tất cả giác quan của hắn đều bị bóng đêm và sự tĩnh lặng phủ kín, chỉ có xúc giác, khứu giác là có thể hoạt động, cảm nhận được mặt đất gồ ghề của thông đạo mình đang bò, lại ngửi thấy được mùi đất đai ẩm mốc bốc lên trong đây.
“Khốn khiếp !! Thật ra nơi này là dẫn tới đâu, sao đi mãi mà chẳng thấy cuối thế này??” Dương Phàm bực dọc nói.
Nhưng chỉ có âm thanh vang vọng của chính mình trả lời hắn.
“Lý Bá chết tiệt !! Lần này Dương Phàm ta mà không thoát khỏi nơi đây, dù có làm quỷ cũng không tha cho ngươi !!”
Chửi rủa một lúc cũng chẳng có ai trả lời, Dương Phàm buồn bã đi tiếp.
Chập lát sau Dương Phàm chợt thấy một tia sáng nhỏ xíu hơi mờ nhạt từ phía trước mặt truyền lại. Tia sáng này tuy vô cùng nhỏ bé nhưng đủ khẳng định rằng phía trước có lối ra. Nghĩ vậy Dương Phàm cấp tốc bò nhanh hơn, hắn đã chán ngán cái không khí ẩm mốc chết tiệt trong đường hầm này.
Càng bò lại gần, tia sáng kia càng rõ nét hơn. Thậm chí hiện giờ Dương Phàm còn có thể nghe thấy tiếng nhạc dập dờn phát ra từ bên đó, lâu lâu xen lẫn vào vài giọng đàn bà con gái cười đùa vui vẻ.
“Lệ Xuân viện thật ra là nơi nào vâỵ??” Nỗi nghi hoặc trong lòng Dương Phàm càng lúc càng đậm.
Cuối cùng hắn cũng đã bò đến nơi. Chỗ này có một bức tường chắn lối ra lại, có lẽ cũng là cách thức giống như đầu bên kia ở Lý gia. Dương Phàm đưa mắt nhìn vào lỗ sáng tí tẹo kia, cố gắng nhìn thử bên ngoài có gì, nhưng một lát sau đành thất vọng từ bỏ vì cái lỗ quá nhỏ, khi nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy một màu xanh nhạt cách khá xa. Theo hắn phán đoán thì có lẽ là một căn phòng nào đó, tiếng đàn tranh chợt lại du dương truyền đến làm Dương Phàm càng thêm khẳng định về ý nghĩ của mình.
“Không nên mạo hiểm !! Lệ Xuân viện này ta chưa biết rõ là nơi nào, nhưng vẻ mặt của Lý Bá khi nói về nó thì điệu bộ rất đau khổ dằn vặt. Từ đó có thể thấy nơi này có thể là một nơi nguy hiểm trùng trùng. Trước mắt là nên ở lại đây một chút, chờ khi tiếng đàn tranh kia dứt hẳn thì có lẽ chủ nhân căn phòng này cũng rời đi, đến khi đó sẽ phá tường lao ra”
Dương Phàm ngồi trong thông đạo suy nghĩ một lúc, tính toán một loạt vấn đề, cuối cùng quyết định ngồi đây chờ một lát.
Ngồi lâu buồn cũng chẳng có việc gì làm, hắn đành lôi cuốn Trường Xuân Công ra xem, dưới cái tình huống thiếu thốn ánh sáng này, Dương Phàm đành đưa sách tới tia sáng kia, sau đó dò từng chữ một.
“Tu tiên, là đoạt tạo hoá của trời đất, là nghịch đạo tự mình phong thiên !!!”
Vừa lật trang đầu ra đọc lời tựa, Dương Phàm đã thấy một cỗ khí thế ngút trời từ trong câu nói xông thẳng vào đầu mình, làm toàn thân hắn nổi lên nhiệt huyết sôi sục.
Chứng kiến sự lạ lùng này Dương Phàm vội vã đọc tiếp.
“Trời đất sở dĩ sống lâu là vì bản thân tích trữ thiên địa linh khí. Người, sở dĩ chết yểu là do linh khí bản thân bị trời đất cướp đoạt. Cho nên, muốn trường sinh, là phải tranh giành với trời đất, đoạt đi tạo hoá của tự nhiên.”
“Thần ngưng khí cố, tĩnh tâm thổ nạp, cảm nhận thiên địa linh khí……”
Dương Phàm càng đọc càng chìm đắm vào mấy câu trong sách, tự nhiên giống như đã quên mất hết mọi thứ xung quanh, hai mắt chợt vô thức nhắm nghiền lại.
Trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại một ý niệm là dò tìm cái thiên địa linh khí mờ ảo kia, cho dù bản thân thật sự chưa biết nó là gì.
“Linh khí là mầm sống, là khởi nguồn của sinh, cũng là nguyên nhân của tử, đạt được thì gọi là tu tiên.”
Cùng theo sự tĩnh tâm của Dương Phàm, tiếng đàn tranh sau bức tường ngoài kia cũng càng réo rắt, như làn gió mùa xuân mơn mởn nổi lên, mà êm đềm dịu dàng rót vào tai hắn. Làm trong người một cỗ nhiệt lượng bất giác nổi lên, ban đầu từ đan điền chạy hết một vòng chu thiên sau đó lại tán ra, hoà khắp kinh mạch, máu thịt, cơ bắp trong cơ thể Dương Phàm.
Cứ như thế không biết bao lâu. Dương Phàm ngồi xếp bằng yên lặng tu luyện. Dưới màn đêm tăm tối chỉ có tiếng đàn tranh làm bạn với hắn.
Tưng !!! Đúng lúc cỗ nhiệt lượng kia vừa hoà tan xong thì tiếng đàn cũng chợt ngưng bặt.
Dương Phàm thức tỉnh, mở mắt ra. Trong ánh mắt hắn ban đầu là một sự yên tĩnh, phẳng lặng mà siêu phàm thoát tục, rất khó miêu ta. Nhưng lát sau khôi phục lại như cũ.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, nhìn cuốn Trường Xuân Công, trong lòng chấn động mạnh, nét mặt mừng như điên.
“Đây rõ ràng là khoáng thế kì thư, đích thị là công pháp tu tiên. Lý Bá nói cả dòng họ hắn không ai có thể tu luyện thành công là vì không có linh căn, nhưng ta có thể tu luyện được, vậy hiển nhiên là Dương Phàm ta có linh căn.”
“Tu tiên là có thể phi thiên độn địa, thần thông kinh động quỷ thần. Nếu là thế, cuộc đời Dương Phàm ta sẽ bước sang trang mới.”
“Từ nay ta không còn là tiểu nô bộc của Bạch gia nữa, mà sẽ là….. Tiên nhân !!!!”
Dương Phàm nắm chặt đôi tay, hai mắt sáng rực, trong lòng nhiệt huyết sục sôi, hùng tâm tráng chí nổi lên.
“Ta phải mau chóng thoát khỏi đây, sau đó chú tâm tu luyện công pháp này !!”
Dương Phàm cẩn thận nhét cuốn Trường Xuân Công vào ngực, rồi áp sát tai vào tường nghe ngóng. Tuy là tiếng đàn kia đã dứt bặt, nhưng Dương Phàm vẫn cảm thấy không yên tâm.
Yên lặng, hoàn toàn không có động tĩnh gì.
Dương Phàm bây giờ mới yên tâm, áp hai tay vào dùng hết sức đẩy bức tường ra. Loay hoay một lúc sau cuối cùng cũng phá ra được.
Ra ngoài, thứ đầu tiên Dương Phàm cảm nhận được là một mùi hương ngọt ngào, thơm ngát nhưng nhàng phảng phất làm say đắm lòng người.
Hắn nhắm mắt tham lam hít vào mấy hơi, khuôn mặt cực kì thoả mãn.
Dù sao nãy giờ ở trong thông đạo kia toàn mùi đất đai ẩm mốc, ngửi vào thật sự rất kinh khủng.
Khi đã ổn định lại, Dương Phàm mở mắt ra quan sát mọi thứ xung quanh.
Nơi đây nhìn giống khuê phòng của con gái. Dương Phàm hiện giờ đang ở một góc tường hướng Tây Nam, bên trái hắn là một cái giường lớn, còn bên phải là một cái bàn trang điểm trên đó có một cái gương, và rất nhiều son phấn, linh tinh. Bên cạnh cái gương lại là một cái tủ đồ cao lớn, mùi hương thoang thoảng kia là xuất phát ra từ đây.
Nhìn ra bên ngoài, lối đi đã được phủ kín bởi một tấm màn màu xanh cây cỏ. Một cây đàn tranh đặt trên một cái bàn gỗ thấp màu đen, hiển nhiên là của người vừa mới đánh đàn để lại.
Quan sát một lúc không thấy có động tĩnh gì cả, Dương Phàm cũng mạnh dạn đi tới cái bàn tròn giữa phòng, lấy một chum trà tự rót uống.
“Trà ngon !!” Dương Phàm vừa uống xong không nhịn được vỗ đùi mà khen lên một tiếng.
“Lệ Xuân viện có vẻ cũng yên tĩnh. Bất quá sao ta lại nghe có nhiều âm thanh kì lạ thế này nhỉ ??”
Dương Phàm chau mày, ngồi ở đây hắn có thể nghe thấy vài âm thanh nữ nhân phát ra ngoài kia, tuy chúng khá nhỏ. Điều này có thể chứng minh nơi hắn ngồi là khu phòng nghỉ phía trong Lệ Xuân viện, còn mấy âm thanh kia là phát ra từ nơi mua bán bên ngoài.
“Nếu là như vậy thì quả thật rất khó chuồn khỏi đây, lỡ mà bị bắt thì chỉ còn nước mang danh ăn cắp. Phải cẩn thận !! Phải cẩn thận !!” Dương Phàm tự nhủ.
Hắn đi ra chỗ cửa, khẽ vén tấm màn lên xem, quả nhiên nơi đây là một toà lầu hình vuông, có hai lầu. Mà bản thân Dương Phàm đang ở lầu hai.
Lầu một có chừng mười mấy nữ nhân ăn mặc sặc sỡ, cử chỉ phóng đãng đang đi lại. Còn lầu hai theo quan sát của hắn thì ít người hơn rất nhiều, nãy giờ chỉ có hai ba cô nương đi vô đi ra khỏi phòng.
“Ây chết !!! Có người lại gần !!” Dương Phàm nghe tiếng động thì vội thụt đầu vào, chỉ hé nửa con mắt ra nhìn.
Cánh cửa phòng bên trái hắn mở ra. Một cô nương thân hình thon thả, ăn mặc mong manh đi ra, đứng dựa vào lan can, nhìn xuống phía dưới. Khuôn mặt nàng ta trông khá xinh đẹp, đôi mắt long lanh chứa đầy xuân ý. Thân trên nàng ta chỉ mặt một cái áo yếm bằng lụa mỏng tanh màu trắng, những đường cong hiện ra một cách lộ liễu dưới tà áo trong suốt.
Ực !! Dương Phàm nuốt nước miếng một cái thật mạnh, thân thể nóng ran, hắn cố nghiêng sang phải một chút để nhìn thấy rõ hai trái đào tơ phía trước.
“Cố lên !! Sắp thấy rồi !! Dương Phàm cố lên !!” Dương Phàm cắn răng tự cổ vũ mình, nghiêng người hết mức có thể. Khi hắn đã thấy được một điểm hồng hồng trên trái đào tơ trắng nõn nà kia thì máu mũi cũng xịt ra, tiểu huynh đệ ở dưới cũng hung dữ ngóc đầu dậy.