Bắc Phong thành hiện giờ thời gian đã trôi qua được hơn một tháng, nhưng tình cảnh hỗn loạn vẫn không thay đổi. Cướp bóc giết chóc khắp nơi. Các cuộc thanh toán đẫm máu giữa ba phe Tây gia, Bạch gia và Cố gia ngày càng kịch liệt.
Con gái của Tây Chính An, Tây Linh bị Cố Mã bắt được, rồi đem cho hơn hai trăm gia nhân thay phiên cưỡng hiếp, sau đó giết chết bêu đầu ngoài chợ. Tây Chính An tức giận đến thổ huyết, thề phải huyết tẩy Cố gia, lấy đầu của Cố Mã. Còn về phía Bạch gia chỉ là duy trì chút hơi tàn, lâu lâu cắn trả Cố gia vài miếng, Bạch Tuấn lần trước bị thương quá trầm trọng nên cũng đã chết, hiện giờ là con thứ Bạch Danh lên nắm quyền gia chủ.
Thây chất đầy đường, máu chảy thành sông một bầu oán khí ngợp trời đè nặng khắp Bắc Phong Thành……..
Nơi cánh cửa thành cao vời vợi, mặc dù không có ai canh giữ nhưng đá to chất đầy, chặn kín lại, cho dù có đông cũng khó lòng một lúc di chuyển hết được. Nhưng đúng lúc này……..
Ầm !! Xèo !! Cánh cửa bỗng rực cháy, làm cho mọi ánh mắt gần đó đều ngưng tụ tại đây.
Chỉ trong phút chốc cánh cửa đã cháy rụi thành than, trong làn khói đen mù mịt, người ta thấy một thân ảnh bạch y đang từ từ xuất hiện ……..
“Hoan Hoan, Đỉnh Thiên ca ca tới cứu muội đây !!!” Dương Phàm chật vật leo lên đống đất đá, mặt dính đầy than, miệng liên tục ho sặc sụa.
“Bắc Phong thành, Dương Phàm tiên nhân ta về rồi, hahaha….. !
Đứng trên đống đất cả cao ngất, nhìn khắp Bắc Phong thành rộng lớn trước mặt, Dương Phàm cười sảng khoái.
Lần trước rời đi là phàm, lần này trở về là tiên……. Cảnh vẫn còn nhưng người nay đã khác……..
Một cỗ tự tin dâng lên trong lòng Dương Phàm, hắn tin tưởng chỉ với Thiên Nhãn Thông và Hoả Đạn thuật của mình cũng đủ xưng bá chốn võ lâm ở thế tục rồi.
“Cửa thành bị phá rồi !! Cửa thành bị phá rồi!! Mau chạy thôi !!”
Những người xung quanh thấy cổng thành bị phá thì vui mừng hét lớn, ba chân bốn cẳng vội leo lên đống đất đá chạy ra khỏi thành.
“Ân công đa tạ người, ân đức này Điền Nhị ta mãi mãi không quên !!”
“Ân công Hứa gia chúng ta sẽ lập bàn thờ thắp hương cho người !!”
“…………”
Ai nấy khi đi ngang qua chỗ Dương Phàm đứng đều dừng lại chắp tay kính cẩn hành lễ, hứa hẹn thắp nhang, cầu phúc, cúng bái cho hắn. Điều này làm cho Dương Phàm cảm thấy sửng sờ.
“Mấy hôm nay trong Bắc Phong thành thật sự là xảy ra điều gì ?” Hắn nhìn đoàn người vội vã rời đi mà trong lòng tràn đầy nghi vấn.
“Tên nào dám phá cửa ở đây, ai ra ngoài giết hết cho ta !!” Chợt một giọng nói ồ ồ vang lên, một đám quan sai lao tới rút gươm ra, chém loạn xạ vào những bá tánh dân muốn bỏ trốn. Máu tươi lại bắt đầu nhuộm đỏ cả mặt đường.
“Quá đáng !!” Dương Phàm thấy cảnh tượng này thì con ngươi co rút lại, nộ khí xung thiên. Tay phải hắn đưa lên ngưng tụ thành một viên hoả cầu nho nhỏ ném về phía tên quan sai to béo dẫn đầu.
Lại một tiếng “xèo” vang lên, tên này ngay lập tức chạy rụi thành than dưới ánh mắt ngơ ngác của đồng bọn xung quanh. Bọn chúng run rẩy nhìn lên Dương Phàm, khuôn mặt biểu tình sợ hãi tới cực độ.
“Yêu quái !! Hắn là yêu quái hiện hình !!” Một tên quăng luôn kiếm xuống đất mà quay đầu bỏ chạy.
Dương Phàm đôi mắt lạnh lẽo nhìn theo, không nói không rằng lại ném về phía tên đó một cầu lửa. Tên này lập tức cũng y như tên quan sai đầu tiên, biến mất không một chút dấu vết.
“Đại tiên tha mạng !! Đại tiên tha mạng !!” Cả đám quan sai sợ hãi dập đầu xuống quì lạy Dương Phàm, chẳng một tên nào có ý định bỏ trốn lần nữa cả.
Dương Phàm thấy vậy thì hài lòng mỉm cười, hắn không muốn cho đám quan sai này bỏ chạy thật ra là vì sợ chúng tiếp tục tới nơi khác làm hại bách tính, vậy nên đành giết gà doạ khỉ răn đe bọn chúng.
“Đứng lên đi !! Ngươi !! Lại đây ta hỏi chuyện” Dương Phàm trầm giọng nói, sau đó chỉ vào một tên quan sai ốm yếu đang quì gần đó, ra lệnh.
Tên quan sai kia nghe vậy mặt mày lập tức tái nhợt, mồ hôi tuôn ra như mưa. Tuy vậy cũng không dám chậm trễ mà đành bước lên.
“Đại…. tiên …..có gì muốn …..hỏi ạ?” Gã lắp bắp hỏi.
“Kể cho ta nghe lại toàn bộ tình hình trong Bắc Phong thành mấy ngày nay.”
Tên quan sai như được đại xá, nhanh nhảu kể lại từ đầu đến cuối mọi việc ở Bắc Phong thành cho Dương Phàm nghe, hoàn toàn không dấu diếm điều gì.
“Loạn đến cỡ này ư?” Dương Phàm nghe xong cau mày, lát lại hỏi tiếp.
“Vậy Lệ Xuân viện tình hình thế nào rồi?”
“Lệ Xuân viện??” Tên quan sai dáng vẻ không tin nổi vì câu hỏi của Dương Phàm, tên yêu quái này chẳng lẽ là muốn kiếm gái để chơi sao? Trong đầu gã nổi lên một suy nghĩ tục tĩu.
Như biết được tên quan sai trước mắt đang nghĩ gì, Dương Phàm hừ lạnh một tiếng làm gã giật mình tỉnh lại.
“Đại tiên, Lệ Xuân viện hôm qua đã bị mấy tốp tráng đinh trong thành luân phiên tấn công, sau chúng bắt đàn bà trong đó ra rồi thay nhau hãm hiếp. Nhưng mà nếu đại tiên cần thì tiểu nhân có thể giúp người kiếm, toàn là hạng cực phẩm cả.” Gã nịnh nọt.
“Cái gì, Lệ Xuân viện đã bị công phá??” Dương Phàm nghe xong tức giận quát lớn.
“Vâng, như gì tiểu nhân nói đều là sự thật, đại tiên tha mạng.” Tên quan sai thấy Dương Phàm nổi giận như vậy thì sợ hãi quì rạp xuống liên tục dập đầu.
“Ngươi có nghe tin tức gì của Mộ Thanh Loan không?”
“Dạ không, các tráng đinh trong thành khi công phá được Lệ Xuân viện thì cố gắng tìm Mộ cô nương nhưng không thành công. Dường như nàng ta đã rời đi trước đó rồi ạ.”
Nghe vậy thì Dương Phàm cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, theo hắn suy nghĩ thì Mộ Thanh Loan và Lý Hoan Hoan rất có thể đã trốn vào đường hầm thông đạo kia.
“Bây giờ ngươi xuống nói với đám người dưới kia, tất cả bảo vệ cho những bá tánh thường dân này ra ngoài an toàn. Tên nào dám làm càn, khi trở về bổn tiên sẽ cho hắn biến mất.”
“Dạ, tiểu nhân biết ạ !” Tên quan sai ốm yếu vội vàng chạy xuống truyền đạt lại lời của Dương Phàm. Cả đám quan sai nghe vậy thì mừng rỡ dập đầu tạ ơn, thề thốt đứng đây bảo vệ các bá tánh ra ngoài bình an.
Dương Phàm phân phối xong thì cấp tốc rời đi, địa điểm thẳng tới Lệ Xuân viện.
…o0o…………………..
Dọc đường đi, thấy bá tánh nào gặp nạn là hắn đều ra tay cứu, tuy là tổn hao pháp lực nhưng mà bù lại cứu được mạng người. Khi không thể sử dụng Hoả Đạn thuật nữa thì Dương Phàm sử dụng uy áp, tuy là không thể sát địch nhưng lại có hiệu quả chấn áp tinh thần rất hữu hiệu.
Dừng chân tại Lệ Xuân viện lúc này đã khá hoang tàn, bảng hiệu bàn ghế bị đập phá sạch trơn. Ở bên trong vang lên vài tiếng nam nữ hoan lạc.
Dương Phàm nhanh chóng bước vào, thấy hơn năm sáu tên đang đè một cô nương xuống đất cưỡng hiếp, cô nương này không hề lạ mặt. Chính là cô nàng dáng người nhỏ bé lúc Bạch Hữu Tài xông vào phòng Mộ Thanh Loan thì đi theo níu kéo.
“CÚT !!” Dương Phàm quát lớn, phóng ra uy áp Ngưng Khí tầng hai của mình.
Mấy tên đang vui vẻ hành lạc với cô gái kia thì đột nhiên có một áp lực cực mạnh đè nặng lên tim làm chúng thở dốc, mặt mày trắng bệch, vội vã lùi ra.
“Ngươi….Ngươi là ai?” Nhìn thân ảnh thiếu niên bạch y trước mặt, không hiểu sao bọn hắn trong tâm nỗi lên cảm giác nguy hiểm bất an mãnh liệt.
“Cút, đừng để ta nhìn thấy lần thứ hai” Ánh mắt lạnh lẽo của Dương Phàm quét qua làm cả bọn dựng tóc gáy, cảm thấy thiếu niên trước mắt chắc chắn là không thể động vào được, vội vã kéo quần đứng dậy rời đi.
Chờ đám người kia rời đi hẳn, Dương Phàm nhìn cô nương nhỏ nhắn thân hình đang loã lồ nằm dưới đất, ánh mắt mê man, hiển nhiên là đã bị lũ khốn kia dày vò một cách tàn nhẫn.
Hắn cởi áo ra, ngồi xuống bên cạnh, nâng tấm lưng trần trụi của nàng ta lên, rồi khoác áo của mình vào. mặc lại đàng hoàng. Hắn cũng không nỡ lòng nào nhìn thấy một cô gái bị chà đạp như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại Dương Phàm thở dài một tiếng, bế nàng ta lên đi vào lầu nghỉ phía trong, đã giúp thì phải giúp tới cùng, nếu không lỡ tên lòng lang dạ sói nào đi vào nữa thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.