“Ta bị hoa mắt sao?” Địch Dương thấy hai tên tráng đinh đột nhiên biến mất trước mặt mình thì ngẩn ra, biểu tình không thể tin nổi.
“Nội lực, đây chắc chắn là nội lực tới cảnh giới cực cao, phóng xuất vào người hai tên kia khiến cơ thể chúng bạo ra thành từng mảnh nhỏ. Nhưng mà đây là cảnh giới trong truyền thuyết võ lâm ta mà mấy trăm năm qua chưa từng xuất hiện qua a !” Trần Văn Luyện cũng vô cùng kinh hãi. Hắn nhớ lại trong một điển tịch đã nhắc đến tình huống này.
“Tà thuật, tà thuật, khẳng định là tà thuật !!” Cả Cố Mã và Tây Chính An đều toàn thân run rẩy.
“Mọi người sao vậy ? Chỉ là thứ bàng môn tả đạo mà đã khiến các ngươi hoảng sợ rồi !” Chưởng môn Cuồng Đao môn hừ lạnh, vẻ mặt cực kì khinh thường nhìn về phía Địch Dương và Trần Văn Luyện, con người này nổi tiếng liều mạng, cả đời tôn chỉ hành động của y là chữ “Cuồng”, chưa bao giờ biết lui bước trước ai.
“Để ta xem ngươi có gì lợi hại !” Chưởng môn Cuồng Đao môn tung người bay tới, thanh đại đao trong tay y toát ra hàn khí lạnh lẽo đến kinh người bổ tới đầu Dương Phàm.
Bất quá Dương Phàm vẫn không nao núng, tà áo sau lưng bay phấp phới, hắn khẽ phóng ra uy áp Ngưng khí tầng hai của mình. Không gian thời gian như bị đình chỉ lại trong một khoảnh khắc này, một luồng áp lực vô hình đè nặng lên mỗi người họ có cảm giác không thể thở nổi.
“Cút !” Dương Phàm tung một cước đá vào ngực tên chưởng môn Cuồng Đao môn đang bị ngừng lại giữa không trung kia. Một đòn tuy không nói là mạnh, nhưg vì tên kia bị uy áp bao bọc lại không thể phản kháng, nên bị Dương Phàm đạp văng ra xa mấy trượng.
Địch Dương và Trần Văn Luyện thấy cảnh này thì hít vào một ngụm lương khí, phải biết rằng chưởng môn Cuồng Đao môn trong giang hồ cực kì nổi danh, võ công cũng chỉ thua họ một tầng, cả Địch Dương và Trần Văn Luyện cũng không hề dám tự tin trong vòng một trăm chiêu có thể hạ gục được người này.
Một mặt vận khí trong cơ thể để chống chọi lại với uy áp của Dương Phàm phát ra, một mặt lại không ngừng suy nghĩ đây là vị tuyệt thế cao thủ ẩn danh nào.
“Tiền bối, ngài có phải Thanh Đồng lão nhân bế quan tại Hoả Linh sơn không ạ !!”
Chập lát sau Địch Dương mới cúi đầu xuống hướng Dương Phàm cung kính hỏi.
“Nhìn ta giống một lão già lắm sao?” Dương Phàm ngẩn ra.
“Ngài cứ đùa giỡn với vãn bối, giang hồ thường đồn Thanh Đồng lão nhân ngài có nội công tâm pháp giúp cơ thể có thể bảo tồn nhan sắc, kéo dài tuổi thọ, ngay cả thần công Hoả Vân chưởng kia cũng đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh, vãn bối trông thấy cũng chỉ biết kính ngưỡng từ xa.” Địch Dương vẫn kính cẩn trả lời. Thực ra nhìn thấy hai quả cầu lửa kia thì lão tự nhận đó là Hoả Vân chưởng của bản thân, chỉ là người trước mắt đạt tới cảnh giới cao hơn thôi.
“Ồ thì ra ngươi cũng nhận ra ta, cũng là một kẻ có tri thức, thôi đứng lên, đứng lên đi !!” Dương Phàm nghe vậy thì cũng giả vờ gật đầu. Thật ra nhìn thấy hai tên Địch Dương và Trần Văn Luyện không hề bị uy áp của mình khuất phục thì đã thầm chấn kinh, Hoả Đạn thuật cũng chỉ còn đủ sử dụng một lần. Vậy nên khi Địch Dương nêu ra cái thân phận này thì cũng vô cùng hợp ý Dương Phàm.
“Vãn bối Văn Luyện bái kiến Thanh Đồng tiền bối, thường nghe danh người như sấm nổ bên tai, nay mới có duyên gặp mặt, đúng là phúc ba đời của vãn bối……” Trần Văn Luyện cũng vội cúi đầu hành lễ, miệng không ngừng buông ra lời nịnh nọt.
“Được rồi, các ngươi cứ tiếp tục tỉ võ đi, ta không làm phiền. Nhưng mà nhớ, tỉ võ phân định thắng bại rồi thì cũng không cần sát thương người vô tội nữa, Thanh Đồng ta rất ghét cảnh máu chảy đầu rơi đó.” Bộ dáng bề trên dạy bảo bề dưới, Dương Phàm thuyết giảng mấy câu, rồi vội kéo Hoan Hoan đi.
“Buông ta ra, ngươi là đồ vô sỉ !!” Lý Hoan Hoan lại không chịu, vung tay hắn ra.
“Đừng bướng bỉnh như thế, ta sẽ giải thích kĩ càng, thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, không tin chờ Tiểu Hoa tỉnh lại rồi muội hãy hỏi nàng ấy xem !” Dương Phàm cười khổ.
“Haha, không theo hắn thì hãy theo ta đi !!”
Chợt một âm thanh vang lên. Tất cả mọi người đều ngước mặt lên trời nhìn. Và một cảnh tượng mà mỗi người dân trong Bắc Phong thành cho đến mãi về sau không thể nào quên được .
Mấy trăm đạo cầu vồng rực rỡ đủ các loại màu sắc từ trên không trung vụt tới, dừng lại trên đầu đám người Dương Phàm. Một đám người nam có nữ có, già có hiện ra, chân mỗi người đều đạp một thanh kiếm. Từ người bọn họ toả ra một khí chất vô cùng phóng dật, tiêu sái, giống y như là thần tiên hạ phàm.
“Ở đây mà cũng gặp được một tiểu tu sĩ a”
Nam tử áo đen dẫn đầu nhìn xuống Dương Phàm, cười cười rồi hỏi tiếp.
“Ngươi là người của môn phái nào?”
“Ta không phải của môn phái nào cả !!” Mồ hôi trên trán Dương Phàm tuôn ra, từ nam tử áo đen kia, hắn cảm thấy một sự nguy hiểm ghê gớm.
“Làm gì mà sợ hãi vậy tiểu huynh đệ, cô nương kia là muội muội của ngươi à !”
Nam tử áo đen nói chuyện rất từ tốn, không hề có dáng vẻ gì kiêu ngạo hay uy hiếp cả.
“Là muội muội của ta, Hoan Hoan chúng ta đi nhanh thôi, cáo từ !!” Dương Phàm kéo tay Hoan Hoan vội rời đi. Nhưng chợt đột nhiên phát hiện bản thân bị một áp lực vô hình khủng khiếp giữ lại.
Đây là uy áp, lần đầu tiên Dương Phàm bị người ta dùng uy áp với bản thân, không những thế hắn cảm thấy luồng uy áp này cường đại gấp hơn vài chục lần bản thân. Hiển nhiên là do nam tử áo đen cảnh giới cao hơn hắn. Theo phỏng đoán của Dương Phàm thì có thể là Ngưng Khí tầng tám trở lên.
“Chà, Ngưng Khí tầng hai mà cũng có thể chống đỡ lâu đến vậy sao, thật là khá đó nha !!” Nam tử áo đen kinh ngạc đưa tay lên vuốt cằm.
Đám người Địch Dương, Cố Mã, Trần Văn Luyện, Tây Chính An thì đã chết đứng từ nãy giờ. Lần đầu tiên từ lúc cha sanh mẹ đẻ bọn họ thấy có người có khả năng bay trên không trung, nhưng hiện tại không chỉ một mà có hơn cả trăm người. Ngay “Thanh Đồng lão nhân” trong truyền thuyết kia mà hiện giờ bộ dáng đang hết sức đau khổ cố gắng chống chọi, làm bọn họ thật không biết nói gì hơn.
“Tiểu muội muội, lại đây nào !!” Nam tử áo đen trên khuôn mặt vẫn thuy chung một nụ cười hiền lạnh. Hắn vừa dứt lời một. Lập tức thân hình Lý Hoan Hoan vụt bay lên trên cao, thoát khỏi tầm tay của Dương Phàm, bị kéo lại hướng hắn.
“Hoan Hoan !! Thả nàng ấy ra” Dương Phàm hai mắt đỏ ngầu, giận dữ gầm lên.
“Thả !! Tiểu huynh đệ à ! Cô ấy có Thiên Linh căn, tương lai sẽ thành một Kết Đan kì tu sĩ, không thích hợp với ngươi đâu . Buông tha đi, Âu Dương Khiếu Thiên ta có thể cho ngươi vào Kiếm Khí tông của chúng ta làm ngoại môn đệ tử. Ngưng Khí tầng hai, cốt linh mười bảy tuổi. Không tệ ! Không tệ !
Âu Dương Khiếu Thiên ôm lấy Lý Hoan Hoan, sau đó hướng Dương Phàm nói.
“Ngươi nên biết điều một chút, Âu Dương sư huynh là tuyệt đỉnh thiên tài ở Kiếm Khí Tông, trong người mang Thiên Linh căn, nếu sư huynh và muội muội ngươi kết thành đạo lữ song tu thì rất có thể đột phá tới thành Nguyên Anh kì đại tu sĩ.” Một lão bào đứng sau lưng Âu Dương Khiếu Thiên mở miệng nói, ngữ khí có phần nịnh nọt.
“Ta không cần biết !! Trả Hoan Hoan lại cho ta !!”
“Thì ra muội tên là Hoan Hoan. Tên đẹp lắm !” Đưa tay vuốt lên bờ má Lý Hoan Hoan, Âu Dương Khiếu Thiên bộ dáng nhu hoà nói. Lý Hoan Hoan hiện tại bị hắn ôm lấy trong lòng, thân thể không cách cử động, bị Âu Dương Khiếu Thiên khi dễ như vậy thì nước mắt cũng chỉ biết lăn dài trên hai gò má.
“Chà chà, Âu Dương huynh, vừa tới đây mà đã muốn thu mĩ nữ rồi sao.” Một giọng nói từ phía Đông vang lên, một con rết khổng lồ bay trên không tới, cũng dừng lại trên đầu đám người Dương Phàm.
“Hoá Linh môn sao tới sớm vậy, đệ kính chào Đông Phong huynh !” Âu Dương Khiếu Thiên nhìn sang đoàn người đang ngồi trên lưng con rết, ánh mắt chú mục và trung niên nhân đứng đầu, khiêm tốn đáp lời.