Phía Bắc Việt quốc, giữa Vũ quận và, Ly quận có một dãy núi cao, địa hình hiểm trở, quanh năm sương mù phủ kín.
Nơi đây tồn tại nhiều truyền thuyết, có người kể rằng khi đi vào tới chân núi, định tiến nhập thám hiểm vào vùng sương mù kia thì đột nhiên cảm giác trời đất xoay chuyển, đến khi định thần lại thì đã phát hiện bản thân quay về chỗ cũ. Sự kiên này làm dấy lên nỗi tò mò trong lòng nhiều người thích mạo hiểm, họ luôn cố gắng xâm nhập vào dãy núi kia nhưng vô vọng. Rồi dần dần cũng chẳng ai còn hứng thú, khiến ngọn núi ngày càng hoang vắng, người dân xung quanh đặt cho ngọn núi này là Mê Tung sơn, đồng thời dặn dò con cháu không được lên đó làm những việc vô ích phí thời gian nữa.
Lúc này con thuyền độc mộc chở Dương Phàm đã bay tới gần ngọn núi.
Dọc đường đi Dương Phàm luôn toả ra vô cùng hào hứng với những cảnh vật phía dưới, núi non trùng điệp, rồi từng toà thành rộng lớn, còn có nhưng con sông lớn chạy dài từ phía nam ra phía bắc. Tất cả những cảnh tượng này trước đây hắn chưa từng được thấy bao giờ, nếu có thì cũng chỉ qua một ít điển tịch cùng sách vở cũ.
Việt quốc tám quận, bảy mươi thành, vô số núi cao cùng sông lớn, xen lẫn hàng trăm dam lam thắng cảnh, tuy là không chính thức chạm tới, nhưng những thứ này Dương Phàm đã được một phần nào đó trải nghiệm, ít nhất là từ trên không trung nhìn ngắm xuống. Một mĩ vị mà phàm nhân cả đời cũng không thể có được.
Về sau, khi Dương Phàm đã gia nhập vào Tinh Đạo tông, hắn tin chắc rằng mình có thừa thời gian để đi ngao du phong thuỷ, tận mắt ngắm những cảnh đẹp này, thậm chí sự vui sướng sẽ càng tăng gấp bội nếu có Lý Hoan Hoan, suy nghĩ tới đây trong lòng Dương Phàm không khỏi dấy lên chút bực tức.
“Thực lực là quan trọng nhất, phải có thực lực mới có thể bảo vệ được cho những người thân yêu của mình”
Câu nói này hắn nhớ kĩ.
Dương Phàm hít sâu vào một hơi, nhìn thẳng ra ngọn núi tràn ngập sương mù trước mặt. Hắn cảm thấy chính nơi này sẽ thay đổi cuộc đời của hắn, cái tương lai của hắn tuy vẫn vô cùng mù mịt như đám sương mù kia, nhưng ít ra hiện tại hắn có quyền lựa chọn một hướng đi cho riêng mình.
Chỉ thấy Cố Minh tay bắt ấn quyết, lập tức một đạo hào quang loé lên từ cái túi nhỏ bên hông của y rồi phóng ra bay thẳng vào Mê Tung sơn.
Chừng ba phút sau, trong làn sương mờ mờ Dương Phàm thấy đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng khá lớn, làm lộ ra khung cảnh một ngọn núi cao lớn bên trong.
Đột nhiên con thuyền chấn động mạnh, tăng tốc tốc thật nhanh bay vào lỗ hổng kia làm cả đám ngồi trên thuyền đều bị giật ngược về phía sau. Dương Phàm càng thê thảm, cũng vì đang mải mê quan sát xung quanh mà suýt nữa hắn đã thổi bay về phía sau chiếc thuyền, cũng may là có Vương Trác nhanh tay giữ lại.
“Sao Triệu sư bá không sửa lại cái trận pháp đi a ! Mỗi lần như thế này quả là doạ người mà !” Khi con thuyền đi vào trong xong thì lỗ hổng kia cũng nhanh chóng khép lại. Mộc Thanh thấy thế thì sắc mặt tái mét kêu lên .
“Còn nói, Triệu sư bá dạo này toàn tập trung vào mấy thứ vớ va vớ vẩn, hôm trước ta còn thấy đi bắt một con yêu thú cấp một nhãi nhép rồi leo lên bay khắp Tinh Đạo tông, thu hút sự tập trung từ Nhất phong cho tới Bát phong, có người còn gọi ông ấy là người điên…..” Vương Trác thả Dương Phàm ra, thở dốc mấy cái rồi cũng bực mình chửi.
“Đừng bất kính với Triệu sư bá, nội tình bên trong các ngươi không thể nào biết được hết, đừng nên nói lung tung” Cố Minh nhíu mày nhắc nhở.
“Được rồi sư huynh” Vương Trác vẻ mặt thểu não đáp.
“Thôi về tới nơi rồi, đừng nói bậy nữa, kẻo Triệu sư bá nghe được lại bắt các ngươi đi hành hạ.” Cố Minh vung tay một cái. Chiếc thuyền ngay lập tức hạ xuống chân núi kia.
Tất cả lục tục leo xuống, Dương Phàm nhìn quanh quất xung quanh một lần, chợt hắn phát hiện ra một điều rất kinh người. Khung cảnh bên trong đây hoàn toàn giống ở bên ngoài kia, trừ bỏ ít sương mù hơn, không gian bên trong lại rộng hơn một chút, thì không có điểm nào khác biệt.
“Sao ngạc nhiên lắm phải không, bên ngoài thật ra chỉ là một cái ảo trận do Triệu sư bá thiết lập thôi, còn bên trong đây mới là cảnh thật. Từ từ rồi đệ sẽ biết hết tất cả thôi.” Cố Minh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Dương Phàm thì mỉm cười giải thích. Đoạn quay qua bảo đám Mộc Thanh, Vương Trác quay về động phủ của mình, bản thân thì ở lại với Dương Phàm.
"Dương đệ có khó khăn gì thì cứ lên khu nội môn đệ tử nói với ta nhé, Mộc Thanh ca nhất đinh sẽ làm chủ dùm ngươi." Trước khi đi Mộc Thanh vẫn ngoái đầu lại nói với Dương Phàm. Xem điệu bộ có vẻ rất quan tâm.
“Sư phụ tuy vô cùng khó tính nhưng người chỉ cần biểu hiện thành tâm, kính cẩn một tí thì sẽ không có vấn đề gì đâu, huống hồ là do Cố sư huynh đích thân tiến cử…. thế nhé Dương sư đệ, cứ bình tĩnh mà hành sự..” Vương Trác cũng không chịu thua kém, kéo vai hắn nói nhỏ vài ba câu.
“Nói xong chưa, xong rồi thì mau lên đường” Cố Minh hối thúc.
…o0o……………
Tinh Đạo tông có tổng cộng tám ngọn núi, theo thứ tự lần lượt là Nhất phong cho tới Bát phong. Mỗi một phong đều có một vị trưởng lão toạ trấn, mà ở Nhất phong chính là do đương kim chưởng môn nhân Nguyên Hư đạo nhân, tục danh Hoàng Phủ Tịch, còn Bát phong cũng chính là nơi đám người Cố Minh ở là, do Xuất Trần đạo trưởng, Hồ Kính làm chủ.
Bát phong là ngọn núi nhỏ nhất, cũng là ít đệ tử nhất. Nguyên do cũng vì công pháp của Bát phong có phần đặc biệt, ít ai tu luyện được đến cảnh giới đại thành mà công hiệu càng lại không được rõ ràng. Cũng vì vậy cho nên những phong kia đều chiếm hết đa số người tư chất tốt, còn tư chất thấp kém nhất thì đi về Bát phong.
Tuy vậy trong ba năm gần đây Bát phong có một đại thiên tài mới nổi, chính là Cố Minh, mang trong mình cực phẩm song linh căn, lại có cơ duyên rộng lớn, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi mà vụt từ Ngưng khí tầng một lên tới Ngưng khí tầng mười lăm. Đây chính là niềm tự hào hiện tại của Bát phong.
Lúc này Dương Phàm đang đi trên từng bậc thang lên đại điện trên đỉnh núi. Kết cấu của Tinh Đạo tông khá kì lạ, không cho xây bất kì phòng ốc nào cả. Mỗi phong chỉ được phép có duy nhất một đại điện ở trên đỉnh núi. Còn lại các đệ tử thì tự mở lấy động phủ cho riêng mình ở các nơi trong núi.
“Thật là mệt ! Này Cố Minh sư huynh, sao chúng ta không thể lấy chiếc thuyền kia bay lên đây cho nhanh, đỡ mắc công như thế này “ Vừa đi Dương Phàm vừa không ngừng thở dốc, mặt mày đã đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại.
“Thuyền đó không phải muốn dùng là dùng đâu. Bệ Ngạn thuyền chính là mỗi lần vận hành phải tiêu tốn hơn hai mươi viên hạ phẩm linh thạch, cũng chính bằng hơn ba tháng linh thạch của ta đấy” Cố Minh trả lời.
“Mà linh thạch là gì vậy?” Dương Phàm hỏi tiếp, chân vẫn cố sức leo lên.
“Đệ có cảm nhận được không khí ở đây khác với bên ngoài chỗ nào không?”
Nghe Cố Minh nói vậy Dương Phàm cũng ngước mặt lên trời hít vào thử một hơi.
“Linh khí vô cùng nồng đậm, rất dễ dàng cảm ứng.”
“Đúng, đây là loại thiên địa linh khí ở dạng hơi. Còn loại cao cấp hơn là ở dạng rắn, cũng chính là linh thạch. Có linh thạch thì tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn nhiều lần. Tuy vậy trên linh thạch thì còn một loại thiên địa linh khí ở dạng lỏng gọi là linh tuyền. Đây mới là thánh phẩm của tu tiên giả chúng ta.”
“Mà sư huynh tu tiên giả sau Ngưng khí kì thì còn cảnh giới Trúc cơ nữa à, một khi tới Trúc cơ thì có phải là cực hạn chưa?” Vốn khi nghe Âu Dương Khiếu Thiên nói hắn sắp Trúc cơ thì Dương Phàm quả thật rất ngạc nhiên.
Ngưng khí mười lăm tầng vốn tu luyện đã vô cùng lâu, theo Dương Phàm ước chừng bản thân khi bản thân đạt đến ngưng khí tầng mười lăm thì cũng phải hơn bảy tám mươi tuổi. Nhưng nhìn đám người Mộc Thanh, Vương Trác cảnh giới đều trên tầng mười mà vẫn trẻ trung, hoạt bát như thường, theo Dương Phàm nghĩ là trong đây nhất định là có ẩn tình.
"À, tu sĩ chúng ta có tổng cộng năm cảnh giới Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần. Từ Trúc cơ trở đi thì phân ra làm bốn tầng sơ kì, trung kì, hậu kì, và tầng cuối là đỉnh phong......"
Chợt Dương Phàm cảm thấy trong ngực có một thứ đang ngọ nguẩy, tạo cho một cảm giác hơi nhột nhột.
“Chíp, chíp” Từ trong ngực áo Dương Phàm, con chim đa đa thò đầu ra bên ngoài, hai mắt trân tráo nhìn hắn. Lúc trước khi đám người Âu Dương Khiếu Thiên vừa tới thì nó đã vội nhảy vào trong áo Dương Phàm lẩn trốn, xem ra rất có linh tính.
“Ách, Dương đệ, sao đệ lại mang con thú phàm trần này vào đây.” Cố Minh khi phát hiện ra con chim đa đa thì cũng nhảy dựng lên.
“Đệ thấy nó cũng khá dễ thương, mà lại thông minh nên cho nó đi theo cùng !” Dương Phàm cười khổ.
Cố Minh nghĩ gì đó rồi cũng gật đầu.
“Tu sĩ chúng ta vốn có thể thuần phục yêu thú biến thành linh thú cho mình. Hiện tại trong tông môn chúng ta cũng có rất nhiều linh thú, đệ nên cẩn thận một chút, con chim bảy màu này mà chạy ra ngoài thì rất dễ bị làm thịt.”
“Quéc, quéc !” Con chim đa đa kêu lên mấy tiếng, như là phản đối câu nói của Cố Minh.
“Chà, đúng quả thật là có linh tính rất mạnh !” Cố Minh thấy cảnh tượng này thì vô cùng khinh ngạc, không nhịn được mà cũng buộc miệng khen một câu.
“Sư huynh tới nơi rồi” Dương Phàm nói. Phía trước mặt hắn bây giờ là một toà chánh điện lớn cao to rộng lớn, từ khí thế toát ra phong thái vô cùng uy nghiêm.