Thả con chim đa đa vào phòng nuôi dưỡng linh thú. Dương Phàm đi vào phòng tu luyện, ngồi xuống xếp bằng giữa phòng.
Đưa tâm niệm vào cái túi trữ vật bên hông, hắn lấy ra một cuốn sách và một thanh phi kiếm. Cuốn sách này là viết về những pháp thuật cơ sở dành cho tu tiên giả theo các cấp bậc. Hiện giờ ngoài Hoả đạn thuật, Thiên Nhãn Thông ra thì Dương Phàm có thể học thêm ba pháp thuật nữa là Khống Vật thuật, Khống Linh thuật và Phi kiếm thuật.
Hiện tại Dương Phàm muốn học nhất là Phi Kiếm thuật nhất, tuy nhiên muốn học Phi Kiếm thuật thì phải nắm trước căn bản Khống Vật thuật, mà muốn học Khống Vật thuật thì liên quan rất lớn đến Thiên Nhãn Thông.
Tĩnh tâm tập trung vào cây phi kiếm đang nằm trước mặt, Dương Phàm đem ý niệm của mình điều khiển nó bay lên. Nhưng cây kiếm vẫn bất động, không hề có động tĩnh gì.
Không nản chí, Dương Phàm tiếp tục. Cỡ chừng hai giờ sau, khi hai mắt hắn đã căng cứng, nổi đầy tơ máu thì cây kiếm cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ. Đây là dấu hiệu Khống Vật Thuật bắt đầu phát huy tác dụng.
“Chưa đủ, tiếp tục, muốn Khống Vật thuật thành công thì phải khiến ý niệm thăng hoa lên biến thành thần thức.” Dương Phàm nghiến răng, lại tiếp tục dán mắt vào thanh phi kiếm.
Càng ngày tơ máu trong mắt hắn lại càng nhiều, nhìn vào chỉ thấy một màu đỏ. Mồ hôi hột túa ra ướt đẫm áo sau lưng. Đầu óc cũng bắt đầu xuất hiện từng cơn đau nhói, cùng với sự mệt mỏi muốn gục xuống. Cứ mỗi lần như thế, Dương Phàm lại tự cắn đầu lưỡi một cái đến bật máu để lấy lại sự thanh tỉnh. Sở dĩ phải làm vậy là vì hắn cần thời gian, chỉ có một năm để tu luyện, vì vậy từng phút từng giây cũng đáng quý trọng.
Năm canh giờ sau, Dương Phàm rốt cuộc cũng đã thành công, một tia thần thức xuất hiện khiến cho thanh phi kiếm bay lơ lửng trong không trung. Bây giờ Dương Phàm chuyển sang nghiên cứu Phi Kiếm thuật.
Những vật như phi kiếm hoặc vũ khí do tu sĩ luyện thành thì được gọi chung là pháp bảo. Pháp bảo cũng chia ra nhiều loại, linh bảo là loại pháp bảo có chứa linh tính, loại này hễ tu sĩ dưới Trúc cơ đều tự luyện chế ra được, còn cao cấp hơn là Nguyên bảo do tu sĩ dưới Nguyên anh kì luyện chế.
Muốn điều khiển được một kiện pháp bảo thì đòi hỏi tâm ý chủ nhân phải tương thông với nó, và có hai cách để làm điều đó là khắc ấn và tế luyện.
Khắc ấn là phương thức dùng thần thức bản thân mạnh mẽ khắc lên pháp bảo, lưu lại ấn kí của bản thân mình, thông qua nó để điều khiển pháp bảo, khắc ấn càng nhiều thì độ liên kết với pháp bảo càng mạnh. Còn tế luyện thì phải dùng tinh huyết bản thân bồi dưỡng nhiều ngày, rất mất thời gian, nhưng phương thức này lợi hại hơn khắc ấn ở nhiều.
Khi kẻ địch có thần thức cao hơn bản thân thì có thể cường hành xoá bỏ ấn kí thần thức đoạt lấy pháp bảo. Nhưng nếu đã tế luyện thì không thể nào xảy ra tình huống đó, trừ khi chủ nhân chết, hoặc là tự động giải trừ liên hệ giữa bản thân với pháp bảo, nếu không thì cho dù tu sĩ cao hơn một hai giai cũng khó lòng một sớm một chiều xoá bỏ tinh huyết của tu sĩ đã tế luyện trước đó.
Hiện tại Dương Phàm cũng không vội tế luyện, hắn chỉ muốn tập luyện cách khắc ấn trước đã, sau đó mới tế luyện sau.
……o0o………………..
Tu hành là không kể thời gian, suốt ba ngày nay Dương Phàm không ngừng tập luyện, nếu đói thì lấy một viên Ích Cốc đan ra ăn. Ích Cốc đan cũng như linh thạch, đầu tháng mỗi tu sĩ sẽ được phát một ít. Loại đan dược này có công hiệu thay thế thức ăn bình thường, rất bổ dưỡng, lại có chứa các loại linh thảo, linh dược khiến cơ thể khoẻ khoắn tráng kiện.
Lúc này khắc ấn thuật đã có chút thành tựu, loại phương pháp này có hiệu quả rất nhanh nhưng cũng có điểm xấu là tiêu hao thần thức đến kinh người. Dương Phàm chỉ triển khai được ba lần khắc ấn liên tục lên phi kiếm, sau đó thì đầu óc sẽ tối sầm, thậm chí nếu không cẩn thận là có thể ngất xỉu.
“Thật sự là quá mệt mỏi, nhưng thời gian chỉ còn lại một năm nữa. Vì Hoan Hoan, ta cố vậy !” Dương Phàm hiện tại đã quá mệt mỏi, mấy ngày nay hắn không phút nào nghỉ ngơi.
Đứng dậy vươn vai tập thể dục mấy cái cho đầu óc thanh tỉnh, Dương Phàm lại ngồi xuống, lấy năm viên hạ phẩm linh thạch ra xếp ngay ngắn trước mặt.
Linh căn có nhiều loại, thiên linh căn, song linh căn, giả linh căn, linh căn phổ thông không thuộc tính, tam linh căn…… Mà linh căn lại chia ra nhiều phẩm giai, cao nhất là tuyệt phẩm, thứ là cực phẩm, trung phẩm, rồi mới tới hạ phẩm.
Thiên linh căn từ xưa đến nay được xưng là tốc độ tu luyện bá đạo nhất. Ngay cả loại hạ phẩm Thiên Linh căn như Âu Dương Khiếu Thiên mà Kết đan cũng chỉ là việc sớm muộn thì cũng hiểu sự lợi hại của nó, nếu là loại cực phẩm hay tuyệt phẩm thì càng kinh dị hơn nữa, những người đó hoàn toàn nắm chắc việc tiến giai Hoá Thần kì.
Còn Dương Phàm là người có trung phẩm song kim mộc linh căn, thuộc vào bậc trung, không tốt cũng không xấu.
Theo Trường Xuân công khẽ hấp thu linh khí từ một viên mộc linh thạch, rồi vận chuyển một vòng chu thiên khắp người, Dương Phàm chợt cảm thấy một cảm giác khoan khoái dễ chịu. Đây là lần đầu tiên hấp thu loại linh khí có thuộc tính, mà lại là xuất phát linh thạch, quả nhiên có khác biệt.
Một ngày một đêm sau, Dương Phàm thu công, ngừng tu luyện, viên linh thạch kia cũng đã nhạt đi một phần tư.
“Xem ra ngồi một chỗ tu luyện đúng là không hiệu quả. Cứ theo tốc độ này thì một năm sau ta mới chỉ đạt tới đỉnh tầng hai.” Dương Phàm thở dài ngao ngán. Hắn lấy cái gương đồng trong ngực ra nhìn, nghĩ đến hình ảnh Lý Hoan Hoan bị Âu Dương Khiếu Thiên kẹp trong tay, nước mắt lăn dài trên má, hình ảnh đó khiến Dương Phàm cảm thấy đau lòng đến cực độ khát biến mạnh lại càng tăng lên mãnh liệt.
“Hoan hoan, muội hãy cố gắng chịu đựng.Cho dù có khó khăn như thế nào đi chăng nữa thì Đỉnh Thiên ca ca cũng nhất định sẽ cứu được muội về.” Hắn hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm
Đúng lúc này, trong phòng lại xảy ra biến dị.
Vài tia sáng màu vàng từ ba viên linh thạch kim thuộc tính đột nhiên chiếu tới chiếc gương đồng làm nó toả ra ánh sáng màu vàng nhạt trông cực kì yêu dị.
“Gì nữa đây ?!!” Dương Phàm thấy cảnh tượng này thì nhảy dựng, cái cảm giác đau đầu ở lần chiếc gương xảy ra dị biến lần đầu tiên luôn ám ảnh hắn.
Bất quá hình như bây giờ cũng không nghiêm trọng lắm, cơ thể hắn vẫn còn bình ổn nên cũng bớt sợ.
“Là chuyện gì đây? Viên linh thạch này có gì hấp dẫn đối với tấm gương sao? ” Dương Phàm nghi hoặc tự hỏi, đưa mắt xuống rồi cầm lấy một viên kim hệ linh thạch đưa tới trước mặt gương.
Quả nhiên chiếc gương rực sáng, càng nhiều tia sáng vàng từ viên linh thạch kia chui vào tấm gương. Cùng lúc đó trong đầu Dương Phàm đột nhiên có một cảm giác vô cùng kì lạ, một liên hệ mờ mịt với tấm gương xuất hiện trong đầu hắn.
Một khung cảnh u tối dần hiện ra Dương Phàm, hắn nhìn thấy mình đang xuất hiện ở một nơi vô cùng lạ, xung quanh một màn đen âm u bao phủ. Từng tia sáng vàng từ một cánh cửa hình tròn to lớn trong suốt truyền tới chiếu vào thân thể hắn. Dương Phàm nhìn xuống, chợt phát hiện ra một điều kinh khủng. Bản thân hắn hiện tại chỉ là một đám sương mù màu vàng rất nhạt, trôi lơ lửng cách mặt đất dưới chừng mấy tấc.
“Cứu ta !! Đây là đâu !!” Dương Phàm hoảng sợ gào lên. Nhưng không có một ai trả lời hắn, chỉ có một bầu không khí tĩnh mịch bao trùm, chỉ có vài tiếng lẹt xẹt từ mấy tia sáng vàng phát ra kia lúc bay tới dung nhập với mảnh hỗn độn thân thể hắn phát ra.
“Không lẽ ta đã chết rồi sao?” Kêu gào một lúc mà chẳng được gì, Dương Phàm thẫn thờ thất vọng nói.
Hắn cứ bỏ mặc cho mấy tia sáng kia dung nhập vào thân, dù sao cũng chẳng thể phản kháng được gì.
Cứ như thế, không biết bao lâu sau. Khi tia sáng cuối cùng biến mất thì Dương Phàm cũng chợt phát hiện ra cái thân thể hỗn độn của hắn có vẻ sáng rõ hơn lúc trước, tuy vẫn chưa tạo thành hình dạng gì, nhưng Dương Phàm cảm giác rằng hắn có thể di chuyển được.
Thử vận ý niệm vào thân thể, quả nhiên hắn liền nhích được một chút. Dương Phàm quá đỗi vui mừng, ngay lập tức cố gắng luyện tập di chuyển. Theo hắn phán đoán cái cửa tròn trong suốt kia có thể là lối ra, nhưng hiện giờ ở xa quá cho nên hắn cũng chưa thể nhìn thấy kĩ càng ngoài đó có gì.
Cứ chừng ba mươi phút Dương Phàm lại nhích một bước, không dễ dàng như hắn nghĩ, mỗi lần di chuyển như thế này hao tổn thần thức cực lớn. Thậm chí khiến ý thức hắn trở nên mờ mịt, buộc phải nghĩ ngơi một chút để tĩnh tâm khôi phục.