Lại thêm ba ngày nữa trôi qua.
Bây giờ Dương Phàm đã hoàn toàn làm quen và khống chế được cái thân thể hỗn độn này, hắn đang bay rất nhanh về cánh cửa tròn trong suốt ở đằng xa kia. Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nhưng Dương Phàm vẫn muốn thoát ra khỏi đây.
Bóng tối nơi này làm hắn cảm thấy sợ.
“Sắp tới rồi” Dương Phàm cực kì mừng rỡ khi sắp bay tới nơi, nhưng càng lại gần cánh cửa tròn, cái cảm giác liên hệ kì dị lúc trước lại nổi lên, làm hắn cảm thấy có một “mình” nữa ở bên ngoài sau cánh cửa.
Liên hệ càng lúc càng mãnh liệt, nỗi tò mò cũng của Dương Phàm càng lúc càng đậm. Hắn bay tới trước cái cửa trong suốt, nhìn ra bên ngoài. Lập tức trong đầu vang lên một tiếng nổ mạnh.
Dương Phàm trợn trừng mắt, biểu tình không thể nào tin được.
Ngoài kia sau cánh cửa tròn là một khung cảnh cực kì quen thuộc, đó là một gian phòng bằng đá, ở chính giữa phòng có một thiếu niên áo trắng, dung mạo bình thường đang ngồi xếp bằng nhắm nghiền hai mắt. Tay phải hắn đang cầm một chiếc gương đồng cũ kĩ, mà ở mặt gương sáng loáng kia lại xuất hiện hình ảnh một đoàn khí vàng mờ mờ hiện lên.
Thiếu niên này không ai khác ngoài bản thân Dương Phàm, có điều……..
“Là cái chuyện gì đang xảy ra vậy, ôi thân thể của ta !!!” Dương Phàm ở trong gương hét toáng lên. Hắn cảm nhận được liên hệ mãnh liệt phát ra từ thân xác của mình. Có điều liên hệ đó hiện giờ như đang ngủ say, khó lòng thức tỉnh được.
“Khốn khiếp, cái gương đồng chết tiệt” Dương Phàm cũng hiểu điều gì đã xảy ra, hiện tại linh hồn của hắn đã bị hút vào trong mặt gương, không cách nào thoát ra được. Hắn cố hết sức lấy đà định lao ra sau đó nhập vào xác mình nhưng vô vọng. Mặt gương tuy trong suốt nhưng giống như có một lực cản vô hình ngăn hắn thoát ra.
“Làm sao bây giờ, không lẽ phải ở chỗ này mãi mãi sao. Không, ta không cam tâm !!! Chắc chắn là phải có biện pháp nào đó !!” Dương Phàm gầm lên. Giờ phút này hắn thực sự rất tức giận, đang lúc dầu sôi lửa bỏng lại bị cuốn vào trong đây mất bao nhiêu thời gian. Nhưng hắn hiểu bây giờ nóng nảy cũng không được ích gì, phải bình tĩnh suy nghĩ biện pháp.
“Hôm lần đầu tiên xảy ra dị biến thì đầu mình đột nhiên đau nhói, cảm giác như bị tách làm hai, có lẽ khi đó một phần đã bị hút về chiếc gương này, còn một phần thì tồn tại trong thân xác kia. Vậy ban nãy mình không phải là bị hút vào trong gương mà thật ra đã ở sẵn trong đây, giờ mới thức tỉnh. Nguyên nhân có lẽ do viên kim hệ linh thạch kia đã tác động vào chiếc gương.”
“Vậy tức là nếu có thể đánh thức linh hồn đang ngủ say trong thân xác ngoài kia thì có thể tỉnh dậy. Nhưng mà phải làm cách nào bây giờ” Ngẫm nghĩ một hồi Dương Phàm cũng thông suốt một số vấn đề, tuy chỉ là phỏng đoán nhưng khả năng là thật rất cao.
Nếu là muốn thức tỉnh nó thì hiện tại có lẽ chỉ còn cách thông qua mối liên hệ kia, rồi dùng ý niệm tác động vào. Dương Phàm bắt đầu tĩnh tâm cảm nhận mối liên hệ kì diệu giữa linh hồn ở đây với linh hồn trong thể xác ngoài kia. Cố gắng điều khiển ý niệm men theo đó tác động đến nó.
Lại qua thêm bảy ngày, từ lúc hắn tiến nhập động phủ đến nay thì đã tròn hơn hơn nửa tháng.
Nửa tháng nay theo sự chú tâm luyện tập của Dương Phàm, mối liên hệ kia càng ngày càng mãnh liệt, hắn càng thêm tin tưởng ngày thức tỉnh linh hồn trong kia đã sắp tới gần.
Chợt từ trận pháp ngoài cửa động truyền tới âm thanh báo hiệu.
“Ai vậy, ai mà lại tự tiện phá bỏ trận pháp của động phủ người ta thế này?” Dương Phàm hoảng sợ, phải biết lúc này hắn đang trong tình trạng nguy hiểm nhất, thân xác ngoài kia không cách nào cử động được. Mà người kia cường hành phá bỏ trận pháp rồi xông vào động hiển nhiên là cũng chẳng có mục đích tốt đẹp gì.
Đang không biết làm thế nào thì một giọng nói chợt ồ ồ vang lên giữa động phủ.
“Tên nhóc Dương Phàm kia, hôm nay Lục Nguyên gia gia tới thăm, sao còn không mau ra tiếp đón. Mẹ nó, nghe nói ngươi vừa mới nhập môn đã vênh váo, tự đắc lắm phải không, đứng sau lưng là tên Cố Minh kia à ?. Nhưng mà hắc hắc, Cố Minh trong mắt Lục Nguyên gia gia chẳng là cái thá gì !!! Đại ca của ta là Trúc Cơ kì tu sĩ, là chân truyền đệ tử thứ ba của Bát Phong, ta xem thử tên Cố Minh kia dám làm gì ta. Tiểu Phàm ngươi mau ra đây ! Đừng khiến gia gia bực mình !”
Nghe như thế Dương Phàm cũng đã hiểu ra sự việc, tên này là muốn tới phá động phủ, hơn nữa hắn vừa nói có chỗ dựa là một Trúc Cơ kì tu sĩ, Dương Phàm lo lắng nhất chính là vấn đề này. Đã có chỗ dựa lớn như vậy thì chắc chắn tên kia sẽ quậy phá tới bến, không chút cố kị gì.
Thật ra Dương Phàm hiện giờ đã có thể tiến hành tác động thử thức tỉnh linh hồn ngoài kia, nhưng mà tỉ lệ thành công chỉ có sáu phần. Lỡ như thất bại thì ý niệm của bản thân sẽ bị mù mịt đi một lúc, khi đó tên kia xông vào thì coi như bó tay chịu chết.
Nhưng mà hiện tại cũng không còn con đường nào khác.
Hạ quyết tâm, Dương Phàm bắt đầu tập trung hết ý niệm vào một lần này. Men theo sợi dây liên hệ với thể xác ngoài kia, hắn bắt đầu trùng kích vào linh hồn trong đó.
“Tiểu Phàm thân yêu, ngươi không ra là Lục Nguyên gia gia đi kiếm đấy nhá, ta mà bắt được thì ngươi thảm rồi.”
Một tiếng cạch cạch vang lên, là âm thanh mở cửa đá trong động phủ.
“Tiểu Phàm Phàm, ngươi đang ở đâu……” Từng tiếng đùa cợt của Lục Nguyên ngoài kia cũng văng vẳng bên tai Dương Phàm làm hắn không cách nào tập trung được. Nếu bây giờ mà có thân thể, chắc hẳn mồ hôi của hắn đã ướt đẫm lưng áo.
“Tiểu Phàm Phàm …. A !!! sao lại có một con chim bảy màu ở đây, lại còn là loài thú phàm trần nữa chứ, hahaha, xem ra tiểu Phàm Phàm của chúng ta cũng khá thú vị !!!” Tiếp theo là một đợt những tiếng kêu quan quác của chim đa đa vang lên.
“Thằng khốn, nếu như ta có thể thức tỉnh thì nhất định sẽ giết chết ngươi, !!!” Dương Phàm gằn giọng, hắn đang giận dữ, vô giận dữ.
Hắn muốn mở mắt ra giết chết tên đê tiện này, tên đê tiện ngay cả súc vật bình thường cũng muốn hành hạ. Hắn muốn mở mắt ra lấy lai thân xác của hắn, muốn một năm nữa đánh lên Kiếm Khí tông, muốn cướp lại Hoan Hoan của hắn.
“Ta muốn mở mắt ra !!!” Hắn gầm lên, dùng toàn bộ ý niệm giáng một kích cuối cùng vào linh hồn đang ngủ say kia.
Một trận rung động mạnh truyền tới đầu hắn, ngay khoảnh khắc này hắn cảm giác thân thể lại thuộc về hắn, sức mạnh cuồn cuộn quay về. Cũng ngay khoảnh khắc này Lục Nguyên mở cửa bước vào, trên tay trái bóp chặt con chim đa đa, đầu nó nghẻo sang một bên, lưỡi cũng lè ra vắt vẻo, trông rất tội nghiệp.
“A tiểu Phàm Phàm, thì ra ngươi ở đây” Lục Nguyên cười nói.
Nhưng đột nhiên hắn cảm giác thấy một sự nguy hiểm mãnh liệt từ thiếu niên áo trắng đang ngồi xếp bằng trước mặt.
“Không thể nào, ta vốn là Ngưng Khí tầng ba tu sĩ, không thể nào lại sợ một tên tiểu tử Ngưng khí tầng hai như thế này !!”
Chỉ thấy thiếu niên kia mở mắt ra, hai con ngươi vàng rực, toát lên uy nghiêm vô hạn cùng sát khí ngập tràn.
“Ta muốn ngươi chết !!” Dương Phàm nhìn Lục Nguyên lạnh lùng nói. Tay ngưng tụ một quả hoả cầu phóng về phía hắn.