“Ngươi !!” Lục Nguyên sửng sốt, chưa kịp mở miệng nói hết câu thì một quả cầu lửa đã bay tới trước mặt. Hắn vội vàng điều động linh lực trong cơ thể tụ thành một tấm chắn màu lam nhạt ở trước mặt để chống đỡ.
“Ầm !!!” Lục Nguyên lui lại mấy bước, khí huyết trong cơ thể có chút nhộn nhạo, giữa ngực đau nhói. Lần giao thủ đầu tiên này hắn đã thất thế vì bất cẩn không kịp đề phòng.
“Khá lắm tiểu tử, để ta xem ngươi còn bao nhiêu bản lĩnh ?” Cười lên một tiếng ác độc, Lục Nguyên vung tay vứt con chim đa đa ra góc phòng. Chim đa đa đụng vào tường đá một cái bốp thật mạnh, rồi từ từ rớt xuống, không có một chút cử động nào, sinh cơ dường như mất hết.
“Ngươi đáng chết !!!” Dương Phàm nhìn thấy cảnh tượng này thì tức muốn nổi điên. Sắc vàng trong con ngươi càng đậm. Đối với con chim đa đa này Dương Phàm rất có hảo cảm, nó là vật duy nhất hắn đem từ Lạc quận đến đây. Nó như một phần kí ức, một phần tình cảm của hắn với quê hương mình. Giết nó, như giết chết một chút tình cảm đẹp đẽ còn xót lại đó.
“Ngươi đáng chết !!!”
Hút thanh tiểu kiếm đang nằm dưới đất vào tay, Dương Phàm lao tới tung một nhát chém xuống đầu Lục Nguyên.
“Chút tài mọn” Lục Nguyên nhếch mép cười khinh thường, hắn lật lòng bàn tay phải ra, từ đâu xuất hiện một lá bùa vàng. Lục Nguyên tiếp tục thi triển hoả thuật, đốt cháy lá bùa, một con mãng xà bằng lửa từ trong lá bùa bay vụt ra quấn lấy lưỡi kiếm rồi thè cái lưỡi dài ngoằn ra điểm một cái vào tay cầm chuôi của Dương Phàm.
Một cảm giác nóng rát cháy da cháy thịt xuất hiện khiến Dương Phàm buộc phải rụt tay lại, buông thanh tiểu kiếm ra, để mặc cho hoả mãng nuốt nó vào bụng.
Lục Nguyên thấy vậy thì bộ dáng cực kì đắc ý. Lá bùa này là loại trung phẩm nhất cấp linh bùa, ẩn chứa ba lần thi triển hoả xà thuật của tu sĩ Ngưng Khí tầng bốn, Lục Nguyên đã phải mất tới hai khối hạ phẩm linh thạch mới mua được từ Ngũ Phong, nơi chuyên về linh bùa, trận pháp…… Vốn hắn đã xài hết hai lần để đánh nhau với yêu thú, còn một lần để dành hộ thân. Nhưng lúc này đây Lục Nguyên buộc phải cắn răng xuất nó ra ngay từ đầu là vì có điều bất đắc dĩ, nhìn bề ngoài có vẻ kiêu ngạo đắc ý, nhưng thật ra trong lòng hắn đang thầm kêu không ổn.
Đôi mắt của tiểu tử họ Dương này có điều kì quái. Từ hai con ngươi màu vàng kia toả ra một luồng khí tức vô thượng uy nghiêm không thể xúc phạm khiến cho Lục Nguyên toàn thân run rẩy, phải luôn vận chuyển linh lực trong cơ thể đến cực hạn để giữ đầu óc được thanh tỉnh. Nếu không hắn chỉ sợ bản thân mình đã sớm quỳ mọp xuống trước mặt tiểu tử này.
Hiện không thể phân linh lực ra để thi triển pháp thuật, vì vậy Lục Nguyên muốn dùng ngoại lực như linh bùa, pháp bảo hòng kết liễu sớm trận đấu.
Ở bên kia Dương Phàm thì đang chật vật tránh né con hoả mãng kia tấn công, mỗi lần bị trúng một đòn là áo hắn lại thủng một lỗ, da thịt bên trong cháy đen làm hắn đau đớn vô cùng.
Hắn chỉ vừa nhập môn, trong tay chưa có lấy một thứ pháp bảo nào, thuật pháp thì cũng chỉ biết vài thứ cơ bản, kinh nghiệm đối địch cũng không. Cho nên hiện tại đầu óc cũng rối loạn, chẳng biết tiếp theo nên chống trả thế nào.
May mắn cho hắn là mỗi khi bị con hoả mãng đánh trúng, tuy bên ngoài da thịt bị cháy đen rất đau đớn, nhưng Dương Phàm làm cảm thấy cơ bắp ở phía dưới tự động co cứng lại như sắt thép để bảo vệ.
Sự kì lạ này làm cho Dương Phàm chợt nổi lên một ý nghĩ điên cuồng.
“Đã không biết đánh thế nào thì cứ liều mạng vậy !! Xem thử tên nào chết trước !!”
Gầm lên một tiếng thật lớn, Dương Phàm không né tránh hoả mãng nữa mà lại lao thẳng vào nó, đưa tay chộp vào tiểu kiếm đang dính đầy lửa kia.
“Ngươi điên rồi !!” Lục Nguyên thấy hành động điên cuồng của Dương Phàm thì trong tâm sự sợ hãi càng tăng. Đôi chân không tự chủ mà lùi lại mấy bước.
Con mãng xà rít lên một tiếng rồi há cái miệng lớn ra nuốt trọn lấy cánh tay Dương Phàm, một mùi khét lẹt lại bốc lên.
Nhưng Dương Phàm không quan tâm, nét mặt lạnh lùng, hai con ngươi màu vàng càng sáng rực, ánh mắt chứa đựng đầy sự điên cuồng. Hắn không hề rụt tay lại mà chộp thẳng vào bụng con mãng xà, nắm lấy chui kiếm, rút ra.
“A!!” Khi mũi kiếm thoát khỏi miệng con mãng xà thì cũng là lúc thân thể rực lửa của nó nhạt dần, rồi tan biến trong không gian.
Lục Nguyên thấy cảnh tượng này thì biểu tình không thể tin được, hắn nhìn Dương Phàm đang điên cuồng thì chợt nhớ đến một người, đó chính là đại ca hắn, Lục Mặc.
Tóc đen, áo đen, đôi mắt lạnh lẽo đến kinh người, toàn thân sát khí lờn vờn. Thân ảnh này chính là nỗi sợ hãi của toàn Tinh Đạo tông, không phải vì tu vi của hắn cao, hay hắn có pháp bảo dị thường mà chính là sợ hãi vì sự điên cuồng của hắn. Có một lần Lục Mặc xích mích với vương của Nhất phong, Trần Lực, là một Trúc cơ hậu kì đỉnh phong tu sĩ, là người có khả năng Kết Đan sớm nhất trong các chân truyền của toàn thể Tinh Đạo tông, thậm chí chức chưởng môn tương lai cũng đã sớm được Nguyên Hư đạo nhân quyết định. Còn Lục Mặc lúc đó chỉ mới tiến giai Trúc Cơ trung kì tu sĩ, lại là đệ tử của Bát phong yếu nhất trong tám ngọn núi của Tinh Đạo tông. Nhưng người này lại điên đến mức dám xông thẳng tới Nhất phong, đánh tới tận động phủ của Trần Lực. Trần Lực đang mải mê tu luyện thì đột nhiên trận pháp động phủ bị phá, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Lục Mặc đã thi triển pháp thuật đánh tới tấp.
Sau đó cả hai đánh nhau một trận tới long trời lở đất, lối tấn công của Lục Mặc liều mạng mà bá đạo đến mức Trần Lực cũng phải giật mình kinh hãi, không dám coi thường. Cuối cùng may có Nguyên Hư đạo nhân ra giải hoà mới kết thúc được đợt ân oán này. Hiện tại, Lục Mặc đã đi tới Vân Linh đại lục để tìm kiếm cơ duyên Kết Đan, một sớm một chiều không thể quay về được, nhưng uy danh của hắn luôn luôn chấn nhiếp toàn Bát phong, nên chẳng ai dám động đến nhị đệ Lục Nguyên của hắn cả.
“Ngươi đừng lại đây, đại ca ta là Lục Mặc, chân truyền đệ tử thứ ba của Bát phong, là Trúc cơ kì tu sĩ ! Đại ca ta còn một năm nữa là về tới tông môn rồi. Nếu ngươi tha cho ta thì mọi chuyện hôm nay coi như không có, ta còn có thể nói đại ca ta làm chỗ dựa cho ngươi, để ngươi mặc sức tung hoành trong Tinh Đạo tông !!!”
Lục Nguyên đã run sợ đến cực điểm, tinh thần bị đôi đồng tử màu vàng kia chấn nhiếp. Hoàn toàn không còn chút sức lực phản kháng nào.
“Cả trời ta cũng giết, dám xúc phạm tới ta, ta giết !!!” Dương Phàm gầm lên, tay cầm tiểu kiếm đâm thẳng tới Lục Nguyên.
Hắn đang rất tức giận. Hắn ghét cứ bị người ta lấy tu vi sức mạnh ra để uy hiếp bản thân, ghét ánh mắt khinh thường của Âu Dương Khiếu Thiên nhìn mình khi bắt đi Hoan Hoan, hắn ghét cái khung cảnh máu me ngập tràn Thiên Linh tự.
Hắn ghét cái cảm giác bất lực.
Có sức mạnh thì có thể khinh thường người khác sao?
Có sức mạnh thì có thể tuỳ ý chà đạp người khác sao?
Có sức mạnh thì có thể tự do quyết định số mạng của người khác sao?
Nếu đã vậy thì ta muốn sức mạnh, ta muốn trở nên mạnh nhất, muốn giết hết những kẻ nào dùng sức mạnh để uy hiếp ta.
“Ngươi uy hiếp ta !!! Đáng chết !!!” Âm thanh lạnh lùng của Dương Phàm vang lên, theo đó là mũi kiếm sắc bén đâm xuyên yết hầu của Lục Nguyên, một dòng máu nóng phụt ra.
Trước khi chết đôi mắt hắn trợn trừng, biểu tình hoảng sợ đến cực điểm. Có lẽ quyết định sai lầm nhất đời này của hắn chính là trêu chọc Dương Phàm, tự tin vào danh tiếng đại ca Lục Mặc của hắn.
…….o0o……………………….
Vân Linh đại lục, trong một nơi hoang vu giá lạnh, bốn bề cây cỏ héo rũ không một chút sinh cơ.
Một thân ảnh đang ngồi xếp bằng giữa nơi đó. Tóc đen, áo đen, đôi mắt tuy nhắm chặt nhưng vẫn toát ra một hương vị lạnh lẽo làm băng giá lòng người. Toàn thân hắn từng đoàn hắc khí lờn vờn, khí tức sát lục nồng đậm.
Chợt hắn mở mắt ra, đôi mắt chứa đầy sát ý phẫn nộ, hắn ngửa mặt lên trời gầm rống.
“Là ai !! Là ai to gan dám giết đệ đệ ta !! Ta muốn hắn chết !! Ta muốn phân thây hắn thành trăm mảnh, ta muốn ăn gan uống máu hắn !!!”
“Dám giết đệ đệ ta, cho dù ngươi có là lão già Nguyên Hư ta cũng giết !!” Lục Mắc đứng dậy, khuôn mặt lạnh lẽo băng hàn, như một người bị đóng băng vạn năm mới thoát ra. Hắn nhìn về phía Tiềm Long đại lục, đôi mắt như nhìn xuyên qua Việt quốc, hướng tới Tinh Đạo tông, xộc thẳng vào động phủ của Dương Phàm. Hắn trầm mặc một lúc rồi bay thẳng về hướng đó.
“Trên Lục Nguyên có ấn kí của ta, ngươi giết nó thì không thể thoát khỏi ấn kí của ta….. Dù tới chân trời góc bể, ta cũng phải giết được ngươi !!!.