Giết Lục Nguyên xong Dương Phàm đầu óc choáng váng, sắc vàng trong đôi mắt nhạt dần rồi biến mất hẳn.
Vừa nãy lúc vừa liên kết được với linh hồn trong thân xác thì Dương Phàm cũng cùng lúc cảm nhận được một cỗ sức mạnh từ linh hồn trong gương theo ý niệm truyền tới, khiến cho hắn biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhất là về khí tức, uy áp.
Dương Phàm lảo đảo đi tới chỗ con chim đa đa, chống kiếm ngồi cạnh nó. Nâng chim đa đa thân hình mềm oặt trên tay, Dương Phàm chợt cảm thấy một sự xót xa khó diễn tả. Nỗi xót xa mất đi một người bạn, một người đồng hành.
Nó và hắn đều là phàm, thậm chí là dưới đáy của phàm, nhờ cơ duyên mới bước lên được con đường tu tiên. Từ nay mất đi nó thì Dương Phàm cũng không còn thứ gì để tưởng nhớ quá khứ ngày xưa, tưởng nhớ những năm tháng phàm trần thế tục nữa…..
“Chíp….” Đang lúc Dương Phàm buồn bã thì con chim đa đa chợt phát ra một tiếng chíp nhỏ, tuy rất yếu ớt nhưng biểu thị nó vẫn còn sống.
“Ngươi còn sống, chim đa đa, ngươi còn sống !” Dương Phàm mừng như điên, hắn nở một nụ cười rạng rỡ.
Nhưng nụ cười đó rất nhanh tắt ngấm.
Hắn cảm nhận được sinh cơ của con chim đa đa hiện giờ vô cùng mong manh, có thể tắt ngấm bất cứ lúc nào.
“Làm sao bây giờ ! Phải đưa nó đi đại phu ! Không ! Ở trong Tinh Đạo tông có linh thú, vậy chắc chắn phải có người chữa bệnh cho linh thú. Mà con chim đa đa chỉ là phàm vật, ắt hẳn có thể cứu được !” Suy nghĩ đến đây trong lòng Dương Phàm cũng thấp thoáng lên một tia hy vọng.
Hắn thu lấy cái túi trữ vật của Lục Nguyên rồi ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi động phủ.
…..o0o…………………………
Bên ngoài.
Cả một đám người đang đứng trước động phủ của Dương Phàm chờ. Tất cả đều là nam nhân, có già, có trẻ, có người thở dài, tỏ vẻ tội nghiệp, có người giễu cợt, có người cười đùa đắc ý……
“Haha, các ngươi nói xem lần này tên Dương Phàm đó còn đắc ý được bao lâu?”
“Còn phải nói, lần này là do đích thân ta gọi Lục Nguyên sư huynh đến, cái tên khốn kia để xem sẽ bị hành hạ đến thế nào !” Một lão già râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng khi nhìn vào cặp mắt hình tam giác kia thì sẽ làm người ta cảm thấy một sự bỉ ổi, đê tiện, xấu xa vô cùng.
“Chắc chắn là sẽ bị đánh cho tàn phế, huỷ đi đan điền rồi đuổi khỏi tông môn. Trước đây đều Lục Nguyên sư huynh đều làm như thế cả mà, hắc hắc !!” Một tên đầu trọc bên cạnh a dua bợ đỡ nói.
“………….”
Nghe đám người lão già nói vậy thì một thiếu niên bên cạnh cũng thở dài lắc đầu, đó chính là Phùng Khải, người lần trước đến tặng quà làm quen hôm Dương Phàm mới mở động phủ.
“Các ngươi không cần độc ác đến thế chứ, thật ra Dương Phàm sư huynh rất khiêm tốn, bộ dáng cũng chẳng có vẻ gì kiêu ngạo cả.”
“Ngươi vừa nói gì, muốn chết cùng hắn phải không?” Lão già kia quay lại, hung hăng trợn mắt nhìn Phùng Khải, lập tức cả đám người phía sau cũng làm theo, quay sang nhìn Phùng Khải với ánh mắt lạnh lùng đe doạ.
“Ta……” Phùng Khải sợ hãi lui lại một bước, đang định bào chữa thì đột nhiên từ trong động phủ có âm thanh truyền tới.
Đó là tiếng bước chân dồn dập.
“Ra rồi, Lục sư huynh ra rồi !” Chợt một người la lên làm cả đám đều quay ngược đầu lại dán mắt vào cửa động.
Theo từng tiếng bước chân lộp cộp, một thân ảnh chạy ra. Đó không phải Lục Nguyên mà là một thiếu niên bộ dáng bình phàm, mặc áo trắng có nhiều lỗ thủng do bị lửa thiêu đốt, tay phải bị cháy đen, mỡ máu không ngừng rỉ ra nhưng vẫn đang nâng nhẹ một chú chim nhỏ trong lòng bàn tay. Y hớt hải chạy ra, hướng thẳng đến Nhị phong.
“Chim đa đa đừng chết, cố gắng chịu đựng, ta sẽ cứu người “
Nhìn con chim đa đa trong tay đang hấp hối trong tay, lòng Dương Phàm xuất hiện một nỗi bi ai khó tả. Hắn không muốn quan tâm đến những người đang nhìn hắn với ánh mắt độc ác kia nữa, hắn muốn chạy thật nhanh tới Nhị phong để cứu chim đa đa.
Chim đa đa dường như hiểu lời hắn, nó khẽ há miệng thở hắt ra vài tiếng, đôi mắt đục ngầu chứa đầy sự mờ mịt. Nó nhìn hắn, trong lòng một cảm giác ấm áp nổi lên.
Nó chỉ là một con chim đa đa phàm trần mồ côi không cha không mẹ. Lúc nó còn là một chú chim non nằm trong tổ thì đã tận mắt nhìn thấy cha mẹ ở ngoài bầu trời trong xanh đẹp đẽ kia bị một con diều hâu rỉa thịt, từng đoàn huyết nhục lả tả rơi xuống, chết không toàn thây. Từ đó, chim đa đa sống những chuỗi tháng ngày cô độc, đến khi nó gặp được Dương Phàm. Từ hắn nó tìm được một cảm giác đồng cảm, bởi vậy nó luôn muốn được ở gần hắn mãi mãi, nhưng bây giờ…….
Một đường chạy thẳng tới Nhị phong, nơi chuyên về linh thú. Ai cũng thấy kì lạ về hình ảnh một thiếu niên áo trắng mình mang đầy thương tích, khuôn mặt bi ai, tay cầm một con chim phàm vật. Hắn chạy thật nhanh, miệng luôn chỉ nói một câu.
“Chờ ta, xin ngươi đừng chết, chờ ta ……”
…..o0o………………………………..
Về phần đám người đang đứng trước động phủ của Dương Phàm kia khi thấy Dương Phàm thương tích đầy mình chạy ra thì mang bụng một nghi ngờ, nhưng vẫn tin tưởng là Lục Nguyên sư huynh đánh hắn bị thương, bây giờ đang vơ vét chiến lợi phẩm, lát nữa sẽ trở ra.
Nhưng chờ mãi lại không thấy Lục Nguyên đâu, cả bọn nghi hoặc xông vào thử thì lập tức phát hiện ra Lục Nguyên nằm trong một vũng máu, đã bị một nhát kiếm đâm xuyên qua cổ đoạn khí mà chết.
Điều này làm cả bọn toàn thân run rẩy, tim như như muốn ngừng đập. Bọn họ không ai có thể quên được đại sát tinh Lục Mặc kia, thân ảnh tóc đen, áo đen, sát khí chấn nhiếp mọi thứ.
“Mau thông báo ra bên ngoài rằng Dương Phàm đã giết chết Lục Nguyên sư huynh, truyền tin này đi càng xa càng tốt, để cho mọi người nghĩ đến là Dương Phàm làm mà bỏ qua cho cúng ta. Nếu không đến khi Lục Mặc sư huynh về mà tra ra chúng ta xúi Lục Nguyên gây sự với Dương Phàm thì cả đám chết toi.”
Lão già cặp mắt hình tam giác thở hỗn hễn, sắc mặt trắng bệch, y không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra. Với tính cánh điên cuồng của Lục Mặc, hắn tin chắc Tinh Đạo tông chắc chắn lại dậy sóng lần nữa.
“Chúng ta có cần đi giết Dương Phàm không ?” Một tên đột nhiên buộc miệng hỏi.
“Đồ ngu !!” Lão già nghe vậy thì nhảy cẩng lên.
“Ngươi không biết tên điên Lục Mặc kia là người không phân phải trái, không nói đạo lý à ! Lỡ như hắn muốn đích thân báo thù, mà lại phát hiện ra chúng ta đã giết chết Dương Phàm trước, vậy không phải thù này đổ hết lên đầu chúng ta à !!”
…o0o………………
Nhị phong, núi cao và lớn hơn Bát phong, ở đây linh khí cũng nồng đậm hơn nhiều. Dưới chân núi có mở một khu phố nhỏ để người trong tông môn buôn bán trao đổi, và tất cả mặt hàng đều là linh thú.
Lúc này trong phố cũng ít người đi lại, không khí vốn đang im lặng tĩnh mịch bỗng bị phá vỡ bởi những tiếng bước chân dồn dập. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngoái đầu lại tập trung vào thân ảnh áo trắng vừa mới xuất hiện kia.
“Ở đâu chữa trị cho linh thú?” Thiếu niên toàn thân thương tích kia vừa chạy tới đã gào lên, mặt mày hắn đỏ gay, mồ hôi trộn lẫn với máu không ngừng chảy ra từ những vết thương. Nhưng hắn không quan tâm, vẫn tiếp tục gào.
“Ở đâu chữa bệnh cho linh thú”
“Ở đây. Mau lên, đem vào đây” Một người đàn ông trung niên ló đầu ra từ một cửa tiệm gần đó, thần sắc khẩn trương đưa tay vẫy vẫy Dương Phàm.
Dương Phàm mừng rỡ vội vàng chạy đến. Cả hai nhanh chóng đi vào trong. Nơi đây có một cái bàn tròn bằng gỗ khá lớn đặt ở giữa căn phòng, từ đó toả ra mùi hương thoang thoảng, hít vào rất dễ chịu.
“Mau linh thú đặt lên Cầu Sinh mộc thì có thể kéo dài được sinh cơ của nó” Người trung niên này khuôn mặt chữ điền, bộ dáng khá hiền lành, còn về cảnh giới Dương Phàm nhìn không thấu, nhưng hắn cảm thấy người này có lẽ đáng tin cậy.
Dương Phàm vội vàng đặt con chim đa đa lên giữa cái bàn gỗ. Quả nhiên sau khi hít được mùi hương trên bàn, con chim đa đa dường như đã khoẻ hơn một chút.
“Sao ? chỉ là phàm vật thôi sao?” Người trung niên khi nhìn thấy con chim đa đa thì ngẩn ra. Vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng vậy, khẩn cầu cứu nó. Đây là tất cả những gì ta có !” Dương Phàm gật đầu lia lịa, vội vàng lấy túi trữ vật của Lục Nguyên ra dốc hết xuống.
Cơ man nào là linh thạch rơi xuống, có chừng năm khối nguyên, còn lại vụn rất nhiều, thêm một thanh phi kiếm màu vang, vài bình đan dược với mấy thứ lặt vặt.
“Không cần nhiều vậy đâu ! Nếu chỉ là một phàm vật thì một gốc Phục Linh thảo cũng đủ cứu nó rồi. Ta chỉ lấy nữa viên linh thạch thôi. Bây giờ ngươi đứng đây chờ một chút, ta đi hải linh thảo xong thì sẽ trở lại ngay” Người trung niên mỉm cười, đưa tay lấy một viên linh thạch bỏ vào túi trữ vật, cùng lúc lấy ra một viên đan dược màu đỏ quăng qua cho Dương Phàm rồi đi vào trong.
Dương Phàm chắp tay lại đa tạ, cất những thứ còn lại trên bàn vào túi trữ vật, rồi vội lấy viên đan dược bỏ vào mồm. Lát sau một cảm giác thư thái dễ chịu trong bụng chợt xuất hiện rồi toả ra khắp xương cốt đắp vào những vết thương, giúp cầm máu. Xem ra trung niên nhân này là một người khá tốt. Dương Phàm thầm nghĩ.
“Chim đa đa, ngươi được cứu rồi, cứ yên tâm, yên tâm……” Hắn nhẹ nhàng đưa ngón tay vuốt ve con chim, làm nó cũng hơi đau mà rên nhẹ lên mấy tiếng, nhưng nó cảm thấy vui, vô cùng vui, nó biết nó sẽ lại được ở bên cạnh thiếu niên trước mắt này.
Cũng không mất nhiều thời gian, trung niên nhân kia đã trở ra, nhưng khuôn mặt không còn nét tươi cười mà dần chuyển sang u ám.
Vừa bước tới nơi, chưa để Dương Phàm nói gì, gã đã mở miệng trước.
“Ngươi là vừa mới giết Lục Nguyên??”
Dương Phàm nghe vậy liền cảm thấy có điều không ổn, định mở miệng giải thích nhưng một lần nữa lại bị ngắt lời.
“Cút, mau cút khỏi đây, nửa viên linh thạch vừa nãy xem như trả tiền viên Chỉ Huyết đan ta vừa đưa cho ngươi. Đem con chim của ngươi mau cút khỏi đây"
Người đàn ông lạnh lùng nói, cùng lúc vung tay lên dùng Khống vật thuật ném con chim đa đa lại vào tay Dương Phàm.
“Ngươi…..” Dương Phàm nhìn người đàn ông trước mặt mà biểu tình không thể tin nổi, mới vài phút trước đây hắn còn bộ dáng tốt bụng, nhưng hiện giờ cứ như một người khác.
“Ta có thể trả nhiều linh thạch hơn, làm ơn đi” Nét mặt khẩn cầu, Dương Phàm vội vàng nói.
“Cút đi ! Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai ! Nếu không cả ngươi và nó đều chết !” Vừa dứt lời từ người trung niên nhân kia toả ra một cỗ uy áp cực mạnh bùng phát đẩy Dương Phàm văng ra ngoài.
Nằm dưới đất, Dương phàm toàn thân cứng đờ, hắn cảm nhận được trong khoảnh khắc này toàn bộ ánh mắt của người trên khu phố này đều ngưng tụ trên mình, tất cả đều tránh xa ra, nhìn Dương Phàm với ánh mắt đầy cảnh giác.
Một loại cô độc ngập tràn khắp tâm thần Dương Phàm, phảng phất tại khoảnh khắc này, cả thế giới như vứt bỏ hắn.
“Đúng là không biết trời cao đất rộng, không biết Trúc Cơ kì tu sĩ đáng sợ thế nào !”
“Kẻ đắc tội với Lục Mặc sư huynh thì chỉ có một con đường chết !”
“Trên người Lục Nguyên sư huynh sẽ có ấn kí của Lục Mặc để lại, tiểu tử này….. chạy không thoát !”
“Thôi tốt nhất nên tránh xa ra, kẻo lại vạ lây, Lục Mặc điên cuồng như thế nào chắc ai cũng biết !”
Từng câu nói như gió mùa đông thổi ngang qua mà khiến cõi lòng Dương Phàm rét lạnh.
Hắn cảm thấy cô độc, vô cùng cô độc. Nhìn qua con chim đa đa trên tay sinh cơ đang mất dần, Dương Phàm không nói nên lời.
Một giọt nước mắt khẽ rơi, lăn nhẹ trên má, mang theo sự phẫn hận và bi ai nặng trĩu rơi xuống.
“Đây là tu tiên sao? Đây là đại đạo sao?” Dương Phàm khẽ mỉm cười, một nụ cười cay đắng. Chính trong giờ phút này hắn mớt chợt hiểu con đường này rốt cuộc là gì.
Một cơn gió nhẹ chợt ngang qua thổi mái tóc dài đen nhánh của Dương Phàm bay lên. Một cảm giác êm đềm nhẹ nhàng mà bàng bạc thoáng qua xuất hiện trong tâm hắn. Cùng lúc chim đa đa ở trên tay cũng trút hơi thở cuối cùng. Trước khi chết nó nhìn Dương Phàm như muốn nở một nụ cười mãn nguyện. Nụ cười này với nụ cười của thầy trụ trì Thiên Linh tự như là một, êm đềm, ấm áp, nhưng rất nhanh chóng thoáng qua, biến mất…………
Dương Phàm đứng dậy, trầm mặc một lúc rồi không nói không rằng quay người bước đi. Bên đường hai làn người tách ra nhường chỗ cho hắn.
…..o0o…………..
“Chim đa đa, nếu có kiếp sau thì nhớ đầu thai làm người, đừng làm chim để bị kẻ khác bắt nạt”
Dương Phàm hiện đang đứng ở ngoài Nhị phong, xung quanh tịch mịch trống vắng, trong tay hắn vẫn là con chim đa đa, nhưng hiện giờ nó đã lạnh ngắt. Hơi lạnh truyền đến tay Dương Phàm rồi thấm vào tâm can, khiến lòng hắn cũng như muốn băng giá.
Xoè lòng bàn tay phải ra, con chim đa đa nằm trên đó, nhưng đã chết. Dương Phàm đứng đó trầm mặc, cơn nhẹ gió thổi qua làm vài cọng tóc dài của hắn cũng phất phơ theo.
Một lúc lâu sau, một ngọn lửa phựt lên từ lòng bàn tay hắn, chim đa đa nằm trong đó, bị lửa thiêu đốt.
Không lâu sau lửa tắt, trong tay Dương Phàm chỉ còn lại một nắm tro tàn màu xám nho nhỏ, nhưng từ đó không còn lạnh lẽo nữa mà phát ra một tia ấm áp.
“Chim đa đa……”
Nhìn đống tro tàn Dương Phàm mỉm cười. Vừa nãy khoảnh khắc chim đa đa chết thì trong tâm cảnh của hắn có một biến hoá kì lạ, Ngưng Khí tầng ba hắn cảm giác đã không còn xa nữa. Sẽ rất nhanh, rất nhanh……
“Chẳng lẽ cứ phải bước trên xác người thân yêu của mình thì mới có thể lớn mạnh hơn sao ? Con đường này, quá tàn khốc rồi……..” Khẽ lắc đầu thở dài, Dương Phàm quay lưng đi, tay phải cùng lúc vung lên, thả nắm tro tàn kia bay đi trong gió. Cũng chính khoảnh khắc đó, nắm tro tàn tán ra, hoà quyện với đất trời, mang theo một hương vị buồn man mác, thấm đượm lòng người……..