Dương Phàm một đường quay về động phủ. Dọc đường biết bao nhiêu người bàn tán, nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ. Nhưng Dương Phàm không quan tâm. Hắn hiểu trong tu tiên giới này chỉ có thực lực mới là tất cả. Bản thân hắn hiện tại chỉ yếu như một con kiến, không có quyền phản kháng, không có quyền nói trước điều gì, cái hắn cần làm bây giờ chính là dùng hết khả năng để biến mạnh, có sức mạnh thì tất cả mọi chuyện mới được giải quyết dễ dàng.
“Một năm nữa……” Nghĩ đến đây Dương Phàm siết chặt hai nắm đấm, một năm nữa hắn có hai kì hạn, một là cứu Lý Hoan Hoan, hai chính là kiếp nạn Lục Mặc, không thể vượt qua thì chỉ có một con đường chết.
Nhưng cũng không phải là không có một chút lối thoát nào, sinh cơ, chính là nằm ở tấm gương đồng trong ngực hắn.
Liên kết với linh hồn trong gương giúp Dương Phàm vốn là Ngưng Khí tầng hai mà có thể vượt giai giết tu sĩ Ngưng khí tầng ba, nhất là uy áp quỷ dị từ đôi mắt màu vàng kia. Bởi vậy hiện tại điều quan trọng nhất là về động phủ nghiên cứu bí mất của tấm gương, đột phá tới Ngưng Khí tầng ba, sau đó ra ngoài xông pha sinh tử tìm kiếm cơ duyên.
Trong đầu đã tính toán sẵn những bước đi tiếp theo, Dương Phàm bước nhanh về Bát phong.
Khi về tới Bát phong, rất nhiều người đứng dọc chân núi bàn tán xôn xao, khi thấy Dương Phàm quay về là y như rằng tất cả các ánh mắt đều ngưng tụ lại trên người hắn, dò xét tới lui. Nhất là ánh mắt của đám người lão già chủ mưu kia, rất thiếu thiện ý. Bất quá có vẻ như cũng chẳng ai dám đụng đến hắn.
Dương Phàm im lặng bước vào động phủ của mình. Bên trong vẫn bình thường, do không có đồ đạc gì nên đám người ngoài kia cũng không thể đập phá hay vơ vét được. Ngoại trừ vũng máu của Lục Nguyên cần phải dọn dẹp, thì nói chung cũng ổn.
Trận pháp đã bị phá hỏng, nhưng có lẽ cũng chẳng cần trận pháp bảo vệ làm gì. Hiện tại thì chẳng có ai dám bén mảng lại gần Dương Phàm vì sợ bị vạ lây.
…..o0o………………………………..
Sau một ngày một đêm nghiên cứu chiếc gương Dương Phàm đã phát hiện ra một vài công dụng đặc thù của nó.
Chiếc gương này rất nhạy cảm với những gì làm bằng kim loại.
Khi đưa cây phi kiếm của Lục Nguyên tới trước mặt tấm gương, kết quả là cây phi kiếm bị rã ra, sau đó hoá thành từng dòng ánh sáng bị hút vào trong mặt gương, bồi bổ cho linh hồn thứ hai bên trong gương. Bởi vì đặc tính của linh hồn thứ hai mà Dương Phàm gọi nó là kim hồn .
Theo Dương Phàm đoán, nếu kim hồn hấp thu đủ số kim loại mà nó sẽ có thể ngưng tụ thành hình. Nhưng số lượng kim loại cần có lẽ sẽ rất lớn..
Kim hồn càng phát triển thì uy áp khi kết hợp với linh hồn bản tôn cũng tăng dần. Đây là một trong những thứ vũ khí quan trọng nhất mà Dương Phàm có hiện giờ, bởi vậy hắn tự nhủ sẽ cố hết sức giúp kim hồn lớn lên.
Thêm một tác dụng đặc biệt của tấm gương khiến Dương Phàm cực kì vui sướng là khi đưa một viên kim hệ linh thạch cho tấm gương, thì nó chỉ hút kim tính trong đó, chừa lại một vũng nước linh khí đậm đặc. Hấp thu thứ linh dịch này có hiệu quả còn cao hơn linh thạch gấp mấy lần. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi mà Dương Phàm đã thành công đột phá đến Ngưng Khí tầng ba, ngũ quan linh mẫn.
Lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng con kiến đang bò dưới đất, tai có thể nghe được tiếng rì rào rất nhỏ của mấy con côn trùng đang vỗ cánh. Hơn nữa pháp lực cũng tăng nhiều, hiện tại Dương Phàm có thể phóng ra hơn mười lăm cái Hoả Đạn Thuật mà vẫn chưa cạn kiệt. Đúng là mỗi tầng đều có sự khác biệt rất lớn, Dương Phàm cảm khái.
Nghỉ ngơi một chút khôi phục tinh thần, Dương Phàm thu dọn mọi thứ cất vào túi trữ vật, sau đó đi ra ngoài, chuẩn bị rời tông môn du ngoạn.
....o0o......................
Đi ra khỏi động phủ, dưới cái ánh nắng mặt trời ấm áp, Dương Phàm vươn vai hít thở một hơi không khí trong lành rồi cất bước đi thẳng tới lối ra ảo trận của tông môn. Ở lối ra này là do đích thân tám vị đệ tử Ngưng Khí tầng mười lăm của tám ngọn núi đề cử ra, luân phiên canh gác. Phiên trực lần này là của hai người, trong đó một không hề xa lạ với Dương Phàm, chính là Vương Trác sư huynh.
Nhưng khi thấy Dương Phàm đi tới, Vương Trác lại tỏ vẻ khá hờ hửng khiến Dương Phàm cũng thầm lắc đầu than nhẹ. Nhân sinh…. thật quá vô tình !
“Đệ tử ở đâu, rời tông môn vì lí do gì !” Vương Trác mắt nhắm mắt mở, bộ dáng ngái ngủ hỏi. Xem như không nhìn thấy Dương Phàm.
“Đệ tử kí danh Bát phong, Dương Phàm. Xuất môn đi lịch lãm.” Dương Phàm đáp. Bình thường tất cả đệ tử ai xuất khỏi tông môn đi đâu đều được ghi chép lại tỉ mỉ. Trong mười năm kể từ ngày rời đi nếu không trở về thì xem như đã chết, sẽ bị xoá tên khỏi Tinh Đạo tông.
“Là Dương Phàm vừa giết Lục Nguyên sao, cũng lớn mật to gan lắm.” Thanh niên mặc áo xanh bên cạnh Vương Trác nhìn Dương Phàm mỉm cười, bộ dáng khá thích thú.
“Đã làm sư huynh chê cười” Dương Phàm vẫn bình tĩnh trả lời.
“Đi đi, sau mười năm không về xem như đã chết” Vương Trác lạnh lùng quăng một tấm lệnh bài qua cho Dương Phàm. Đây chính là chứng nhận thân phận đệ tử Tinh Đạo tông, cũng dùng như giấy thông hành khi đi qua ảo trận.
Chắp tay đa tạ, Dương Phàm quay gót bước đi.
“Khoan, một tháng nữa là tới ngày sư phụ giảng đạo ở trên đỉnh Bát phong. Nhớ về kịp, công pháp của Bát phong ta cũng vốn không phải tầm thường” Phía sau đột nhiên truyền tới âm thanh của Vương Trác.
“Sẽ nhớ !” Dương Phàm chỉ nói hai từ, sau đó bước vào ảo trận, thân hình dần biến mất trong mắt Vương Trác và thanh niên áo xanh kia.
Khẽ lắc đầu thở dài, Vương Trác nói.
“Vốn ta rất có hảo cảm với vị Dương đệ này, nhưng hắn lại quá lỗ mãng rồi, đắc tội với Lục Mặc thì chẳng ai còn đất sống. Cố Minh sư huynh lại đang bế quan, sắp tới huyết sắc thí luyện, sẽ vô cùng tàn khốc đây”
“Cũng thường thôi, sau huyết sắc thí luyện mới chân chính là tàn khốc. Cái Phong Vương đại hội kia mỗi năm không biết đã khiến bao nhiêu đệ tử đồng môn tương tàn chém giết lẫn nhau. Năm nay nếu Cố Minh sư huynh của Bát phong ngươi mà Trúc Cơ thành công thì sẽ càng náo nhiệt hơn nữa.
Thanh niên áo xanh cười cười trả lời.
….o0o………………………
Đứng dưới chân núi Mê Tung sơn, Dương Phàm đang lấy một cái ngọc giản ra đặt lên mi tâm giữa trán, xem bản đồ của Việt quốc.
Địa điểm mà Dương Phàm hiện giờ muốn tới chính là yêu thú sơn mạch ở chính giữa Việt quốc, nơi mà trong thế tục gọi là Tử Trúc lâm.
Theo trong ngọc giản ghi lại thì nơi đây tồn tại khá nhiều loại yêu thú, yêu thú cấp một tương đương với Ngưng Khí kì có, yêu thú cấp bốn tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kì cũng có, rốt cuộc nơi đây tồn tại yêu thú mạnh tới cỡ nào thì không ai biết. Bởi vì ở chính giữa Tử Trúc Lâm chưa ai có thể đặt chân đến, vẫn là một vùng đất đầy bí ẩn.
Xưa kia có một tu sĩ Hoá Thần kì đi ngang qua, tò mò vào thăm dò thử, kết cục là một đi không trở lại, chừng mấy chục năm sau. Có một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kì tình cờ tìm thấy di hài của ông ta, đoạt được truyền thừa, thực lực tăng cao, danh chấn một phương. Rồi một vài người liều mạng đi vào cũng phát hiện di tích thời thượng cổ ở phía sâu trong Tử Trúc Lâm.
Bởi vậy những người đến đây một phần vì săn yêu thú, một phần cũng muốn đi tìm kiếm cơ may cho mình, lỡ như tìm đồ đạc của một vị thần thông quảng đại nào đó, hoặc tìm được động phủ tu luyện của tu sĩ thời thượng cổ, thì lập tức có thể một bước thăng thiên, cuộc đời sang trang mới.
Nhưng đời không như trong mơ, một người tìm thấy bảo vật thì cũng hơn ngàn người bỏ mạng, đa số là chết trong những cuộc tranh dành, ám toán lẫn nhau.
Sử dụng phi kiếm bay không ngừng nghỉ suốt mấy ngày trời, Dương Phàm rốt cuộc cũng đến nơi gọi là Tử Trúc lâm kia.
Nhìn tổng thể thì khá giống bối cảnh ở Mê Tung sơn, sương mù màu tím lờn vờn, cây cối rậm rạp, xung quanh thì đất đai lại khô cằn hoang vu. Sự tương phản này làm nên một bầu không khí cực kì quỷ dị.