Dương Phàm đứng trước Tử Trúc lâm ngắm nghía một chút, định bước vào thì sau lưng đột nhiên có bốn đạo cầu vồng gào thét. Hắn giật mình quay lưng lại, thì phát hiện ra bốn người cưỡi phi kiếm hạ xuống.
Một già, một thanh niên áo trắng, còn lại là hai cô nương một áo đỏ, một áo vàng, nhìn khuôn mặt khá trẻ, tuy vậy Dương Phàm hiểu đây chỉ là tác dụng của Trường Xuân công, có thể bảo trì dung nhan lâu hơn phàm nhân. Phàm nhân tới bốn mươi tuổi thì da mặt bắt đầu xuất hiện nếp nhăn, nhưng người tu tiên đến bảy mươi dung mạo vẫn trẻ trung xuân sắc là không có gì lạ.
Dùng Thiên Nhãn thông thử dò xét trên người đám người kia, ánh mắt Dương Phàm vừa lướt đến lão già thì đột nhiên đầu óc xuất hiện một đợt đau đớn.
“Đúng là không hiểu lễ nghi, có biết dùng thần thức dò xét trên người người khác là rất vô lễ không hả !” Lão già hừ lạnh.
“Thôi Trần sư huynh, xem bộ dáng hắn là biết vừa mới xuất môn không lâu rồi, quy củ trong tu đạo giới có lẽ chưa tường tận” Cô gái áo đỏ che miệng cười khúc khích, trông rất khả ái.
“Tiểu ca à, chúng ta muốn vào thám hiểm Tử Trúc Lâm, săn một ít yêu thú, kiếm một ít thảo dược, tiểu ca có hứng thú với chúng ta làm thành một nhóm không? Như vậy sẽ bớt nguy hiểm hơn.” Thanh niên áo trắng kia kia dùng ánh mắt đầy thiện ý nhìn Dương Phàm, trông chờ quyết định của hắn.
Dương Phàm yên lặng đứng suy nghĩ hồi lâu. Vốn dĩ hắn là định một mình đi vào, không hề tin tưởng vào đám người này. Tu chân giới tàn khốc như thế nào mấy hôm nay hắn đã lãnh giáo đủ. Hắn không muốn tin người để rồi bị đâm sau lưng một lần nữa. Đến cả người có vẻ tốt bụng như Vương Trác mà còn thay lòng, thì hắn dám bảo đảm những người này cũng chẳng ngán gì khi làm thịt một tiểu tử mới chân ướt chân ráo bước vào tu chân giới như hắn.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, bản thân một mình đi vào như vậy thì càng nguy hiểm hơn. Tu vi Ngưng Khí tầng ba trong Tử Trúc lâm cũng chỉ mạnh hơn con kiến một chút. Vậy nên có đám người này đi cùng sẽ san sẻ được một phần gánh nặng, nhưng mà có lẽ cần đề phòng kĩ lưỡng một chút.
“Vậy được, tiểu đệ Dương Phàm, mong các huynh chiếu cố” Dương Phàm mỉm cười, đi lại gần chắp tay chào.
“Được, vậy thì chúng ta từ nay là một đội, ta tên là Tần Quân” Thanh niên áo trắng kia cũng chắp tay hành lễ.
“Ta là Kiếm Trần , cứ gọi một tiếng lão Kiếm là được” Lão già lạnh đạm đáp.
“Muội Tây Tử Phượng, còn đây là sư tỷ muội Diệp Linh” Cô gái áo đỏ mỉm cười tự giới thiệu sau đó chỉ tay qua cô nàng áo vàng bên cạnh. Cô nàng áo vàng này là người ít nói nhất, nãy giờ vẫn không hề nói lên lời nào.
“Được rồi, Dương Phàm huynh cứ đi cạnh Kiếm Trần huynh đi nhé, Kiếm Trần huynh ở trong đây có tu vi cao nhất, sẽ có thể bảo vệ cho huynh những lúc cần thiết.” Tần Quân cười cười, chân bước đi về phía Tử Trúc Lâm, nhưng vẫn ngoái đầu lại nói .
Dương Phàm khẽ gật đầu, hắn cũng hiểu Tần Quân là muốn để Kiếm Trần giám sát mình, chứ cũng chẳng có ý đồ gì tốt. Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Dương Phàm sải chân bước theo.
….o0o………………………..
Vừa vào Tử Trúc Lâm, Dương Phàm đã ấn tượng một điều về nơi này. Một thế giới màu tím.
Những cây trúc màu tìm nhiều vô số kể, bao quanh chúng cũng là sương mù màu tím. Phía trên đầu có tán lá xanh của những cây cổ thụ khổng lồ che kín. Chỉ có vài tia nắng vàng thấp thoáng xuyên qua những kẻ lá rọi vào. Tạo nên một cảnh tượng vô cùng huyền ảo, quỷ dị.
Trong không khí lại có mùi máu tanh lạnh lạnh, khiến hai cô nương Tây Tử Phượng và Diệp Linh đều vội đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn lên bịt mũi lại. Còn Tần Quân và Kiếm Trần vẫn bình thường, chẳng lộ ra tí cảm xúc nào.
Những hành động cử chỉ này không qua nổi cặp mắt của Dương Phàm, hắn đã có thể kết luận hai cô nương kia là mới vào đây lần đầu, còn Tần Quần và Kiếm Trần thì có thể đã lui tới nhiều lần nên đã quá quen thuộc với không khí nơi đây.
“Cẩn thận nhé, trong Tử Trúc Lâm có một loài ong nhỏ màu tím thường ẩn vào đám sương mù, thân mang kịch độc, lỡ mà bị chích vào xem như là chết chắc.” Tần Quân nét mặt nghiêm nghị quay lại dặn dò hai người Diệp Linh và Tây Tử Phượng.
Hai nàng nhẹ nhàng gật đầu rồi hai mắt láo liên dòm ngó xung quanh, ra vẻ rất cảnh giác, bất quá hình ảnh này đập vào mắt hắn thì lại là một cử chỉ vô cùng đáng yêu, làm hắn không nhịn nổi mà đưa tay lên miệng khẽ cười một tiếng.
“Ngươi cười gì?” Tây Tử Phượng như nghe thấy được, quay đầu lại chau mày, bất mãn nhìn sang Dương Phàm.
“Chẳng có gì, cô nghe nhầm rồi !”
Nói rồi Dương Phàm chỉ nói đơn giản mấy từ, sau đó giả lơ ngó đi chỗ khác, để lại Tây Tử Phượng một mình với vẻ mặt tức giận.
“Đúng là đồ không biết xấu hổ” Nàng khẽ cắn môi. Đôi mắt lườm lườm Dương Phàm.
Nhưng đột nhiên nàng phát hiện từ trong túi trữ vật của Dương Phàm có một đạo lam quang loé lên, khí tức lạnh lẽo xẹt qua ngang tai mình, cắt đứt một lọn tóc nhỏ rơi xuống. Hành động của hắn nhanh đến nỗi Kiếm Trần tuy đang ở bên cạnh mà cũng không kịp trở tay, còn Tần Quân thì biểu tình kinh ngạc vội nhảy tới chỗ Dương Phàm.
“Ngươi….” Tây Tử Phượng hoảng sợ, không nói nên lời. Ngón tay run run chỉ vào Dương Phàm.
“Ngươi muốn làm gì” Tần Quân lao tới chắn trước mặt Tây Tử Phượng, hai mắt nhíu lại nhìn Dương Phàm, lạnh lùng nói.
Chỉ thấy Dương Phàm cười cười, thu thanh phi kiếm đang bay trong không trung về tay mình, hai ngón tay kẹp vào lưỡi kiếm miết một cái, lập tức có một con ong nhỏ màu tím xuất hiện giữa hai ngón tay hắn, đã bị đứt làm đôi, hiển nhiên là do phi kiếm của Dương Phàm gây nên.
“Dương huynh đệ quả nhiên lợi hại, xuất thủ nhanh như vậy thì cả Ngưng Khí kì tầng bốn cũng khó lòng phòng bị” Tần Quân nhìn hành động của Dương Phàm thì sắc mặt biến đổi, trầm giọng nói. Hành động của Dương Phàm quả thật quá nhanh, nếu thanh phi kiếm vừa rồi mà đâm sau lưng hắn thì chắc chắn bản thân sẽ lãnh đủ. Có điều hắn hiểu Dương Phàm làm vậy là cố tình chứng minh cho Kiếm Trần và hắn biết rằng mình cũng không dễ chơi.
“Cũng chẳng có gì, chút tài mọn. Trong rừng vốn nhiều nguy hiểm, Tử Phượng cô nương nên chú ý hơn là được” Dương Phàm khẽ cười liếc sang Tây Tử Phượng, vừa rồi chỉ là hắn cố tình hù doạ đôi chút. Có điều không ngờ ngay cả Kiếm Trần bên cạnh cảnh giới cao hơn mình mà cũng không phản ứng kịp. Kiếm Trần nghe vậy hừ lạnh, Tần Quân cũng không nói thêm điều gì tiếp tục lên đường. Xem ra cây phi kiếm mà lão sư phụ Hồ Kính cấp cho hắn đúng là hàng xịn.
Thật sự thì do cây phi kiếm của Dương Phàm là loại trung phẩm linh bảo, cũng thuộc loại hàng xịn trong giới Ngưng Khí kì, may mắn là Xuất Trần đạo trưởng vui vẻ nên mới cấp cho hắn thôi. Cứ xem ngay cả Lục Nguyên là đệ đệ ruột của Lục Mặc, mà phi kiếm cũng chỉ dùng loại hạ phẩm.
….o0o…………………………………… ��…..
Quả nhiên càng đi vào trong càng có nhiều yêu thú. Đám người Dương Phàm đã hạ được hai con Thạch Vĩ bích, một loài yêu thú giống thằn lằn, nhưng to lớn hơn nhiều, trên đầu lại có hai cái sừng lớn. Trên thân có lớp da được dùng để may áo, còn sừng thì dùng để luyện đan hay làm pháp bảo cũng được.
Nhưng bởi vì Dương Phàm hoàn toàn không hề tham gia vào việc săn bắt này cho nên không được chia phần. Hắn cũng không ý kiến gì, chỉ lặng lẽ quan sát cách bon người Tần Quân săn yêu thú, rồi xẻ thịt, chọn những bộ phần dùng được ra ngoài. Với hắn đây là những kiến thức quan trọng nhất cần phải sớm nắm giữ.
“Chà, Tần huynh, lại gặp rồi !” Chợt một âm thanh vang lên từ phía bên phải. Dương Phàm, Tần Quân, Kiếm Trần và hai cô nương Tây Tử Phượng và Diệp Linh nhìn sang thì thấy ở một gốc đại thụ cách đây không xa xuất hiện một đoàn chừng năm sáu người đang đi lại gần.
Ba nam hai nữ. Tất cả đều còn rất trẻ, nhưng nhìn bộ dáng có vẻ rất kiêu ngạo. Nhất là hai nữ tử kia, tô son trét phấn, ăn mặc loè loẹt, cử chỉ lẳng lơ, khiêu gợi,. Cô nàng áo tím kia õng ẹo nhìn Dương Phàm sau đó còn nháy mắt với hắn một cái làm Dương Phàm toàn thân muốn nổi da gà. Biểu hiện của Dương Phàm dường như càng làm nàng ta thích thú, chỉ thấy hai mắt nàng ta có một đạo hồng quang loé lên, rồi biến mất. Cũng ngay giây phút đó, đầu óc Dương Phàm chợt trở nên mê muội, hai mắt đục ngầu, trong lòng dục niệm cùng với tà dâm nổi lên, chỉ muốn xông lại xé áo nữ tử áo tím ra để hoan lạc.
Nhưng đúng lúc này, từ giữa ấn đường của Dương Phàm cũng chợt loé lên một ấn kí đốm lửa màu đen có ba đỉnh, nhưng cũng rất nhanh biến mất, không ai trong những người ở đây kịp thấy có xuất hiện và biến mất như thế nào.
“A”Cùng lúc ấn kí đó biến mất, nữ tử kia cũng hét thảm, đôi mắt rỉ máu, hình thành hai dòng huyết lệ chảy xuống hai bên gò má, cảnh tượng khiếp sợ này làm cho tất cả những người ở đây đều rợn tóc gáy.
“Sư muội, muội làm sao vậy? Nam tử áo xanh la lên, vội tới đỡ nữ tử áo tím, hắn móc trong ngực ra một viên đan dược màu đỏ ra nhét vào miệng nàng ta. Sau đó nhìn sang Dương Phàm với ánh mắt cực kì dữ tợn.
“Ngươi đã làm gì sư muội ta.” Hắn gầm lên đầy giận dữ.
Lúc này Dương Phàm mới hoàn hồn lại, vẫn chưa ý thức được bản thân vừa mới làm cô nàng kia trọng thương. Nhưng vẫn khuôn mặt vẫn thể hiện sự điềm tĩnh trả lời.
“Là do sư muội ngươi thi triển tà thuật với ta trước! Tự làm tự chịu chẳng trách ai được!”
“Ngươi được lắm, hôm nay Vũ Nham ta thề phải giết được ngươi, móc đôi mắt ra đền bù cho sư muội ta” Nam tử áo xanh cười gằn, đặt nữ tử áo tím dựa vào một gốc cây. Sau đó đứng lên xuất trong túi trữ vật xuất ra một đạo bùa màu vàng đốt cháy sau đó ném về phía đám người Dương Phàm. Lá bùa này không xa lạ gì, chính là loại bùa chứa ba đòn Hoả Xà thuật của tu sĩ Ngưng Khí tầng bốn.
“Hừm, bộ xem Kiếm Trần ta như không khí sao” Kiếm Trần lạnh lùng vung tay lên, một luồng kình phong hướng thẳng đến con hoả mãng vừa hiện ra trong không trung, trong nháy mắt đã đánh tan thân thể nó. Kiếm Trần này là Ngưng Khí tầng năm, hiển nhiên xem đạo bùa này chẳng vào đâu.
Nhưng mọi chuyện chưa chấm dứt ở đó, con hoả mãng vừa tan đi thì một luồng ánh sáng trắng từ chính giữa nó cũng xuất hiện, cực kì nhanh đâm thẳng tới Kiếm Trần.
Chỉ thấy Kiếm Trần sắc mặt vẫn không đổi, hai ngón tay đưa lên điểm một chỉ về phía đạo bạch quang kia, lập tức một luồng ánh sáng xanh từ hai đầu ngón tay của Kiếm Trần xuất ra, va chạm với luồng bạch quang kia, tạo thành một trận nổ mạnh làm Kiếm Trần cũng bị chấn động mà lui xuống.
“Thanh Nguyên Kiếm Khí của Kiếm Trần sư huynh quả nhiên đã sắp luyện tới tầng sáu, sắp sửa theo đó mà tiến giai Ngưng Khí tầng sáu. Lần nay trở về tông môn nhất định có trở thể trở thành ngoại môn đệ tử rồi” Tần Quân nét mặt kinh ngạc nhìn sang Kiếm Trần đang lùi lại kia. Kiếm Khí tông có Cửu Tiêu Kiếm Khí quyết, chia làm chín loại màu sắc vàng, trắng, xanh lá cây, xanh nước biển, tím, đỏ, hồng, đen, lục. Mà Thanh Nguyên kiếm quyết có thể ngưng tụ ra Thanh Nguyên Kiếm Khí gồm có mười lăm tầng, tương quan với Ngưng Khí mười lăm tầng, đột phá một tầng kiếm khí, tu vi cũng theo đó tăng trưởng theo.
Vốn dĩ Tinh Đạo tông cũng có tám loại công pháp riêng biệt, nhưng phải chờ đến ngày rằm trăng tròn một tháng sau, chính là lúc Xuất Trần đạo trưởng Hồ Kính giảng đạo, truyền thụ công pháp cho toàn thể đệ tử Bát Phong.
“Kiếm Khí tông” Dương Phàm vừa nghe Tần Quân nói đến câu này thì hai tay siết chặt lại, nhưng rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh. Hắn hiểu lúc này không nên manh động. Nếu không cũng chỉ có con đường chết.
“Bọn chúng là ai vậy Tần huynh?” Dương Phàm giả lảng hỏi.
“Hợp Hoan tông, người trong ma đạo !”
Tần Quân nhíu mày nhìn Dương Phàm, sau đó trả lời. Nhưng trong lòng chất chứa đầy nghi vấn, nhưng lúc này cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao địch nhân vẫn còn ở trước mắt, xung đột nội bộ chẳng có ích lợi gì.
Trong tu đạo giới ở Việt quốc thật ra ngoài ba phái Tinh Đạo, Kiếm Khí, Hoá Linh thì còn ba ma môn là Hợp Hoan tông , Âm Sát động, Thi Âm tông, . Trong đó ngoài Âm Sát động ít xuất thế, Thi Âm tông hành tung bí ẩn, thì Hợp Hoan tông chính là môn phái thường gặp nhất.
Lấy dâm dục làm đạo tu hành, song tu, thái bổ làm công pháp tu hành chính. Chúng thường bắt rất nhiều nữ nhân nam nhân về làm lô đỉnh thái bổ cho mình, cả phàm nhân hay người đồng môn cũng không tha, đường lối tu hành cực kì thảm khốc, tuy vậy chính nhờ cách tu hành này mà thực lực Hợp Hoan tông cũng vô cùng lớn mạnh, cơ hồ mệnh danh đệ nhất ma tông ở Việt quốc. Bởi vậy cùng là ma đạo, nhưng Âm Sát động và Thi Âm tông cũng không hề có quan hệ tốt với Hợp Hoan tông chút nào.
“Dương huynh đệ, lát nữa cùng ta đối phó với Vũ Nham, chính là tên áo xanh mặt trắng kia, còn lại Kiếm Trần sư huynh đối phó hai tên còn lại, chuyện của nữ nhân thì để họ giải quyết với nhau” Tần Quân hai mắt vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của đám người Hợp Hoan tông, nhưng lại lén truyền thần niệm sang cho Dương Phàm.
“Được ! Tuỳ !”Hắn cũng thản nhiên truyền thần niệm lại trả lời. Từ trong túi trữ vật thanh phi kiếm màu xanh lại xuất hiện bay lơ lửng trên đỉnh đầu.
Phía bên kia đám người Hợp Hoan tông cũng đồng loạt ra tay, tế xuất ra phi kiếm cùng pháp bảo.
“Giết ! Đắc tội với Hợp Hoan tông chúng ta thì phải chết ! Bắt chúng về làm lô đỉnh, hút sạch tinh khí chúng, trừu hồn luyện phách. Sau đó cắn nuốt gia tăng tu vi !” Vũ Nham hét lớn, từ áo xanh toả ra một vòng bảo hộ xanh nhạt bao bọc cơ thể lại, tay ngưng tụ thành mấy quả cầu màu đen phát ra hàn khí mãnh liệt ném về phía Dương Phàm và Tần Quân. Hai nam tử bên cạnh cũng y hệt, xuất ra hai thanh phi kiếm dũng mãnh đâm tới Kiếm Trần.
“Đây là hàn khí do thuật song tu thái bổ của Hợp Hoan tông tạo thành, mà Vũ Nham lại giống ta cùng là Ngưng Khí tầng bốn, rất lợi hại, Dương huynh cẩn thận” Né tránh một viên hàn đan, Tần Quân xuất ra Thanh Nguyên kiếm khí chém về phía Vũ Nham, nhưng bị vòng tròn bảo hộ cản lại không xuy chuyển gì.
Dương Phàm khẽ gật đầu, cũng ngưng tụ ra mấy hoả cầu phóng về phía Vũ Nham.
Hai bên đấu pháp suốt một làm cho cả một góc rừng tan hoang, đất đá mù mịt, cây cối bị trúng hoả thuật thì bốc cháy, trúng hàn đan thì lập tức héo rũ làm cho khung cảnh càng lúc càng xác xơ trơ trọi.
Dương Phàm càng đánh càng hăng, đây là dịp rất tốt để tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu sinh tử cho bản thân. Hắn cũng chưa sợ nguy hiểm gì lắm, dù sao cũng vẫn còn kim hồn là quân bài chưa lật. Dùng để đề phòng tình huống bất ngờ.
Bốn đấu bốn rất cân bằng, nhưng phía Dương Phàm lại chiếm ưu thế vì có Kiếm Trần tu vi cao nhất, Ngưng Khí tầng năm, đối thủ của lão ta giờ khắp người máu me, thương tích đầy mình, mỗi lần bất cẩn trúng một đạo kiếm khí thì liền bị thương nặng. Dù sao chênh lệch cảnh giới tới gần một tiểu giai, không phải là dễ dàng bù đắp được. Hiện giờ hắn chỉ muốn cầm chân Kiếm Trần, chờ Vũ Nham hoặc nam nhân đồng môn đang đấu pháp với Diệp Linh chiến thắng, sau đó qua hỗ trợ giúp mình.
Kiếm Trần như biết được ý nghĩ của hắn, lão cười lạnh, lại vung tay chém ra một đạo kiếm khí sắc bén, nhưng lần này khí tức mạnh hơn gấp chục lần làm thanh niên kia biến sắc, vội dùng phi kiếm đón đỡ.
“Rắc” Đạo kiếm khí kia đi qua làm thanh tiểu kiếm phát ra một tiếng kêu rắc rồi gãy ra làm đôi, đạo kiếm khí màu xanh cũng có phần nhợt nhạt đi nhưng vẫn khí thế mãnh liệt chém xuống thanh niên đang không còn bất cứ thứ gì vòng hộ kia.
Một dòng máu đỏ từ đỉnh đầu tên đệ tử Hợp Hoan tông chảy xuống mặt hắn. Theo đó thân hình gã liêu xiêu, loạng choạng, sau đó gục ngã xuống.
“Sư đệ !!!” Vũ Nham gầm lên, nhưng nét mặt tỏ rõ vẻ hoảng sợ. Y dù sao cũng nhỉ là kí danh đệ tử của Hợp Hoan tông, là loại đệ tử yếu ớt nghèo rách mồng tơi. Pháp bảo cũng chẳng có gì ngoài mấy thứ cơ sở do tông môn phát. Hiện giờ phải đối mặt với một Kiếm Trần Ngưng Khí Tầng Năm đỉnh phong quả thật là khó có thể chống lại nổi.
Hắn ngay lập tức nghĩ tới ý định rút lui.
“Dừng tay hiểu nhầm ! Chỉ là hiểu nhầm ! Tần ca dừng tay, tiểu đệ nhận thua, có gì từ từ nói.” Vũ Nham hét lớn, vừa ra sức phòng thủ vừa rút lui.