Vũ Nham hoảng sợ không ngừng thối lui, xin đầu hàng. Bất quá Tần Quân vẫn không biểu hiện gì, liên tục cùng Dương Phàm tấn công tới tấp.
“Tần huynh đệ, ta phát hiện ra một di tích thời thượng cổ rất bí ẩn, có hay không hứng thú cùng chúng ta thăm dò”Vũ Nham hét lên.
“Nói nhảm, người Hợp Hoan tông các ngươi âm hiểm độc ác, khắp tu đạo giới ai mà không biết !” Tần Quân vẫn lạnh lùng tung ra một đạo Thanh Nguyên kiếm khí chém sượt qua bả vai Vũ Nham, làm máu từ vết thương không ngừng chảy ra. Nhưng Vũ Nham cũng không kịp dùng đan dược cầm máu, bởi vì sau lưng luôn có cây phi kiếm đang bay tới với tốc độ vô cùng nhanh của Dương Phàm. Hắn cũng đã sớm nhìn ra được đây là loại trung phẩm Linh bảo rất hiếm gặp. Hai người giáp công đã khó đối phó, nay đối phương còn có pháp bảo lợi hai nữa thì bản thân chỉ còn một còn đường chết.
Cũng may cho hắn là Kiếm Trần sau khi thanh toán xong thanh niên kia thì vội lại giúp Diệp Linh giết thêm một tên nam nhân của Hợp Hoan tông còn lại. Chưa vội để ý đến hắn.
“Đừng mà, ta nói thật, ở trong ngực ta có bản đồ” Vũ Nham càng lúc càng hoảng sợ, hắn quả thật không muốn chết.
“Vậy giết ngươi là có thể lấy được bản đồ rồi” Dương Phàm cười cười, vẫn không ngừng dùng Hoả đạn thuật tấn công. Đây là pháp thuật có thể sử dụng duy nhất bây giờ của hắn, còn công pháp thì phải chờ tới cơ duyên hoặc một tháng sau quay về Tinh Đạo tông học.
“Nếu là di tích tu sĩ thời thượng cổ thì đâu đến lượt ngươi nắm được trong tay. Đúng là xàm ngôn loạn ngữ” Tần Quân cũng vô cùng đồng tình với Dương Phàm. Tuy nhiên vẫn hiếu kì rốt cuộc lời Vũ Nham nói là thật không, cho nên tốc độ tấn công cũng bắt đầu giảm xuống, không còn mang tính uy hiếp trí mạng nữa.
Vũ Nham cũng là người thông minh, vừa thấy Tần Quân chậm tay lại thì rút trong ngực ra một mảnh giấy vuông cũ kĩ, xem bộ đã mục nát, có vài lỗ thủng nho nhỏ. Hắn vội vàng ném sang cho Tần Quân.
Tần Quân mỉm cười chụp lấy. Vừa nhìn vào đã lập tức động dung.
“Kiếm Trần sư huynh, Tử Phượng và Diệp Linh muội muội không cần ra tay nữa”
Đám người Kiếm Trần nghe vậy thì đều ngừng tay lại, nhưng vẫn tập trung vào người Vũ Nham và cô gái Hợp Hoan tông kia, đề phòng bọn họ có gian kế.
Tần Quân vừa xem mảnh giấy mà sắc mặt biến đổi từng đợt, lúc vàng lúc trắng, mồ hôi tuôn ra ròng ròng. Chập lát sau hắn mới hít vào một hơi lạnh, rồi ngước mặt lên nhìn Vũ Nham, biểu tình không thế tin nổi.
“Mảnh bản đồ này ngươi lấy ở đâu?”
“Là bảo vật gia truyền của Vũ gia ta…” Vũ Nham run rẩy nói, trong ánh mắt kia của Tần Quân, hắn cảm thấy một cỗ lạnh lẽo đầy sát khí.
Tần Quân nghe vậy thì trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên trời cười lớn. Bộ dáng cực kì kích động.
“Haha, trời giúp Tần Quân ta rồi, Vũ Nham huynh đệ, chúng ta là người một nhà cả” Vừa nói vừa bước lại gần ôm lấy Vũ Nham, có vẻ rất tình cảm.
“Cái này….” Vũ Nham kinh ngạc không nói nên lời. Không chỉ hắn mà tất cả những người đang có mặt ở đây đều biểu tình không thể tin được. Một ma đạo, một chính đạo, lại vừa đánh nhau sinh tử xong, vậy mà giờ Tần Quân lại hành động thân mật đến vậy, thật là làm cho người ta khó hiểu.
Riêng Dương Phàm thì lại khác, hắn cảm giác sự thay đổi này sẽ đem tới bất lợi cho mình. Không nói không rằng, hắn lặng lẽ quay lưng định rời đi.
“Khoan đã Dương huynh đệ, đi đâu mà gấp gáp vậy !” Đột nhiên Tần Quân quay người lại nhìn Dương Phàm rồi lạnh giọng nói , đôi mắt loé lên một tia ngoan độc.
“Ta còn việc phải làm, xin cáo từ !” Dương Phàm quay người lại chắp tay hành lễ rồi vội vã rời đi. Quả nhiên tên Tần Quân đang chuẩn bị trở mặt với mình.
“Đứng lại, Kiếm Trần sư huynh, phiền huynh canh chừng hắn dùm” Tần Quân lạnh lùng nói.
Kiếm Trần gật đầu, lướt tới cạnh Dương Phàm, mặt đầy sát khí. Tay ngưng tụ thành một đạo kiếm khí màu xanh, rõ ràng uy hiếp Dương Phàm nếu tiến thêm một bước thì sẽ giết.
Dương Phàm chột dạ dừng bước lại, tình huống này quả thật là cực kì nguy hiểm. Nếu sử dụng kim hồn thì có cơ may chạy thoát, nhưng tỉ lệ thật sự rất ít. Dù sao đối với tu sĩ cách mình hai tiểu giai như Kiếm Trần thì hắn hoàn toàn không nắm chắc. Nghĩ đi nghĩ lại tốt nhất nên im lặng chờ thời cơ tốt nhất, vạn bất đắc dĩ mới phải dùng đến kim hồn.
“Tần Quân huynh đệ, rốt cuộc mọi việc là như thế nào? Không lẽ ngươi là….” Vũ Nham nghi hoặc hỏi.
“Đúng ta người của Lý gia năm xưa, tổ tiên ta một ngàn năm trước cùng với tổ tiên ngươi Vũ Giang là một cặp Nguyên Anh kì hậu kì đại tu sĩ, tung hoành khắp tu chân giới Việt quốc. Lăn lộn bao nhiêu năm tổ tiên của Lý gia và Vũ gia chúng ta đã thu thập được vô số thiên hạ kì bảo, trong đó là một tấm bản đồ di tích thượng cổ tu sĩ. Nhưng mà lúc đó cấm chế quá mạnh, tuy với thực lực Nguyên Anh kì nhưng hai người vẫn không có cách nào phá bỏ. Cuối cùng sau hơn năm mươi năm nghiên cứu họ đã phát hiện ra thời gian sẽ dần dần làm cấm chế trong di tích này bị bào mòn, suy yếu. Nhưng lúc đó cũng là một khoảng thời gian hơn cả ngàn năm. Mà dương thọ của bản thân hai người lại không còn dài“
“Rốt cuộc bọn họ đã ra quyết định chia mảnh bản đồ này làm hai, chờ một ngàn năm sau, cho con cháu hai nhà Lý gia và Vũ gia đi tới đó lấy bảo vật. Nhưng tuế nguyệt tang thương, biết bao chuyện xảy ra, Lý gia chúng ta đã bị kẻ thù diệt tộc, chỉ còn sót lại mình ta. Ta nắm trong tay nửa phần bản đồ còn lại, lại thay tên đổi họ, tìm kiếm khắp nơi tung tích con cháu Vũ gia. Nhưng thật không ngờ xa tận chân trời mà lại gần ngay trước mắt. Không ngờ hậu nhân cuả Vũ gia lại là Vũ huynh đây”
Tần Quân cười nói, trong ngực cũng móc ra một tấm giấy cũ kĩ giống y hệt của Vũ Nham, ghép chúng lại với nhau tạo thành một mảnh hoàn chỉnh.
Vũ Nham hai mắt trợn trừng, há hốc mồm, không thể tin nổi. Hắn kích động hai tay run rẩy cầm lấy mảnh bản đồ hoàn chỉnh, nước mắt không ngừng tuôn ra. Quả đúng như những gì Tần Quân nói, Vũ Nham hắn chính là hậu nhân của Vũ gia khi xưa, đáng tiếc hiện giờ gia tộc của hắn đã xuống cấp trầm trọng, thậm chí mấy trăm năm gần đây chưa hề xuất hiện thêm một người nào nữa có linh căn ngoài hắn. Bởi vậy Vũ Nham được giữ luôn chức tộc trưởng, gia nhập vào Hợp Hoan tông, mang theo tấm bản đồ nhiều lần xâm nhập vào Tử Trúc lâm, cố sức thăm dò tìm tòi di tích cổ kia.
Cuối cùng sau hơn hai mươi năm vất vả vật lộn với sinh tử Vũ Nham rốt cuộc cũng đã tìm thấy, , cấm chế nơi đó cũng đã suy yếu hẳn. Nhưng lại phát sinh ra một vấn đề mới. Đó là tổ tiên hai nhà Lý Vũ lúc trước sợ có người phát hiện ra rồi xông vào được nên đã liên thủ với nhau tạo ra một tầng cấm chế mới bên ngoài. Chỉ có dùng hai giọt máu của hai dòng họ Lý Vũ mới có thể phá giải được.
Việc này làm cho Vũ Nham đau khổ không thôi, phải biết tuy rằng cấm chế đó hiện giờ cũng đã vô cùng suy yếu nhưng lại ẩn chứa một tia ý niệm do hai Nguyên Anh hậu kì đỉnh phong đại tu sĩ liên kết tạo thành, vô cùng khủng bố, không phải là một tiểu tử Ngưng Khí kì có thể hoá giải.
“Nay hậu nhân hai nhà đã đoàn tụ, chúng ta nên lập tức tới di tích thượng cổ kia. Tránh để lâu có biến.” Vỗ vai Vũ Nham, Tần Quân mỉm cười nói.
“Được, nhưng mà còn những người này…” Vũ Nham nhìn sang mấy người Kiếm Trần, Tây Tử Phượng, Diệp Linh và Dương Phàm, ánh mắt đầy ẩn ý.
Chỉ thấy Tần Quân cười lớn, xua tay.
“Không sao đâu, bọn họ đều là người mình cả, rất đỗi thân mật với Tần Quân ta. Sẽ không có chuyện gì đâu. Còn về tiểu tử kia, khi vào tới di tích thì dùng hắn làm đá dò đường, sẽ giảm bớt một phần nguy hiểm” Nói đến đây Tần Quân lại nhìn sang Dương Phàm, ánh mắt chứa đầy ngoan độc.
Dương Phàm nghe thấy những lời này thì nội tâm cũng thầm chấn động. Vốn dĩ hắn định lựa thời cơ sử dụng kim hồn phóng ra uy áp, rồi thừa lúc đám người này đang bất ngờ thì bỏ chạy. Nhưng khi nghe đến bốn từ”di tích thượng cổ” thì lại suy nghĩ khác. Bản thân hắn nếu muốn trong vòng một năm mà tiến giai đến Trúc Cơ kì vốn là điều không tưởng. Chính là cần những kì ngộ lớn lao, cần những trải nghiệm sinh tử. Mà lúc này cơ hội ở ngay trước mắt, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
“Được vậy chờ ta một chút” Thấy Tần Quân đã sắp xếp đâu vào đó, Vũ Nham cười cười, vung tay lên, thanh tiểu kiếm của hắn đột ngột phóng ra, vọt tới nữ tử vừa đánh nhau với Tây Tử Phượng, khiến nàng ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Cũng không kịp phản ứng, kết cuộc là bị chém rơi đầu ngay tại chỗ.
Nhưng thanh phi kiếm cũng không dừng lại ở đó mà lái sang hướng nữ tử áo tím hai mắt chảy máu đang ngồi bệt vào gốc cấy đại thụ đằng kia. Một đâm, xuyên qua cuốn họng, máu từ cổ nàng ta chảy lai láng, thấm ướt cả mặt đất. Có lẽ đến trước lúc chết, nàng ta cũng không thể thấy và tin tưởng được chính là vị sư huynh luôn tốt bụng với mình kia.
“Khiến các vị chê cười rồi !” Thu thanh kiếm lại vào tay, lấy ra một cái khăn tay nhỏ vuốt mạnh lau máu trên sống kiếm, Vũ Nham mỉm cười nói, giống như chuyện vừa rồi rất đỗi bình thường, không có gì ghê gớm cả.
“Thật ngoan độc. Cả người mình mà cũng không buông tha” Tây Tử Phượng thấy hành động của Vũ Nham thì toàn thân run rẩy, cả Diệp Linh bên cạnh mặt cũng trắng bệch, không nói nên lời.
Lão già Kiếm Trần thì không biểu tình gì, mặt vẫn dửng dung như thường. Cảnh đồng môn tương tàn thế này, trong cuộc đời tu luyện của lão đã thấy quá nhiều.
“Vũ Nham huynh hành xử rất quyết đoán, ta thích !” Vỗ tay mấy tiếng lộp bộp, Tần Quân cười cười nói.
Thấy cảnh tượng này thì Dương Phàm cũng chỉ biết thở dài, sự hiểu rõ đối với tu đạo giới càng lúc càng nhiều. Nhưng chung quy hắn cũng chỉ cảm thấy gói gọn trong bốn từ. Lật lọng, vô tình, gian trá, độc ác. Nhưng con đường này đã đi thì không thể dừng lại, chỉ cần dừng lại một bước thì sẽ bị vô số người đè đầu cưỡi cổ. Vì vậy chỉ có mạnh, không ngừng mạnh, trở nên mạnh nhất. Lúc đó mới không sợ ai làm gì mình. Đối với sức mạnh tuyệt đối thì tất cả âm mưu gian kế đều chỉ là hư vô, cát bụi.