“Đáng chết, đúng là thứ yêu vệ quái gỡ, bám riết lấy bản tôn mãi không tha. Tàng Long tông này thực ra mạnh tới đâu chứ, sao một con rối yêu thú tồn tại cả chục vạn năm mà vẫn có thực lực khủng bố đến này. Aaaa, thật tức chết ta mà, nơi này ngay cả pháp bảo, phù lục cũng bị áp chế lại không cho điều động, thế thì làm sao lão tử có thể giết chết con yêu vệ kia chứ, aaa !”
Một luồng khói đen đang lao đi với một tốc độ cực nhanh hạ xuống đỉnh một cây cột đá cao chọc trời, hiện ra thân ảnh lão già áo đen Hắc Sát ma tôn. Nhưng giờ phút này nét mặt lão âm trầm, đôi mắt đầy ngưng trọng nhìn về một con dơi màu đen cực kì khủng bố, to bằng cả ngọn cự sơn đang bay tới nơi này, khuôn mặt nó ngây ngây dại dại, không có chút thần trí, chỉ còn lại sự điên cuồng hiếu sát. Nó chính là linh thú giữ cửa của Tàng Long tông cách đây chục vạn năm, trước khi Tàng Long tông diệt vong thì bị biến thành con rối để canh cửa. Lúc nãy khi Hắc Sát ma tôn tiến vào Thái Cực môn, bởi vì tu vi quá cao, vượt quá Trúc Cơ kì nên không bị trận pháp kéo đi khảo thí, mà mặc định là người xâm phạm Tàng Long tông, con rối mới bay theo đuổi giết lão ta.
Nhưng có một điều vô cùng quái gở là lão ta không thể nào huy động được pháp bảo ở trong túi trữ vật, tất cả ngoại vật đều giống như bị phong kín lại, chỉ có thể dùng thần thông, thuật pháp của bản thân mình để tấn công chống đỡ con quái thú kia. Còn thực lực Nguyên Anh sơ kì của lão ta thì càng cổ quái hơn, ngày càng bị phong ấn lại, giờ sắp sửa tụt xuống Kết Đan hậu Kì.
“Mẹ nó, con dơi màu đen chết tiệt. Dám đuổi riết lấy bản tôn, đã thế thì cho ngươi biết ta lợi hại thế nào” Hắc Sát ma tôn tức giận nói. Cùng lúc đó trên cánh tay phải hắc khí lờn vờn, khói đen càng lúc càng nhiều, cuối cùng ngưng tụ cực kì đậm đặc trên lòng bàn tay của lão.
“Táng Thiên Ma Chưởng” Lão gầm lên cách không tung một chưởng về phía con dơi màu đen. Lập tức khói đen nơi lòng bàn tay theo đó phóng ra, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ chưởng về phía con dơi màu đen, uy thế cự kì to lớn. Thần thông này chính là một trong những thần thông lợi hại nhất của lão, Táng Thiên Ma Chưởng, bí truyền của Hoàng Tuyền môn, một trong những đại phái ở Đại Tấn quốc, tu sĩ Nguyên Anh ở khắp Đại Tấn vô số người đã bị thiệt thân dưới chiêu này của lão.
Chỉ thấy con dơi rít lên một tiếng điếc tai nhức óc, làm cho không gian xung quanh chấn động, một làn sóng vô hình lấy con dơi làm trung tâm tản ra, chấn những cây đại xung quanh nát vụn, ngay cả cột đá dưới chân Hắc Sát ma tôn cũng xuất hiên từng vết nứt dài rồi sụp đổ xuống, làm lão vội vàng phi thân bay về phía sau, khuôn mặt trắng bệch, khoé miệng chảy ra một dòng máu tươi. Cùng lúc đó cự thủ màu đen kia cũng đã đánh tới nơi, nhưng vừa gặp phải luồng sóng âm vô hình vô ảnh kia thì cũng tán ra, tan biến mất.
“Khốn khiếp, lại là chiêu sóng âm quỷ quái này, con dơi chó chết, mi chờ đó, khi nào lão tử lấy được pháp bảo ra thì sẽ quay lại lột da rút gân mi. Chờ đó !!” Hắc Sát ma tôn lại hoá thành một luồng khói đen bay đi mất, nhưng giọng nói trầm trầm của lão thì vẫn còn vang vọng lại. Lão sớm đã đoán biết được bản thân hiện giờ không phải đối thủ của con rối dơi có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh hậu kì kia, thậm chí ngay cả một chiêu vừa rồi lão cũng không thể chống đỡ nổi, nếu tiếp tục giây dưa chỉ càng thiệt thân, vì vậy lợi dụng khoảnh khắc con dơi phá tan cự chưởng làm cho tốc độ bản thân nó bị giảm đi một chút thì lão lại tiếp tục bỏ chạy.
Nhưng đột nhiên luồng khói do Hắc Sát ma tôn hoá thành đột ngột chậm lại, tuy vẫn nhanh nhưng không bằng một phần mười khi nãy. Từ phía xa nhìn tới, Hắc Sát ma tôn so sánh với con dơi khổng lồ màu đen phía sau thì y như rùa đang chạy đua với thỏ.
“Chết tiệt, tụt xuống Kết Đan hậu kì rồi, tốc độ chậm rì rì như thế này thì phải làm sao, aaaa, Tàng Long tông, ta hận các ngươi.” Lão gầm thét, đúng lúc đang nghĩ rằng sẽ thoát khỏi con dơi kia thì lại xảy ra tình huống quái dị thế này thì lão cũng chỉ biết ôm mặt mà khóc.
Quả nhiên con dơi đen khổng lồ kia nhanh như tia chớp bay đến nơi, nó rít lên từng tiếng khiến cho mọi vật xung quanh đều tan nát, vỡ tung ra, thậm chí có thứ còn hoá thành bụi phấn, đây là sự khủng khiếp của cảnh giới Nguyên Anh hậu kì, những vật bình thường như cây cối, đất đá đều không chịu nổi một kích. Khi khoảng cách giữa nó và Hắc Sát ma tôn bị thu hẹp lại chỉ còn mấy chục trượng thì nó há miệng ra hút mạnh một cái. Một lực hút khủng khiếp khiến cho Hắc Sát ma tôn toàn thân run rẩy, mặt mày trắng bệch, không khống chế nổi thân thể mà bị hút vào.
“A, không ! Ta không muốn chết, ta là trưởng lão của Hoàng Tuyền môn Đại Tấn quốc, là Nguyên Anh kì tu sĩ, tung hoành ngang dọc hơn bốn trăm năm, không thể nào táng thân một cách lãng nhách nơi đây được ! Mẹ nó, con dơi khốn khiếp kia, là ngươi bức ta, nhớ đấy !”
Sau một hồi vùng vẫy nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi lực hút từ miệng con dơi kia, thì thân thể Hắc Sát ma tôn đột nhiên ngừng động đậy, thả lỏng ra như người chết. Cùng lúc trên trán lão ta xuất hiện một vết nứt lớn, theo đó một đứa bé sơ sinh tí hon màu đen lao vụt ra, chụp lấy túi trữ vật bên hông rồi nhanh như thiểm điện thuấn di thoát ra khỏi lực hút của con dơi.
Đây chính là nguyên anh của tu sĩ Nguyên Anh kì tu sĩ.
Ở giai đoạn kết đan chính là dung hợp toàn bộ bản mệnh tinh hoa của mình tụ lại thành một viên kim đan đặt ở giữa đan điền. Đến Nguyên Anh kì thì viên kim đan đó chính thức tiến hoá, phát triển thành bộ dáng giống một đứa nhỏ, tương đương với thân thể thứ hai của tu sĩ, có khả năng xuất ra khỏi thân và thuấn di đi cực kì nhanh, ngay cả Hoá Thần kì tu sĩ cũng khó lòng bắt được nguyên anh này.
Nhưng cũng chỉ khi nào cùng cực lắm thì tu sĩ mới dám để nguyên anh xuất thể. Bởi vì khi đã rời khỏi cơ thể rồi thì Nguyên anh vô cùng yếu ớt, thậm chí không thừa nhận nổi một kích của Trúc Cơ kì, mà mỗi lần thuấn di lại là một lần hao phí tinh hoa bản thân, dùng hết thì coi như chết chắc.
Lúc này đây Hắc Sát ma tôn thực hiện nguyên anh ly thể, mang theo túi trữ vật bỏ chạy, để mặc thân thể bị con dơi kia nuốt. Bù lại đã có thể thoát thân.
Con dơi sau khi nuốt xong thân thể của lão, phát hiện thấy một đạo ánh sáng đen loé ra thoát khỏi phạm vi khống chế của nó thì tức giận rít rên càng dữ tợn khiến cho không gian xung quanh chấn động dữ dội. Cũng may nguyên anh của Hắc Sát ma tôn thuấn di quá nhanh nên vượt được qua hết những làn sóng âm do con dơi phát ra. Lão điên cuồng thuấn di, cho đến khi những tiếng rít sau lưng đã hoàn toàn biến mất thì mới hạ xuống đất thở hổn hển.
“Mẹ nó, phen này lỗ nặng, bản tôn từ khi xuất đạo đến nay chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy, Tàng Long tông khốn khiếp” Lão hậm hực chửi, nguyên anh trên người đã nhạt đi không ít, tổn hao vô số tinh hoa, nếu không kịp đoạt xá tu sĩ khác thì nguy cơ chết rất cao. Nghĩ đến đây lão thầm hoảng sợ, nhưng lại chợt nhớ đến trong đây hiện giờ có mấy tiểu tu sĩ thì nội tâm cực kì hưng phấn.
“Mấy tiểu tu sĩ kia mặc dù cảnh giới hơi thấp, tư chất thân thể lại kém cỏi nhưng mà có còn hơn không. Chậm trễ ít lâu nữa, lỡ mà có gặp thêm vài con dã thú thì chết chắc. Nhưng mà đám tiểu tu sĩ kia đang ở đâu nhỉ. Mẹ nó, mong là ở gần một chút, nếu không thì lão tử chết oan mạng rồi.” Tới đây lão tiếp tục vác cái túi trữ vật trên vai, chậm rãi bay về phía trước, dùng thần thức đảo lui đảo tới phía dưới, cực kì cẩn thận, không bỏ sót bất kì ngóc ngách hay núi non chỗ nào.
Cứ như thế, lão cứ vừa bay vừa tìm kiếm suốt năm canh giờ, rốt cuộc khi đảo mắt qua khu vực một ngọn cự sơn thì hai con ngươi liền co rút lại, khoé miệng khẽ nhếch lên cười.
“Có rồi, một nam một nữ, nữ tuy tư chất không tồi nhưng đời nào bản ma tôn đường đường là nam nhân, không thể mang thân gái được, còn về tên kia….. “ Tới đây lão lại im lặng, đưa tay lên cằm vuốt vuốt, mặc dù nguyên anh này vốn là trẻ sơ sinh không có cọng râu nào nhưng đây chính là thói quen thường xuyên của lão. Trầm tư một lúc ánh mắt lão chuyển sang kiên quyết.
“Thôi kệ, xem như lão tử xui xẻo, tên này mặc dù tư chất ngu si nhưng nhìn bộ dáng cũng anh tuấn tiêu sái lắm, đoạt xá hắn cũng xem như có điểm tốt.”
Nói là làm liền. Hắc Sát ma tôn thuấn di cực nhanh đến thanh niên bạch y bộ dáng ngơ ngác đang đi tới ngọn cự sơn kia.