Dương Phàm đang đi đến một cự sơn nọ. Mấy ngày hôm nay hắn đi mãi mấy vòng xung quanh đây mà chẳng phát hiện ra điều gì lạ thường. Không có nguy hiểm, không có thử thách tức là không thể vượt qua khảo thí, vì vậy bây giờ hắn quyết định đi lên một ngọn cự sơn xem thử trên đó rốt cuộc là có gì.
Ở đỉnh đầu hắn “khí” lúc này đã tụ lại đến cực hạn, sẵn sàng bùng nổ đột phá bất cứ lúc nào. Đối với tình huống này Dương Phàm hoàn toàn là không nghĩ ra cách giải quyết, chỉ có thể cưỡng ép, áp chế tới lúc nào thì hay lúc đó.
Từ lúc mấy ngày trước Dương Phàm đã phát hiện ra ở vùng đất nơi đây hoàn toàn không cho sử dụng pháp bảo hay ngoại lực, tất cả phải dựa vào chính thực lực bản thân mình. Nhưng hiện tại hắn vẫn đang cầm trong tay thanh phi kiếm, sử dụng nó như dùng một binh khí phổ thông, dù sao binh khí của tu sĩ cũng sắc bén hơn của phàm nhân rất nhiều.
“Không biết ta đã ở trong Tàng Long tông bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Hoan nhi bây giờ thế nào?” Nghĩ đến đây Dương Phàm thầm thở dài, sự sốt ruột trong lòng càng tăng, hắn muốn vượt qua hết các vòng khảo thí nhanh hết mức có thể để tranh thủ thời gian.
Nhưng hắn không hề biết rằng lúc này, ở Kiếm Khí tông cách rất xa nơi này, Lý Hoan Hoan đã bước sang Ngưng Khí tầng sáu, trở thành đệ tử ngoại môn, bên cạnh nàng ta chính là Âu Dương Khiếu Thiên mặc áo đen, dung mạo tuấn tú, cử chỉ giọng nói êm đềm hoà nhã.
Hắn đang cầm tay Lý Hoan Hoan đi dạo trên Phượng Vũ lầu thuộc Xích đường, một trong Cửu Tiêu Chính Khí đường của Kiếm Khí tông. Mà Âu Dương Khiếu Thiên cũng chính là đường chủ ở nơi này, quyền thế rất cao, dưới trướng còn có hai thủ hạ Trúc Cơ kì là hai sư huynh của hắn. Sở dĩ được như thế cũng vì Âu Dương Khiếu Thiên chính là con trai của chưởng môn Kiếm Khí tông, Âu Dương Tình. Tuy Âu Dương Tình không nói gì nhưng toàn Kiếm Khí tông đều hiểu sau này kế vị chưởng môn chỉ có một người là Âu Dương Khiếu Thiên, bởi vậy bất cứ ai cũng đều tôn kính hắn, luôn miệng gọi hắn là thiếu chủ.
“Hoan nhi muội nhìn xem từ Kiếm Khí tông của chúng ta có đẹp không? Phượng Vũ lầu này chính là nơi khi xưa cha và mẹ ta đã làm quen nhau. Khi đó họ chỉ là hai tiểu tu sĩ nhỏ bé địa vị thấp hèn, nhưng sau bao biến cố, cuối cùng đã trở thành một cặp đạo lữ Nguyên Anh đại tu sĩ oai trấn Việt quốc. Ta và muội về sau cũng thế, cũng sẽ hạnh phúc bên nhau, chinh phục toàn bộ tu đạo giới Việt quốc này. Muội nói có phải không?”
Âu Dương Khiếu Thiên vừa nói, vừa cầm tay Lý Hoan Hoan lên một cách rất nhẹ nhàng, trong mắt lại lộ ra một tia nhu hoà đầy tình cảm.
Nhưng Hoan Hoan vẫn im lặng, nét mặt vẫn không có biểu tình gì, thậm chí vẫn để yên cho Âu Dương Khiếu Thiên cầm lấy tay mình. Nhưng nếu có một người nào đó quen biết với Lý Hoan Hoan ở đây thì sẽ nhận ra trong đôi mắt nàng ta có một sự vô cảm, ngờ nghệch, giống như một con rối.
“Đừng trách ta, nếu có trách thì trách muội quá nhớ nhung tiểu tử kia khiến cho ta buồn. Ta có gì không bằng hắn chứ, ta là thiếu chủ của Kiếm Khí tông, mai sau địa vị cao vời vợi. Còn hắn chỉ là một con kiến hôi dùng tay miết nhẹ một cái là chết, nàng sao lại không yêu ta mà chỉ yêu hắn cơ chứ. Nói cho nàng biết, ta tạm thời dùng Khôi lỗi thuật khống chế nàng, vẫn còn để lại linh trí, cho thêm mấy tháng cơ hội nữa. Đến bốn tháng sau vào ngày đại hôn nếu như nàng còn cố chấp thì ta cũng chỉ đành luyện hoá nàng thành con rối thật. Chà, phải song tu với một con rối như thế này nghĩ thôi cũng khiến người ta sảng khoái.”
Giọng nói của Âu Dương Khiếu Thiên vẫn đều đều, cực kì êm đềm nhưng ý tứ trong đó cũng khiến người ta rợn tóc gáy. Hắn ôm lấy eo Lý Hoan Hoan, sau đó hôn vào môi nàng ta.
Nhưng Lý Hoan Hoan quả nhiên vẫn không thể phản ứng gì, đôi mắt vô hồn vô cảm, chỉ có hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má.
….o0o…………………………
Dương Phàm không thể biết được những điều đó, nếu hắn biết chỉ sợ không giữ nổi bình tĩnh mà liều mạng đánh thẳng lên Kiếm Khí tông, hắn cũng không hề biết rằng thời gian đã càng lúc càng gấp gáp, bản thân hắn chỉ mới đạt tới Ngưng Khí tầng bốn, trong khi thời gian chỉ còn bốn tháng nữa.
“Kì quái, sao ta lại có linh cảm bất an thế này nhỉ” Đột nhiên Dương Phàm đứng lại chau mày, từ lúc đạt tới đỉnh Ngưng Khí tầng ba thì Dương Phàm cảm giác như bản thân có khả năng linh cảm được một số thứ, đây chính là tác dụng của lục quan, giác quan thứ sáu của con ngươi, là một thứ vô cùng huyền ảo ngay cả tu vi cao thâm cỡ nào cũng không thể hiểu hết được về nó.
Có rất nhiều thuyết về giác quan thứ sáu này. Có người nói tu sĩ Ngưng Khí kì tầng bốn thực ra không phải là đả thông huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu làm xuất hiện lục quan mà là lục quan này vốn đã tồn tại từ trước, thông qua việc đả thông Bách Hội mới có thể thức tỉnh nó. Nếu như có thể tìm thấy khu vực tồn tại lục quan, khu vực mà theo truyền thuyết gọi là “thức hải” thì có khả năng vượt qua Vấn Đỉnh mà tiến lên một cảnh giới không ai tưởng tượng được, cảnh giới này theo miệng các tu sĩ thường gọi cũng chính là tiên nhân. Đắc đạo thành tiên thì có thể rạch nát hư không xé tan vòm trời này để đi đến thế giới khác, gặp những đẳng cấp tồn tại cao hơn.
Lại nói về Dương Phàm, khi hắn vừa linh cảm được một điều gì đó không ổn thì lập tức sau lưng nổi lên một trận lạnh lẽo, làm hắn không tự chủ mà giật mình quay phắt lại. Một tia chớp màu đen như điện xẹt tới chui thẳng vào mồm hắn, cũng chính trong khoảnh khắc này mọi giác quan của hắn như dừng lại.
Nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được rằng liên kết với thân thể này của hắn dường như càng lúc càng yếu ớt, một cỗ ý chí hùng mạnh đang tiến hành đẩy ý thức của Dương Phàm ra ngoài, giết chết hắn.
Dương Phàm nghẹn ngào không thốt nên lời, một sự nguy hiểm đến cực dộ dâng trào lên tâm thần hắn, hắn hiểu nếu cỗ ý chí kia thành công thì bản thân mình sẽ chết ngay lập tức.
Ở trong đan điền hắn một đứa bé màu đen đang ôm một túi trữ vật đã ngồi đây từ lúc nào. Nó hai mắt nhắm nghiền, đang cố tập trung tiến hành đoạt xá đối với Dương Phàm.
“Hắc hắc, chấp nhận số mệnh đi tiểu tử, để bản tôn lấy thân thể này chính là một sự vinh hạnh cực kì to lớn cho ngươi, đầu hàng đi, cả hai đỡ phải phí sức” Nguyên anh vẫn đang nhắm nghiền hai mắt nhưng từ nó lại phát ra âm thanh truyền tới linh hồn của Dương Phàm.
Nguyên anh này hiển nhiên là của Hắc Sát ma tôn. Lão sở dĩ vẫn chưa thể trong tích tắc đoạt xá Dương Phàm là bởi vì có nguyên nhân.
Thật ra đoạt xá là một món quà của tự nhiên ban cho tu sĩ. Nó giống như giúp tu sĩ có thêm một lần nữa sinh mạng vậy. Nhưng mỗi tu sĩ trong đời đoạt xá nhiều nhất chỉ được ba lần, mỗi lần thì tu vi lại bị tụt xuống một tiểu giai. Hơn nữa khi đoạt xá thì bất kể ngươi có Nguyên Anh hay Nguyên Thần thì đều không sử dụng được, chỉ có thể dùng một thứ duy nhất là ý chí để tranh dành sự sống.
Đây cũng có nghĩa là nếu tu sĩ cảnh giai thấp hơn nếu như thành công chống lại tu sĩ cao giai đoạt xá thì có quyền luyện hoá hết toàn bộ thực lực, tu vi của tên kia, một bước thăng thiên, nhưng chuyện như thế này ở tu đạo giới dường như không có. Bởi vì tu sĩ cao giai hơn thì ý chí cùng thần thức bá đạo và mạnh mẽ hơn tu sĩ kia nhiều lần, nên không thể nào đoạt xá thất bại được.
Lúc này đây người đoạt xá Dương Phàm là một tu sĩ Nguyên Anh kì, hơn hắn đến hơn ba giai. Chuyện Dương Phàm muốn chống cự là điều không có khả năng.
“Không được, mặc kệ ngươi là ai, cút khỏi thân thể này cho ta” Dương Phàm gầm rống, cảm giác bị bức khỏi cơ thể của hắn càng lúc càng gần, tất cả những bộ phận từ dưới chân trở lên ngực đã mất đi điều khiển, hoàn toàn thuộc về Hắc Sát ma tôn.
“Hắc hắc, chống cự làm gì. Ta chỉ muốn đoạt lấy thân thể này của ngươi thôi, nếu còn không thức thời thì sẽ nuốt luôn cái linh hồn nhỏ bé của ngươi.” Hắc Sát ma tôn cười lạnh, sự chống trả của Dương Phàm quá yếu ớt, không thể nào chống cự lại lão ta được, nhưng mà lại có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Điều này làm lão lo sợ xảy ra biến cố. Phải biết rằng con dơi màu đen khổng lồ kia đang đuổi bám theo sau lưng lão, một khi nó tới được đây thì lão cũng không còn đủ tinh hoa Nguyên Anh để thuấn di nữa.
“Mau bỏ ra thằng khốn, cơ thể này đã thuộc về bản tôn rồi, nếu biết điều thì ta còn giữ lại linh hồn của ngươi, đem đến Thi Âm tông mua cho ngươi một khối thân thể khác, còn thu ngươi làm đệ tử của Hắc Sát ma tôn ta nữa, nào, đồng ý thì mau buông bỏ chấp niệm ra, để ta đoạt xá” Hắc Sát ma tôn càng ngày càng nóng ruột, lão không ngờ rằng một tên tiểu tử Ngưng Khí kì mà lại có thể có ý chí mạnh mẽ như vậy.
“Cút ! Cút khỏi thân thể ta ! Ta không cần sư phụ hay thân thể khác nào cả ! Đây là thân thể của ta !!” Dương Phàm không cam lòng gầm rống, vùng vẫy càng lúc càng dữ tợn.
Một tiếng nổ vang lên trong đầu hắn, nơi vị trí huyệt Bách Hội dưới sức ép cường đại đến từ thần thức và Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn thì không chịu nổi nửa, tự tiến hành bùng nổ đột phá lên Ngưng Khí tầng bốn.
Bất quá cũng không hề có nguy hiểm vì Hắc Sát ma tôn là người cực kì có kinh nghiệm trong việc tu luyện, không lý nào lại khống chế không nổi một cái đột phá của tu sĩ Ngưng Khí kì này. Mọi việc cũng không dừng tại đó, tu vi của Dương Phàm bắt đầu tăng lên một cách kinh hoàng, trong phút chốc đã lại đột phá Ngưng Khí tầng bốn tiến vào tầng năm, rồi từ tầng năm xông thẳng lên tầng sáu, nhưng không dừng lại ở đó mà vẫn điên cuồng tăng lên.
“Là ngươi ép bản tôn nhá, vậy thì nuốt luôn linh hồn của ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không siêu thoát.”
Cùng lúc theo câu nói của Hắc Sát ma tôn, trong ý thức Dương Phàm dần trở nên mờ mịt, cảnh tượng xuất hiện trước mặt hắn lúc này là một màn trắng mơ hồ, trên đó xuất hiện một quả cầu màu đen khí tức cực kì cường đại xông thẳng tới chỗ Dương Phàm.
Nhưng Dương Phàm cũng không còn quá nhiều ý thức để suy nghĩ nữa, ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này là phải cắn nuốt quả đen kia. Hư ảnh của hắn hoả thành một quả cầu trắng dữ tợn lao tới quả cầu kia.
Hai bên va chạm với nhau mãnh liệt, ở lần va chạm đầu tiên quả cầu đen của Dương Phàm đã vỡ nát ra hơn một nửa, bị quả cầu đen thôn tính mất.