Hai quả cầu một trắng một đen vừa đụng nhau lập tức đã phân rõ thắng bại, quả cầu trắng bị vỡ nát ra hơn nửa, những mảnh vụn bị quả cầu đen thôn phệ được.
“Khặc khặc, đây là một phần kí ức của ngươi sao, thì ra chỉ là một tên tiểu tử phàm nhân” Từ trong quả câu đen vang từng tiếng cười quái dị. Rồi càng mạnh bạo đuổi theo quả cầu trắng, liên tục tông thẳng vào nó làm nó bị vỡ ra nhiều hơn, bị quả cầu đen thôn phệ gần hết.
“Xem nào, Lý Hoan Hoan…. Chà chà, con bé này cũng khá lắm nha, ngươi dám cưỡng bức cô ta cơ à, thật đáng tiếc, nếu ban đầu nghe lời thì ta còn có thể thu ngươi làm đệ tử. Ách cái gì thế này…….. chiếc gương đồng nuốt mặt trăng…” Quả cầu đen kinh hoảng kêu lên. Sau khi thôn phệ được một đoạn kí ức của Dương Phàm thì Hắc Sát ma tôn phát hiện ra một bí mật kinh khủng, đó chính là cảnh tượng vào cái đêm đầu tiên gương đồng phát sinh dị tượng.
Cách đây hơn một trăm năm lão từ Đại Tấn sang Việt quốc du ngoạn, tình cờ từ trong Tử Trúc lâm phát hiện ra di tích thượng cổ tu sĩ này. Vốn dĩ cấm chế bảo vệ di tích đã bị suy yếu hẳn theo năm tháng, nhưng mà ẩn trong đó lại có thêm một cấm chế khác do hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kì đỉnh liên thủ tạo thành khiến cho lão không thể nào phá giải được.
Từ đó lão cũng ẩn cư tại Tử Trúc lâm, còn lén giết tất cả những tu sĩ trên Kết Đan kì lảng vảng tới nơi này.
Trong thời gian đó lúc mặt trăng trên trời xảy ra dị biến lão cũng từng nhìn thấy, nhưng cũng không quan tâm lắm. Đối với lão thì cái di tích thượng cổ này quan trọng hơn, vì theo truyền thuyết kể lại thì tu sĩ thời thượng cổ đạt đến Nguyên Anh kì đỉnh phong không cần ý cảnh vẫn mà vẫn có thể Hoá Thần được, thậm chí còn lưu giữ một loại năng lượng khác linh khí gọi là “Nguyên” hiện giờ đã gần như tuyệt chủng.
Không ai biết “Nguyên” có tác dụng gì, người ta chỉ biết thượng cổ tu sĩ sở dĩ mạnh mẽ, thần thông to lớn hơn tu sĩ hiện tại cũng vì có thứ này.
Còn về mặt bảo vật phát ra dị tượng kia lão cũng vô cùng thèm muốn. Nhưng lão tính toán rằng hiện nay trong ba phái chính đạo ba phái ma đạo của tu đạo giới Việt quốc thời điểm này hiếm ai là đối thủ của lão. Về sau chỉ cần tới cường hành cướp đoạt là được.
Nhưng hiện giờ sau khi thôn phệ được một mảng kí ức của Dương Phàm thì lão lại phát hiện ra tình huống này.
“Đúng là trời giúp Hắc Sát ma tôn ta, hắc hắc, vừa đoạt được bảo vật vừa xông vào được di tích của thượng cổ tu sĩ, xem ra bản ma tôn rất là may mắn, hắc hắc” Lão sung sướng cười lên, tiếp túc điên cuồng đuổi theo cắn nuốt quả cầu trắng.
Dương Phàm hiện tại thần trí đã bắt đầu mơ hồ, linh hồn bị tàn phá nghiêm trọng, những kí ức rời rạc, hiện lên trong đầu hắn. Khí nghe Hắc Sát ma tôn nhắc tới cái gương đồng thì hắn cũng ngờ ngợ, không nhớ ra nổi việc gì, nhưng hắn lại nhớ hình như trong chiếc gương đồng kia có một phần linh hồn của mình đang ở trong đó, chỉ cần liên kết được với nó thì mình sẽ không bị chết.
Trong cơn mê mang, Dương Phàm cố gắng lần tìm sợi dây liên kết vô hình kia, khoảnh khắc khi hắn chạm được nó thì quả cầu đen của Hắc Sát ma tôn cũng đuổi tới nơi, khí thế hung thần ác sát.
“Thằng nhóc con, mi chết đến nơi rồi !” Lão gầm lên, khoảnh khắc khi quả cầu đen đụng tới thì dị biến xảy ra.
Một đạo ánh sáng vàng lấy quả cầu trắng làm trung tâm bùng nổ ra, lan toả khắp khoảng không gian hai quả cầu đang tồn tại.
Ánh sáng vàng chói loà ẩn chứa vô thượng uy nghiêm quét bay tất cả những vật cản đường nó, ngay cả quả cầu đen của Hắc Sát ma tôn cũng không thể chống cự dù chỉ một khắc, bị chấn bay ra, vỡ tan nát thành nhiều mảnh nhỏ.
“Không !! Đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao khí tức linh hồn của tiểu tử kia lại trở nên khủng khiếp thế này, thậm chí Chưởng Môn Hoàng Tuyền môn của chúng ta tuy đạt tới cảnh giới Hoá Thần cũng không thể mạnh mẽ như vậy ! Không, khí tức này thậm chí vượt qua cả Hoá Thần đạt tới Hoàn Hư cảnh, nhưng mà chỉ là về mặt khí tức, có tác dụng với linh hồn, nếu như ở bên ngoài thì ta cũng không bị tổn thương nghiêm trọng đến thế này ! Đúng là xui xẻo mà, tự nhiên đi đấu linh hồn với hắn ! Cứu ta với, aaa !”
Quả cầu trắng của Dương Phàm chợt biến thành màu vàng chói, tuy nhỏ nhưng mang khí tức cực kì to lớn, bay thẳng tới chỗ quả cầu đen của Hắc Sát ma tôn, tạo nên một uy áp cực kì khủng khiếp đè lên hắn.
Vừa lao tới quả cầu vàng càng thu thập được thêm nhiều mảnh vỡ của quả cầu đen nên càng lúc càng trông to hơn, lát sau cơ hồ sánh ngang với quả cầu kia.
“Tha cho ta ! Tha cho ta đi, ta biết lỗi rồi ! Tha cho ta, ta nguyện ý làm nô bộc trung thành nhất của ngươi !” Hắc Sát hoảng sợ thét lên, từ lúc nhập đạo đến nay lão chưa bao giờ gặp phải uy hiếp sinh tử lớn tới vậy. Dù đôi khi gặp cao thủ Hoá Thần kì truy sát vẫn có thể dựa vào một số pháp bảo cùng thần thông quỷ quái của mình để tránh thoát, nhưng mà hôm nay gặp phải một tiểu tử Ngưng Khí kì, lần đầu tiên lão cảm thấy hoảng sợ như vậy.
Đáng tiếc cho lão Dương Phàm lại tỏ ra không nghe không biết, khi thôn phệ được linh hồn của lão thì hắn chợt cảm thấy linh hồn bản thân càng lúc càng cường đại, khát vọng thôn phệ càng lúc càng mãnh liệt hơn, bất chấp tất cả xông tới cắn nuốt lão.
“Không…….”
Tiếng “không” ngày càng nhỏ dần rồi biến mất hẳn. Để lại một không gian yên tĩnh, tịch mịch. Chỉ có vài tiếng sột soạt thi thoảng vang lên của quả cầu màu vàng.
“Hắc Sát ma tôn, trưởng lão thứ bảy mươi ba của Hoàng Tuyền môn Đại Tấn, cảnh giới tu vi Nguyên Anh sơ kì nhưng có nhiều thần thông cùng pháp bảo quỷ dị có thể so sánh với Nguyên Anh trung kì, dương thọ còn hơn ba trăm năm………..”
Từng luồng kí ức ùa về làm Dương Phàm cảm thấy choáng váng, khung cảnh nơi đây dần biến mất, trả lại cho Dương Phàm là một màu tối đen.
Hắn mở mắt ra. Lại nhìn thấy ánh sáng. Lại khống chế được thân thể thuộc về mình.
Trong mắt sắc vàng vẫn còn nhưng mờ dần rồi lại biến mất, như chưa hề xuất hiện.
Chợt từ phương xa truyền tới từng tiếng rít dài, giống như ai đó dùng móng tay cào lên đá, khiến cho đầu óc Dương Phàm trở nên đau nhói, miệng phun ra một ngụm máu. Không kịp nghĩ gì, hắn vội vàng ba chân bốn cẳng chạy lên ngón núi lẫn trốn, trong trí nhớ của Hắc Sát ma tôn, hắn biết được đây là một con dơi đen có thực lực vô cùng khủng bố, nếu trúng phải sóng âm của nó thì chỉ có một con đường chết.
Nhưng Dương Phàm không thể nào nhanh hơn con dơi đen, trong tích tắc nó đã bay nhanh tới phát ra từng tiếng rít dễ sợ, khiến Dương Phàm lại phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân các lỗ chân lông đều bị kình lực ép đến rỉ máu, mười đầu ngón tay nổ tung ra, huyết nhục lẫn lộn.
Cùng lúc đó trên đỉnh cự sơn, đám yêu nhân đang rượt bắt Tây Tử Phượng cũng thân thể nổ tung ra thành từng mảnh nhỏ. Tây Tử Phượng cũng thất khiếu chảy máu, trực tiếp bị ngất đi, không rõ sống chết.
“Ré, ré” Con dơi phát hiện ra Dương Phàm, nó bay tới lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, đưa đôi mắt vô hồn nhìn xuống. Trong đôi mắt mù mịt ấy chợt lộ ra một tia mê mang.
Dưới cái nhìn của con dơi màu đen to khủng bố này Dương Phàm cảm thấy run rẩy tới tận linh hồn, vừa nãy không bị đánh ngất tại chỗ là nhờ có Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn đang nằm trong bụng hắn toả ra tinh hoa giúp cầm cự, cộng thêm linh hồn của Dương Phàm sau khi thôn phệ linh hồn Hắc Sát ma tôn thì đã tiến hoá tới một trình độ không tưởng. Nhưng so với con dơi kia thì vẫn là quá yếu, chỉ có thể kháng cự giây lát mà thôi.
Con dơi nhìn hắn một lúc lâu, không có phản ứng gì, làm cho cả vạn vật xung quanh muốn nín thở theo nó.
“Ré” Chợt nó hướng đầu lên trời ré lên một tiếng kinh thiên, nhưng âm thanh này lại không gây ra tổn hại tới xung quanh, cũng không làm Dương Phàm bị thương gì.
“Đệ tử Tàng Long tông, Ngưng Khí tầng tám vượt cấp giết chết Nguyên Anh kì tu sĩ, được trực tiếp phong làm chân truyền đệ tử, ba ngày sau tiến vào Cửu Địa tiếp nhận truyền thừa.”
“Khảo thí đến đây kết thúc, Tàng Long tông tìm được người truyền thừa, tất cả những đệ tử tham gia khảo thí bị trục xuất !”
Giọng nói uy nghiêm già nua trên trời cao ồ ồ vang lên.
Kiếm Trần đang ở một cự sơn cách đó rất xa đang chém giết yêu nhân thì nghe được giọng nói này, theo đó bên tay phải hắn xuất hiện một lỗ hổng tròn, phát ra lực hút mãnh liệt, cuốn hắn vào trong.
Cả Tần Quân và Diệp Linh cũng ngơ ngác khi bị truyền tống ra, trở về lại Tử Trúc lâm, đứng trước lối vào di tích.
Rồi cả bọn khi thấy Tây Tử Phượng đang nằm ngất xỉu dưới đất thì lại càng kinh hoảng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tần Quân sắc mặt tái mét tức giận kêu lên, gã cũng đã được ban thưởng “Nguyên”, cũng đã phát hiện ra được công dụng của nó, đang vô cùng hưng phấn tham gia khảo thí lần hai, nhưng hiện tại thì đột nhiên bị truyền tống ra ngoài.
“Hình như ta nghe thấy âm thanh trên trời kia nói có người đã nhận được truyền thừa nên chúng ta mới bị đánh bay ra ngoài.”Kiếm Trần âm trầm nói, tuy không biểu hiện gì ra ngoài nhưng lão cũng đang rất tức giận. Bản thân lão tự nhận là người cảnh giới cao nhất trong đám người này, khả năng vượt qua toàn bộ khảo thí cũng là cao nhất, nhưng ngay giờ phút quan trọng lại bị đá ra ngoài thử hỏi sao không bực tức.
Diệp Linh thì mặt mày tái nhợt, nàng vẫn chưa vượt qua được cửa thứ nhất, đang trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong thì bị truyền tống ra ngoài.
Chợt thêm một thứ được truyền tống ra nữa, không ai xa lạ mà chính là Vũ Nham, có điều hiện tại đã chết, nhưng trên mặt hắn vẫn hiện ra một nụ cười mãn nguyện, hiển nhiên là chết bởi mộng cảnh của chính mình.
“Chỉ còn thiếu tên tiểu tử Dương Phàm !!” Tần Quân siết chặt hai nắm đấm, hai mắt loé lên sát khí nói.
“Không lẽ chúng ta để hắn dễ dàng chiếm được truyền thừa như vậy, tiếp tục tiến vào một lần nữa thừa cơ hắn chưa lấy được truyền thừa giết chết hắn” Kiếm Trần nói.
“Được, tiến vào lần nữa, ta phải lột da róc xương tên khốn này” Cắn một đầu ngón tay vung máu lên mặt gỗ trên gốc cây, Tần Quân tiện thể xuất phi kiếm ra chém một kiếm lên xác của Vũ Nham, dùng máu để mở cửa.
Nhưng lần này lại khác trước, không hề có Thái Cực môn hiện ra, mà chỉ là một bầu không gian yên tĩnh phẳng lặng.
“Không thể nào ! Phải có cánh cửa mở ra !” Nét mặt thẫn thờ, Tần Quân ngồi bệt xuống, hi vọng thế là đã hết, tất cả đều bị tên tiểu tử kia dễ dàng chiếm được.
“Hay là chúng ta chờ hắn ra….” Đến lúc này Diệp Linh mới lần đầu tiên mở miệng, nhưng giọng nói có phần thẹn thùng ấp úng.
“Chỉ sợ lúc hắn ra thì đã mạnh tới mức có thể giết chết chúng ta rồi, truyền thừa của thượng cổ tu sĩ không phải trò đùa” Kiếm Trần nghiêm nghị nói, dù lão không muốn thừa nhận một tiểu tử Ngưng Khí tầng ba có thể trong ít lâu đột phá tới cảnh giới cao hơn lão, nhưng khi được thưởng “Nguyên” lúc mới vượt qua tầng thứ nhất, làm cho tu vi của lão tinh tiến thêm một bước lớn thì lão đã hiểu, thượng cổ tu sĩ không gì không thể làm được. Cho dù sau khi chiếm được truyền thừa tên Dương Phàm kia một bước thăng thiên đột phá lên Trúc Cơ kì thì lão cũng không mấy ngạc nhiên
“Không được, Tần Quân ta đã không chiếm được thì đừng hòng có ai chiếm được. Ta phải khiến cho hắn có lấy được nhưng không có phúc để hưởng.” Ánh mắt Tần Quân loé lên quang mang độc ác làm cho cả Diệp Linh và Kiếm Trần cũng cảm thấy rùng mình. Im lặng một lúc Tần Quân mới nói tiếp.
“Hiện tại trong Tử Trúc lâm này có rất nhiều cao thủ, Trúc Cơ kì vô số, Kết Đan cũng có mấy người. Chỉ cần rao lên tin có một tiểu tử vừa xâm nhập được vào di tích thượng cổ tu sĩ thì hắn có mười cái mạng cũng khó thoát được. ”