“Như vậy là đã trở thành chân truyền đệ tử rồi sao” Dương Phàm ngơ ngác nhìn lên con dơi đang bay trên đầu, không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra.
“Ré, ré” Con dơi kêu lên mấy tiếng như đồng tình với hắn rồi đáp xuống bên cạnh, nằm rạp dưới đất không cử động gì nữa.
Dương Phàm lắc ngao ngán, từ trí nhớ của Hắc Sát ma tôn hắn cũng biết con dơi này vốn chỉ là khôi lỗi, hoàn toàn chẳng có tí ý thức tự chủ nào, chỉ biết làm những việc đã được người ta lập trình sẵn.
“Ba ngày sau tới Cửu Địa tiếp nhận truyền thừa, vậy con dơi có ý nằm đây chờ mình sao? Vậy thì phải tranh thủ thời gian nâng cao thực lực. Ở Cửu địa kia không biết sẽ hung hiểm như thế nào.”
Nghĩ như thế hắn bắt đầu tĩnh toạ chừng hai canh giờ để tiêu hoá đống kí ức đồ sộ của Hắc Sát ma tôn. Dương Phàm cảm thấy việc này khá thú vị, giống như là đang xem một cuốn phim tua nhanh về cuộc đời lão. Nhưng cảm giác lại chân thực đến khó tin.
“Hấp Tinh Đại Pháp, công pháp thôn phệ huyết nhục tu vi của người khác, yêu cầu là đối phương phải còn sống. Tỷ lệ có thể hấp thu là một phần mười, nếu đã chết thì tỷ lệ có thể hấp thu chưa đến một phần.”
“Âm Dương Bồi Nguyên công, công pháp song tu thái bổ, hấp thu tinh hoa của đàn bà còn trinh tiết, khiến người bị hấp thu dần dần héo rũ khô kiệt mà chết, nếu hấp thu đầy đủ nguyên âm trong khoảng hai vạn phụ nữ thì có thể tiến hành kết ra một viên Hàn đan, uy lực chỉ kém Kim đan thật đôi chút.”
“Ngũ Tạng công, dùng ngũ tạng của trẻ em mới sinh để bồi dưỡng lục phủ ngũ tạng của mình, khiến cho chúng cứng rắn như kim cương bất hoại, người khác khó lòng làm bản thân nội thương được”
“…..”
Dương Phàm càng đọc càng thấy lạnh gáy, mồ hôi hột cũng bất giác tuôn ra, giờ hắn mới hiểu thứ gì đích thực là ma môn. Bọn chúng quả thật là biến thái đến cực điểm, khônng việc ác gì mà không làm. Dương Phàm trong lòng thầm chửi.
“Hạo Nhiên Chính Khí công, công pháp nho gia, lấy chính khí làm đầu, xua đuổi tà ma, muốn nảy sinh chính khí, cần trau dồi tư tưởng trong kinh điển của bản giáo, siêng năng làm việc thiện.”
Lướt đến công pháp này thì Dương Phàm chợt ngừng lại, trong mớ công pháp tà ác biến thái của Hắc Sát ma tôn hắn tìm thấy được một bộ công pháp chính đạo. Hạo Nhiên Chính Khí công này là một lần Hắc Sát ma tôn giết chết một trưởng lão Hạo Nhiên tông mà thu được.
“Xem đi xem lại chỉ có công pháp này là có thể tu luyện. Nhưng mà làm sao để có chính khí đây nhỉ?” Dương Phàm thầm suy nghĩ, hắn lướt lại những bộ kinh thư của Hạo Nhiên tông kia mà bắt đầu nghiền ngẫm. Vốn bản thân không thích công pháp nho gia lắm nhưng cũng phải ráng học để có cái mà phòng thân.
“Chính khí là xuất phát từ chính nghĩa, người có chính nghĩa thì chính khí tự sinh. Bậc đại nho chính khí lẫm liệt, lại hiểu đạo trời đất, tâm biến lớn thì sinh ra khí hạo nhiên, hạo nhiên xuất quỷ thần kinh động, không gì không thể làm……”
Xem được một lúc lâu sau hắn bắt đầu tập trung tinh thần nhắm nghiền hai mắt, liên tưởng đến những việc thiện trong đời, theo công pháp của Hạo Nhiên Chính Khí công mà khơi dậy chính khí trong cơ thể.
“Chính nghĩa, chính nghĩa…. Lúc ở Bắc Phong thành mình cứu dân chúng thoát khỏi lưỡi kiếm của bọn ác quan, đó gọi là chính nghĩa…….. Cứu Tiểu Hoa thoát khỏi đám đàn ông cưỡng bức, đó cũng gọi là chính nghĩa……..”
Cái gọi là chính nghĩa, chính là tuân theo lẽ phải làm những chuyện thiên kinh địa nghĩa, hoặc chính là thấu hiểu đạo trời đất, hiểu được tự nhiên.
Chính nghĩa chính là nhân đạo, thấu hiểu trời đất chính là thiên đạo.
Mà Dương Phàm hiện giờ đang chính là hướng tới nhân đạo.
Hắn vốn dĩ từ nhỏ đã tiếp cận phật đạo, tính thiện lương trong tâm luôn rất cao, theo đó tư tưởng chính nghĩa đã được bồi đắp từ rất lâu. Chỉ là lúc trước ẩn dấu tiềm tàng trong tâm thức, nay dựa vào Hạo Nhiên Chính Khí công bắt đầu kích phát ra.
Từng đoàn khí vô hình nhưng mạnh mẽ, mang theo một khí thế hào hùng toả ra xung quanh người Dương Phàm, xoay vần nhiều vòng quanh cơ thể tạo thành một vòng bảo hộ vô hình.
Lúc này Dương Phàm đã đạt đến Ngưng Khí tầng tám, lại thêm tinh hoa từ nguyên anh của Hắc Sát ma tôn không ngừng toả ra thúc đẩy tu vi hắn tăng trưởng mãnh liệt. Nếu không phải Dương Phàm đã cố gắng thiết lập hai tầng phong ấn để tạm thời giữ lại thì chỉ sợ tu vi bây giờ của hắn không chỉ có thế này.
Tu vi tăng quá nhanh cũng không phải là một điều quá lo ngại, bởi vì “Nguyên” kia chính là có tác dụng lấp đầy khoảng trống của Linh Khí, dùng để củng cố căn cơ, nên cũng sẽ không để lại di chứng gì.
Nhưng sở dĩ hắn phải làm như vậy là vì Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn là thuộc ma đạo, cho nên cơ thể hắn lúc này hấp thu toàn là ma khí. Mà Dương Phàm thì không bao giờ muốn mình bước chân vào ma đạo cả, cho dù có thể trở nên cường đại đến mức nào hắn cũng không muốn đánh mất đi bản tính của mình.
Lúc này làn khí vô hình quấn quanh cơ thể Dương Phàm ngày càng dày đặc, cơ hồ hiện lên mờ mờ. Đây là bước đầu điều khiển chính khí, sau khi chính khí dần ngưng tụ lại thành thực thể thì cũng giống như linh khí, vừa có thể tu luyện, vừa có thể công kích địch được.
Vòng quay của chính khí càng lúc càng nhanh, thân hình Dương Phàm bị che khuất trong một màn sương mờ mờ, khiến cho người bên ngoài cũng khó nhìn thấy dung mạo của hắn, nhưng khí thế của hắn toả ra lại vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng. Một khí thế không bái thiên địa, không kính quỷ thần, lấy chính nghĩa làm đầu, khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy bị rung động.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí” Dương Phàm hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng đưa ngón trỏ tay phải lên, điểm ra một chỉ. Lập tức Chính khí đang bay vòng vòng xung quanh cơ thể như gặp phải lực hút, điên cuồng trút vào bả vai Dương Phàm, chạy dọc cánh tay, theo một chỉ mà phóng ra.
Vô hình vô ảnh, không ai thấy được một chỉ này xuất ra như thế nào.
Ầm một tiếng, cái cây cổ thụ gần đó lập tức bị một chỉ vô hình cách không đánh xuyên qua một lỗ thủng bự. Chính khí vốn là chí dương chí cương, đánh tới thì không vật nào có thể cản nổi.
“Hạo nhiên nhị chỉ, Tạp Nhiên Phú Lưu Hình”
Một chỉ tiếp tục xuất ra, vẫn điểm vào cái cây đó, chính khí lại tiếp tục như cũ phóng tới cái cây, nhưng không khiến nó thủng một lỗ nữa mà lại nhập vào thân cây rồi biến mất.
“Bạo” Từ miệng Dương Phàm phát ra một âm thanh trầm thấp, Chính khí đang ẩn dấu trong cây bắt đầu tiến hành điên cuồng bạo phát, chỉ vài phút sau khiến cái cây nổ tung ra, tứ phân ngũ liệt.
Lúc này hắn mới mở mắt ra, thu công lại, sắc mặt có chút nhợt nhạt, Hạo Nhiên Ngũ Chỉ là một môn công phu cực kì nổi tiếng của Hạo Nhiên tông, đương nhiên là không dễ dàng tu luyện. Năm chỉ đó, hai chỉ đầu có phần dễ dàng, nhưng ba chỉ sau thì chỉ có Kết Đan kì tu sĩ trở lên mới bắt đầu tham ngộ được, và môn công phu này chính là cảnh giới càng cao thì uy lực càng mạnh.
…o0o………………………
Thời gian đã trôi qua được hai ngày, Dương Phàm tạm thời hiểu được bước đầu của Hạo Nhiên Chính Khí công.
Còn về phần pháp bảo trong túi trữ vật của Hắc Sát ma tôn thì hắn tạm thời không nghiên cứu, dù sao ở chỗ này tất cả pháp bảo, hay ngoại lực đều bị cấm chế, không cho sử dụng, vậy thì lấy ra cũng mất công, chả nghiên cứu được gì.
Còn một ngày, hắn lấy ra mấy viên Nguyên Tinh còn lại bắt đầu tiến hành hấp thu củng cố tu vi.
Củng cố tu vi xong lại tiếp tục học những thuật pháp cơ bản của Ngưng Khí kì tu sĩ như Phi Hành thuật học ở tầng năm, Băng Phong thuật học ở tầng sau………. Cũng vì tu vi của hắn cao hơn nhiều so với yêu cầu nên học rất nhanh.
Đến cuối ngày, con dơi đã bắt đầu tỉnh giấc, nó chập chạp đứng dậy rũ rũ hai cánh, dùng thân hình không lồ của mình bước tới trước mặt Dương Phàm, rồi hạ vai xuống.
“Ngươi muốn ta leo lên vai ngươi à?!” Dương Phàm kinh ngạc hỏi.
Nhưng con dơi vẫn chả phản ứng gì, vì nó vốn chỉ là một vật chết. Lắc đầu cười khổ, chẳng nói gì thêm, hắn leo lên lưng con dơi.
Nó cất cánh bay lên hướng thẳng lên trời, chợt nơi đó xuất hiện một lỗ lốc xoáy màu đen cực lớn, hút thẳng nó và Dương Phàm vào trong. Rồi lỗ đen từ từ khép lại, khôi phục quang cảnh bình yên nơi này.
…..o0o……………………………….
Thoát ra khỏi lỗ đen kia, con dơi đáp xuống một mảnh trời đất khác, nhưng nơi đây đã sụp đổ hoang tàn, từng toà cung điện cũng trở thành một đống đổ nát, dưới đất từng vết nứt dài ngoằn, sâu hoắm xuống phía dưới, giống như ở đây đã từng có một tràng đại chiến kinh thiên xảy ra vậy.
“Ai có thể làm nên một quang cảnh như vậy ở Tàng Long tông nhỉ? Thật quá kinh dị !!” Dương Phàm nuốt nước miếng ừng ực, trong nội tâm vô cùng hoảng sợ.
Tàng Long tông này ngay cả một con rối mà cũng có thể bức chết được Hắc Sát ma tôn một Nguyên Anh kì tu sĩ thì cũng đủ hiểu hùng mạnh đến cỡ nào. Nhưng ai lại có thể diệt được môn phái này, nghĩ thôi cũng khiến người ta rợn cả da gà.
Tất cả đều bị phá huỷ, chỉ còn lại duy nhất một cái cung điện màu vàng là gần như còn nguyên vẹn.
Con dơi kêu lên một tiếng rồi bay thẳng về đó. Sau đó đáp xuống trước của cung điện. Khẽ lắc cánh đẩy Dương Phàm xuống rồi đứng yên ở đó không cử động gì nữa. Dương Phàm bước xuống nhìn vào toà cung điện này. Nhìn khắp một lượt.
Những bức tường vàng đã cũ kĩ, đôi chỗ còn mục nát, vài con yêu thú nhỏ cấp thấp đang đục khoét vào mấy ô gạch. Dương Phàm đi lên những bậc thang tiến vào trong điện, nơi này nhìn sơ lược thì có vẻ khá giống với Chánh điện trên Bát Phong, có điều rộng lớn hơn rất nhiều, nhưng cũng trống trải hơn.
Đột nhiên một luồng gió lạnh thổi qua, những cây đuốc treo ở bốn vách đột ngột sáng lên. Cùng lúc ở giữa cung điện hiện lên một vòng xoáy lớn.
“Đệ tử chân truyền của Tàng Long tông, muốn tiếp nhận truyền thừa cần phải vượt qua cửu địa, chứng tỏ mình đủ bản lĩnh sau này gánh vác trọng trách của Tàng Long tông. Cửa thứ nhất tán địa, chính là trảm hết người thân, cắt đứt duyên trần, tiến nhập tiên đạo. Vào đi !”
Giọng nói thần bí kia lại tiếp tục ồ ồ vang lên. Nhưng lần này mang theo một sự thúc áp khiến Dương Phàm chưa kịp suy nghĩ gì cũng bị cưỡng ép kéo lại gần vòng xoáy kia.
“Cửa thứ nhất tán địa là trảm hết người thân sao? Dương Phàm nghi hoặc.
Vốn dĩ người thân hắn đã chết hết, làm gì còn để hắn giết. Vậy chỉ có một khả năng là cửa này giống với cửa khảo thí đầu tiên ngoài kia, Vấn Tâm.
Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ xong thì đã bị kéo sát tới cái lốc xoáy. Khoảnh khắc chạm vào lốc xoáy thì đầu óc Dương Phàm cũng trở nên mờ mịt, nhưng cũng chỉ trong một phút lập tức hắn lại nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Một thế giới màu trắng.