Tán địa, cửa thứ nhất.
Một mảnh không gian màu trắng, giống với lúc Dương Phàm và Hắc Sát ma tôn đấu với nhau. Nơi đây gọi là não hãi, nơi lưu trữ linh hồn của con người.
Nơi đây có một nam tử áo lục đứng chờ sẵn, khuôn mặt của y nhuốm lên một nét buồn đau thương khiến lòng người như muốn rạn nứt.
“Ngươi đã tới.” Y từ từ ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm, đôi mắt chứa đầy tang thương, như đã trải qua bao nhiêu bể dâu biển khổ đời người………
“Đã tới”
“Vậy biết nơi đây là nơi nào không?” Nam tử áo lục ngẩng đầu lên nhìn trời, tiếp tục hỏi.
“Không cần biết, ta chỉ cần biết ta muốn vượt qua ngươi” Dương Phàm lãnh đạm đáp. Ngay từ đầu bước vào đây thì hắn đã hiểu được cửa đầu tiên chính là đấu tâm, cũng như vòng khảo thí thứ nhất bên ngoài là Vấn Tâm. Nhưng cửa này hoàn toàn khác, Vấn Tâm là tự hỏi lòng, nhưng cửa Tán địa lại là tự giết tâm mình, đem tình tán đi, tâm không vướng bận mới có thể chính thức bước chân vào tiên đạo.
“Thú vị, đây là lần thứ hai ta nghe được câu trả lời này, ngươi rất giống hắn, Nhưng mà tuổi trẻ, vội vàng là không tốt…..” Nam tử kia không hề tức giận mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, một nụ cười man mác buồn khiến cho Dương Phàm nội tâm cũng thoáng động.
“Nhớ, ở tán địa, tốt nhất đừng đánh……….”Nam tử kia chợt biến mất, chỉ để lại một câu nói quanh quẩn trong tâm thần của Dương Phàm.
“Phàm nhi, con có khoẻ không……..”
Một giọng nói chợt vang lên sau lưng khiến Dương Phàm run lên bần bật. Hắn quay lưng lại, một hình bóng không thể nào quên hiện ra trước mặt hắn.
Trụ trì sư phụ đứng đó, đưa đôi mắt hiền hậu của mình ra nhìn hắn, ngài vẫn đang nở một nụ cười, như là cha, như là người quan trọng nhất tuổi thơ của hắn.
“Phàm nhi……”
“Trụ trì sư phụ, cửa này tại sao lại là người !” Hai hàng nước mắt Dương Phàm chảy ròng ròng, hắn biết đây là giả, nhưng vẫn không thể nhẫn tâm ra tay.
Phải chém người thân mới bước qua được tán địa sao?
Tu tiên là phải vô tình tuyệt nghĩa sao?
Dương Phàm nhắm chặt hai mắt lại, trong nội tâm từng đợt tranh đấu dâng trào mãnh liệt.
Nếu ngay cả người thân cũng không còn thì vươn đến đỉnh cao có ích lợi gì, chẳng phải cũng là gánh lấy sự cô độc sao?
“Tán địa, nhất đinh phải tán tình sao?” Dương Phàm khẽ lắc đầu than.
Lòng hắn giờ rối như tơ vò, hàng vạn ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn. Hắn truy cầu lực lượng là để cứu Lý Hoan Hoan, vì hắn đã xem nàng là người thân duy nhất hiện tại của mình. Nếu như hiện giờ hắn vì truy cầu lực lượng mà đoạn đi tình nghĩa trần tục, há chẳng phải việc cứu Hoan Hoan đã trở thành vô nghĩa sao?
“Phàm nhi, con còn nhớ lúc sư phụ dạy con đọc kinh thư, đã từng nói gì……. Con ngộ tính cao, nhưng không có duyên với phật đạo, vì thế…gọi là phàm……..” Trụ trì bước tới gần Dương Phàm một bước, mang theo những kí ức lúc xưa làm hắn càng bị rung động.
“Con còn nhớ Viên Không, trước lúc chết nó đã dặn ta là phải chăm sóc con, con có còn nhớ……… Con có còn nhớ gốc cây bên cạnh Tàng Thư Các, còn nhớ nơi ta và con cùng học bào, nhớ mùa thu năm ấy có vài cơn gió nhẹ …..” Cứ mỗi câu trụ trì lại tiến gần Dương Phàm thêm một bước, những câu nói đầy tang thương u uẩn rót vào tai làm hắn mê mang, nhắm chặt hai mắt, trong tim nổi lên một trận đau nhói.
“Mười năm, ta rốt cuộc chỉ gần con được mười năm, tiểu phàm, hôm ấy khắp Thiên Linh tự máu chảy thành sông, oán khí ngợp trời, con có còn nhớ……..” Lại một bước, khoảng cách giữa ông và Dương Phàm chỉ còn lại ba bước.
“Ta đau lắm, con có biết không, bọn mã tặc giết ta, chúng cắt đầu ta treo trên cây cột, nhưng ta vĩnh viễn không bao giờ nhắm mắt được, vì ta…………. không muốn rời xa con……” Thầy trụ trì nước mắt chảy, cũng cùng lúc ông tiến lại gần Dương Phàm, khoảng cách giữa hai người xem như chỉ một tấc.
Khuôn mặt thầy trụ trì đang từ thiện lương bỗng trở nên ác độc, cười gằn một tiếng.
“Vì vậy……. con hãy chết theo ta đi…” Ông rút từ bên hông ra một con dao ngắn đâm vào ngực Dương Phàm.
Nhưng hắn không phản ứng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Con dao mang theo khí thế hung ác đâm tới ngực. Khoảnh khắc mũi dao chạm tới ngực hắn thì thời gian như đứng lại…….. Dương Phàm……… vẫn nhắm mắt.
Con dao như đâm vào không khí rồi xuyên qua ngực hắn, nhưng không phải Dương Phàm là không khí, mà chính là con dao kia.
“Ngươi không thể làm bị thương được ta, vì trong lòng ta ngươi là giả. Thầy trụ trì trong lòng ta, người không có nụ cười độc ác như vậy. Tán địa là đánh trên đất của mình, chính là đánh trên tâm ta. Trong tâm của ta, ta nói ngươi là giả thì ngươi chính là giả.” Dương Phàm mở mắt ra, nhìn thẳng vào thầy trụ trì bộ dạng đang hung thần ác sát kia rồi chậm rãi nói, lập tức khiến thân hình y tan rã, biến mất.
“Vốn trước khi vào đây, các ngươi đã gài ta trước, nói tán địa chính là tán tình, tự trảm hết người thân để đoạn tình, chứng nhập tiên đạo. Cũng chính vì câu nói đó mà làm trong tâm ta xuất hiện bóng ma, hình ảnh xuất hiện tự động sẽ là thầy trụ trì, là người thân của ta. Ta nói có phải không?” Dương Phàm lãnh đạm nói. Từ lúc thấy quang cảnh nơi đây cực giống với với nơi cùng Hắc Sát ma tôn cắn nuốt linh hồn lẫn nhau, thì hắn đã cảm thấy nghi ngờ. Quả nhiên hắn đoán không sai, đây chính là não hải của chính mình.
“Bộp bộp” Tiếng vỗ tay vang lên đáp lời hắn, nam tử áo lục từ lúc nào đã xuất hiện, vẫn với cái vẻ tang thương u uẩn kia, vẫn là đôi mắt buồn đượm kia. Nhưng hiện tại y nở một nụ cười, tuy nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy rất đau khổ nhưng vẫn mang ý nghĩa tán thưởng.
“Quả nhiên không làm cho ta thất vọng. Tất cả những gì người nói đều chính xác.” Y thở dài, chốc sau lại nói tiếp.
“Thật ra cửa này bất cứ ai cũng vượt qua được, cách đơn giản nhất chính là đoạn tình, chém luôn người thân của mình. Nhưng cũng có một số người chọn cách khác, giống như ngươi. Trước đây đã từng có một người cũng giống vậy, hiểu ra. Giờ đã vượt qua rồi, ngươi sang cửa sau vậy. Phần thưởng cửa thứ nhất chính là An Thần đan ba mươi bình, là loại cực phẩm đan dược có công hiệu gia tăng thần thức, thanh tĩnh đầu óc, có điều ngươi mà đem ra ngoài thì chỉ có hoạ sát thân, chú ý cẩn thận mà sử dụng. Nhiệm vụ của ta đã kết thúc, ta nên đi thôi”
Vừa dứt câu thân hình y cũng như thầy trụ trì tan rã ra, biến mất trong không trung. Nam tử lục y này vốn chỉ là một đám thần thức còn lưu lại từ thời thượng cổ, chính là để chờ người đến tiếp nhận truyền thừa vượt qua tán địa này. Mà Dương Phàm đã vượt qua, vậy ý nghĩa tồn tại của y đã không còn nữa, tự nhiên phải tán đi.
Cùng lúc đó trong túi trữ vật của Dương Phàm cũng xuất hiện ba mươi cái bình cổ màu lục từ lúc nào.
Không gian thoáng động rồi trở về thực tại. Dương Phàm vẫn đang đứng trước lốc xoáy kia, chưa hề bước vào.
Cửa thứ nhất là đấu ở trong tâm bản thân, ở đất của mình. Cửa thứ hai “khinh địa” mới là chính thức đi vào phạm vi của Cửu địa, xông vào đất người, nhưng chưa sâu.
“Khinh địa, chắc hẳn là sẽ rất thú vị đây !” Dương Phàm nhếch mép nở một nụ cười, sau đó bước vào lốc xoáy.
….o0o…………………………..
Khinh địa.
Lúc này là một mảnh rừng rậm hoang vu tịch mịch, lâu lâu có vài tiếng cây lá xào xạc.
Dương Phàm nhíu mày. Nhìn một vòng quan sát xung quanh, chẳng thấy có bất cứ nguy hiểm nào xuất hiện.
“Ba ngàn cái đầu yêu nhân cấp một, một ngàn đầu yêu nhân cấp hai, đó là thử thách vượt qua khinh địa” Phía trên trời lại phát ra giọng nói ồm ồm. Theo đó bốn phương tám hướng đang yên lặng tịch mịch chợt xao động, từng tiếng hò hét nổi lên.
Vô số đám yêu nhân ào ra, đầu trâu mặt ngựa, nhưng thân người, có con thân hình khổng lồ cao hơn vài chục trượng, từ thân toát lên hơi thở man rợ. Trên tay chúng có tên cầm cự búa, có tên chỉ đơn thuần dùng móng vuốt sông đến tấn công.
Dương Phàm nhìn thấy cảnh tượng này cũng giật mình hoảng sợ, hai chân bất giác lui về sau mấy bước, nhưng đằng sau lưng cũng có vô số yêu nhân lao tới.
Không kịp suy nghĩ nhiều nữa. Khẽ động tâm niệm vào túi trữ vật đeo bên hông, thanh phi kiếm xuất hiện trong tay, Dương Phàm cũng bắt đầu triển khai chém giết.
Chỉ có thể dùng phương thức cận chiến, nên Dương Phàm càng lúc càng yếu thế, bốn phương tám hướng yêu nhân vô cùng vô tận càng lúc kéo tới càng đông, khoảng cách giữa hắn với bọn chúng càng lúc càng thu hẹp lại, vô cùng chật chội.
Một yêu nhân mặt trâu đằng sau lưng lao tới vung búa chém xuống đầu Dương Phàm, thân hình to quá khổ của nó khiến Dương Phàm đứng dưới giống như trẻ em so sánh với người lớn.
Dương Phàm sắc mặt vẫn không chút biến đổi, vung tay tung một chưởng ra phía sau, một cơn gió theo đó phát ra, thổi xuyên qua người con yêu nhân này, làm nó đóng băng lại, rồi vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ. Đây chính là Băng Phong thuật, một trong những pháp thuật cơ sở, nhưng trong tu đạo giới có một lời đồn, Băng Phong thuật này khi luyện tập tới mức đỉnh phong thì có thể phát huy uy lực vô địch thiên hạ, lúc xưa thời viễn cổ có một vị tu sĩ nọ luyện tập Băng Phong thuật suốt một trăm ngàn năm, một cái phất tay của ông ta là có thể băng phong tam vạn lý, đóng băng cả một giới diện nhỏ. Nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết, vì không ai rỗi hơi luyện tập một pháp thuật cơ sở bình thường lâu như vậy, mà cho dù có thể luyện tập, nhưng cũng chẳng ai biết muốn sống một trăm ngàn năm thì tu vi phải cao tới đâu
Ngưng Khí kì sống tối đa một trăm năm.
Trúc Cơ kì sống tối đa hai trăm năm.
Kết Đan sống năm trăm năm.
Nguyên Anh sống một ngàn năm.
Hoá Thần sống ba ngàn năm.
Hoàn Hư sống sáu ngàn năm.
Riêng Vấn Đỉnh có thể sống một vạn năm.
Vậy người có thể sống tới mười vạn năm thì không còn nằm trong phạm trù con người nữa rồi. Mà phải gọi là tiên nhân.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí”
Hắn lại tung ra một chỉ xuyên thủng trán một yêu nhân khác, nhưng chỉ lực vẫn còn nên tiếp tục đi ra phía sau, xuyên thủng đầu một tên nữa mới chấm dứt.
Dương Phàm đại phát cuồng uy, tất cả những yêu nhân xung quanh không chịu nổi một kích, theo hắn suy đoán thì đám yêu nhân này thực lực chỉ khoảng Ngưng Khí tầng ba.
Nhưng tình hình càng lúc không ổn, yêu nhân quá đông, áp sát vào rất khó chịu nên hắn buộc lòng phải dùng phi hành thuật bay lên không trung tạm thời né tránh, nhưng vẫn không ngừng dùng Hạo Nhiên chỉ tấn công xuống dưới. Nguyên anh của Hắc Sát ma tôn tuy bị phong ấn nhưng vẫn rò rỉ ra tinh hoa rất nhiều nên Dương Phàm không hề thiếu thốn linh lực.
Cứ một chỉ, lại thêm một chỉ. Dưới đám đông kia lại có một tên gục xuống rồi khoảng trống bị tên khác lấp đầy. Đó là cả quá trình nhàm chán.
Nhưng Hạo Nhiên chỉ của Dương Phàm cũng càng lúc càng thuần thục, vô cùng chính xác lại không hề dư lực, tiết kiệm được nhiều sức.
“Đây quả là dịp rèn luyện thần thông rất tốt, xem ra khinh địa cũng không quá đáng sợ. Nhưng ba ngàn con yêu nhân cấp một, một ngàn con yêu nhân cấp hai. Yêu nhân cấp hai ở đây nếu giống như yêu thú thì chẳng phải là tương đương với Trúc Cơ kì tu sĩ sao?” Nghĩ đến đây trong lòng Dương Phàm lạnh toát, có thể những gì đang diễn ra chỉ là bước dạo đầu, tiếp sau đó mới càng kinh khủng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, những tiếng vo ve inh tai nhất óc vang lên từ phía xa. Dương Phàm vừa quay đầu nhìn sang thì phát hiện một cảnh tượng kinh khủng.
Từng đàn ong đông nghịt kéo đến, che kín cả bầu trời, chúng bay tới đâu thì mặt đất bị bóng đêm phủ lấy tới đó. Nhưng nếu nhìn kĩ thì những con ong này lại có thân hình của con người, cả khuôn mặt cũng vậy, hoàn toàn giống người. Tay chúng cầm những cây cung nhỏ xíu, óng ánh trông rất đẹp đẽ.
Rồi một con giơ cung lên hướng Dương Phàm mà bắn, lập tức hơn trăm ngàn con phía sau lưng cũng làm động tác y như vậy.
Một cơn mưa tên lấp lánh như điện xẹt tới chỗ Dương Phàm, làm nên một khung cảnh vô cùng hoành tráng, mĩ lệ.