Cơn mưa tên tuy đẹp nhưng mang lại một cảm giác nguy hiểm khủng khiếp cho Dương Phàm. Linh lực hắn khẽ động, ngưng tụ lại thành một tấm chắn màu vàng lớn che trước mặt, chống đỡ cơn mưa tên kia.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị xảy ra. Những mũi tên nhỏ xíu khi chạm vào bề mặt tấm chắn màu vàng thì nát vụn ra. Từng đoàn bụi lấp lánh bảy màu hoà lẫn vào trong không trung, bốc lên một hương thơm kì lạ, ngào ngạt say đắm lòng người.
Cả đám yêu nhân ở dưới sau khi hít trúng mùi hương này thì đôi mắt liền mù mịt, bộ dáng mê mẩn, cử động lại chậm chạp. Hiệu ứng này dần dần lan toả ra, dần dần dường như toàn bộ yêu nhân phía dưới đất đều rơi vào trạng thái này.
Đứng trong đám người ong vàng đông rợp trời này có một đoàn chừng hai mươi con ong tím, trong đó có một con ong nữ khuôn mặt xinh xắn, tay cầm một cây cung màu tím đang giơ lên nhắm bắn về phía Dương Phàm. Đôi mắt nàng ta to mà đen láy, nhìn trông vô cùng đáng yêu dễ thương, chỉ có điều phải mang kích thước của một con ong nhỏ làm cho người ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Bên cạnh có hai con ong nam khác thân hình khuôn mặt cũng đều đẹp đẽ hoàn mĩ giống như nữ nhân này, nhưng bộ dáng cực kì kiêu ngạo.
“Giết một tên nhân loại cần gì xuất toàn bộ lực lượng của Phù Du tộc chúng ta nhỉ? Tộc trưởng thật là hồ đồ rồi ! Nhìn bộ dáng tên này chắc cũng chỉ là Ngưng Khí tầng bảy tầng tám tu sĩ, ta muốn giết hắn dễ như trở bàn tay.” Nam tử bên tay trái cười nói, nhìn theo mũi tên của mình bay trúng tấm chắn của Dương Phàm làm tấm chắn vỡ nát ra một cách nhanh chóng, hoảng hốt phi thân đi chỗ khác tránh né.
“Ngải Tư Lệ, muội xem Á Lôi ca bắn phát này có hay không? ” Bắn xong hắn quay sang nhìn Ngải Tư Lệ với ánh mắt cực kì kiêu ngạo.
“Hừ, chỉ có như thế mà dám khoe khoang, xem Ba Khắc ta đây” Nam tử bên phải cũng không chịu thua kém, kéo căng dây cung, rồi từ thân có một luồng khí màu tím chạy dọc đến cánh tay, tự hình thành một mũi tên nhỏ. Y nhắm hướng của Dương Phàm thật kĩ lưỡng rồi buông dây cung.
Một mũi tên màu tím đậm xé gió lao tới chỗ Dương Phàm, nhắm thẳng vào tim hắn.
Dương Phàm từ lúc bị trận mưa tên trút xuống thì đã cảm giác cực kì không ổn. Tuy chúng không mang tính sát thương cao nhưng mùi hương từ những bụi phấn kia lại khiến hắn đầu óc choáng váng. Đôi lúc như muốn buồn ngủ gục xuống, may mắn cho hắn là ở Tán địa có hơn ba mươi bình An Thần đan, có tác dụng thanh tĩnh đầu óc. Lấy ra một viên nuốt xuống bụng, đầu óc vừa trở về trạng thái minh mẫn thì lập tức một đạo ánh sáng tím bay như tia chớp lao đến trước mặt hắn.
Dương Phàm kinh hoảng vội dùng linh lực ngưng tụ lại một tấm chắn màu vàng hòng chặn mũi tên kia lại. Nhưng mũi tên kia dường như quá mạnh không thể ngăn cản được xuyên qua tấm chắn rồi găm thẳng vào tim Dương Phàm. Một trận đau nhói khủng khiếp truyền đến trong tâm hắn. Máu tươi từ vết thương phun ra xối xả, mũi tên kia sau khi găm vào thì như làn khói rã ra, thấm vào trong vết thương, hoà vào máu, khiến máu dần chuyển sang một màu tím yêu dị.
Dòng máu tím này đi tới đâu thì bào mòn xương cốt tới đó khiến Dương Phàm đau đớn thống khổ vô cùng tận, hắn nghiến chặt dùng linh lực ép dòng máu màu tím ra khỏi vết thương, nhưng lực không đủ. Tốc độ lan ra của máu tím càng lúc càng nhanh, cơ hồ chỉ chừng vài phút nữa là lan ra khắp cơ thể hắn.
Á Lôi cùng Ngải Mễ Lệ thấy cảnh tượng này thì biểu tình cực kì kinh ngạc. Phù Du tộc của họ chia làm ba cấp bậc, kim cấp, tử cấp, xích cấp. Kim cấp tương đương với Ngưng khí tầng năm trở xuống. Tử cấp tương đương với Ngưng khí tầng mười trở xuống, còn Xích cấp tương đương với tầng mười cho đến tâng mười lăm.
Hiện giờ trong quân đoàn này của Phù Du tộc có khoảng hai mươi con Xích cấp, trong đó ba người Ngải Mễ Lệ, Á Lôi và Ba Khắc thực lực cao nhất. Á Lôi và Ba Khắc cảnh giới Xích cấp đỉnh phong, Ngải Mễ Lệ chỉ kém một chút. Nhưng mũi tên vừa nãy Ba Khắc bắn ra mơ hồ có một tia khí đỏ xen lẫn vào, chứng tỏ hắn ngày tiến giai lên xích cấp đã không còn xa.
Ba Khắc thấy bộ mặt kinh ngạc của Á Lôi thì cười lạnh. Hắn và Á Lôi chính là địch thủ tranh giành chức tộc trưởng Phù tộc, bây giờ thực lực mình biểu hiện ra khiến đối phương kinh sợ thì tâm trạng rất là thoải mái.
“Mau giết tên nhân loại kia đi !! Phụ vương nói hắn chính là mầm mống khiến Phù Du chúng ta về sau diệt tộc !” Ngải Mễ Lệ thấy biểu hiện kình cự của hai người Á Lôi và Ba Khắc thì vội nói.
Nhưng Ba Khắc vẫn chỉ nhếch mép lên cười khinh thường.
“Hắn sao, một tiễn của Ba Khắc ta mà cũng không chịu được, muốn diệt cả Phù Du tộc chúng ta sao, nực cười. Phù Du tộc chúng ta ở đây vốn chỉ là một nhóm, còn tộc chính thức ở ngoài Đông Lâm tinh này thì cường đại đến mức nhân loại ở đây không thể nào tưởng tượng được. Nếu không phải bị Tàng Long tông kia phong ấn chúng ta ở đây thì chúng ta làm sao chỉ có một ít thực lực như thế này. Theo tổ tiên ghi chép lại thì Tử cấp phải có thực lực tương đương Nguyên Anh kì của tu sĩ nhân loại.”
“Nhưng giết hắn chính là di huấn để lại của tổ tiên. Chúng ta phải chịu khuất nhục ở lại nơi này là cũng vì để giết được hắn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì một trăm năm sau chúng ta có thể tự phá vỡ phong ấn mà thoát khỏi đây rồi.” Ngải Mễ Lệ phản bác, nàng luôn nhớ phụ vương nàng trước lúc đi luôn dặn hai tên Tử tướng là Á Lôi và Ba Khắc ngàn vạn lần không được khinh xuất tên thiếu niên trước mắt này, nhưng hiện giờ bọn họ lại không hề nghe theo.
“Được rồi Ngải Mễ Lệ, vì muội ta sẽ dùng cách thức nhanh nhất giết chết tên nhân loại kia.” Ba Khắc dùng ánh mắt nhu tình nhìn Ngải Mễ Lệ , sau đó bay tới trước mặt Dương Phàm đang thống khổ kia, hạ xuống. Thân thể bắt đầu biến lớn ra, phút chốc đã bằng kích thước một người thật, hắn ngạo nghễ nhìn Dương Phàm đang quỳ dưới đất kia, mở miệng nói.
“Cũng khá nhỉ, có thể chịu đựng được Tử huyết thiêu đốt lâu đến thế này. Vốn dĩ ta định hành hạ ngươi một trận nhưng Ngải Mễ Lệ muội lại không đồng ý, xem ra ngươi xui xẻo rồi.
Giơ cây cung màu tím trong tay lên, từng làn khí tím từ thân Ba Khắc lại toả ra ngưng tụ thành một mũi tên, mà dọc theo sống lưng mũi tên nếu để ý kĩ thì có thể nhìn thấy một sợi tơ màu đỏ mờ mờ. Hắn giương cung nhắm vào đầu Dương Phàm, kéo căng cây cung ra hết cỡ.
Dương Phàm lúc này toàn thân đau đớn dữ dội, nếu không phải có An Thần đan trợ giúp thì bản thân đã sớm ngã gục xuống. Linh lực hiện giờ của bản thân hắn không đủ để đẩy lui tử huyết kia. Nhưng hắn vẫn còn một biện pháp là mở phong ấn cho linh lực từ Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn tràn ra, chắc chắn sẽ bức lui được tử huyết, nhưng bù lại ma khí cũng theo đó mà tràn vào cơ thể rồi đồng hoá hắn. Trở thành một ma tu là điều mà Dương Phàm không muốn nhất.
Hắn đưa mắt lên nhìn mũi tên đang dí vào đầu mình của Ba Khắc, nếu không quyết định nhanh thì trong ít phút nữa sẽ lập tức mất mạng.
“Chịu chết đi tiểu tử” Ba Khắc ánh mắt loé lên lệ mang, buông dây cung ra, một mũi tên nữa xé gió bay thẳng tới đầu Dương Phàm, khoảnh khắc mũi tên sắp chạm tới mi tâm thì từ trong thân thể hắn một luồng khí tức kinh khủng bùng nổ ra, từ trong các lỗ chân lông khí đen toả ra ngoài, mạnh mẽ đem những luồng khí tím trục xuất. Máu tím cũng dần biến mất, mà chuyển thành một màu đen ngòm.
Mái tóc tung bay trong gió, Dương Phàm dùng tay chụp lấy mũi tên làm nó run lên bần bật, rồi tan biến mất.
Ba Khắc tâm ý tương thông với mũi tên nên cũng phun ra một ngụm máu, biểu tình hoảng sợ đến cực điểm. Hắn không hiểu nổi bằng cách nào Dương Phàm có thể bắt được mũi tên kia, thậm chí bức hết Tử khí ra khỏi cơ thể, không những thế tu vi của hắn còn đang điên cuồng tăng lên, chớp mắt đã đột phá Ngưng Khí tầng tám, tiến lên tầng chín.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí” Ba Khắc chưa hết giật mình thì có một đạo cương khí bắn thẳng vào mi tâm, khí thế cứng rắn không gì cản nổi.
Chỉ kịp hét thảm lên một tiếng, rồi y gục xuống, trên trán hiện lên một lỗ máu.
“Ba Khắc !”
“Tử tướng đại nhân !”
Ngải Mễ lệ và Á Lôi kinh hoảng kêu lên, cả đám ong sau lưng cũng vậy, tâm lý xuống dốc trầm trọng. Ba Khắc chính là đệ nhất Tử tướng của Phù Du tộc, sắp tiến giai lên Xích cấp, nhưng hôm nay lại bị chết dưới tay một tên nhân loại tầm thường, thử hỏi tất cả sao lại không hoảng sợ cho được.
“Chíu” Dương Phàm lại đưa tay lên tung một chỉ về phía phía đám Phù Du tộc tử cấp, giết chết một tên. Làm bọn người Ngải Mễ Lệ cũng giật mình tỉnh lại.
“Giết hắn, tất cả cùng lên.” Á Lôi hét lớn một tiếng, biến thân thành kích thước của cơ thể con người.
Cầm cây cung giương lên bắn về phía Dương Phàm, cả quân đoàn Phù Du tộc phía sau lưng cũng làm theo như vậy.
Nhưng Dương Phàm vẫn không biểu tình gì, hắn lúc này như biến thành một con người khác, khuôn mặt lạnh lùng đến cực độ, từng đoàn ma khí lờn vờn xung quanh thân. Đối với làn mưa tên bay về phía mình hắn chỉ khẽ phất tay một cái, một luồng ma khí theo cái phất tay phóng ra, thổi tan tất cả.
Đồng thời toàn bộ quân đoàn của Phù Du tộc cũng đều phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Một lão già Tử cấp đứng bên cạnh Ngải Mễ Lệ biểu tình không thể tin được, đưa ngón tay lên run rẩy chỉ về phía Dương Phàm, nghẹn ngào nói.
“Ngươi….. không phải…… là Ngưng Khí……”
“Thác Bạt thúc, người nói cái gì, vậy người này rốt cuộc là có tu vi gì?” Ngải Mễ Lệ hai mắt tròn xoe, nhìn lão già hỏi. Thác Bạt này chính là một Tử cấp đỉnh phong, thực lực cũng ngang bằng nàng, nhưng ở trong tộc lại có địa vị vô cùng cao, có quan hệ với phụ thân nàng Địch Lợi rất thân thiết.
Thác Bạt hít một hơi lạnh rồi chậm rãi trả lời.
“Tu vi của y rất quái lạ, thân thể bên ngoài chỉ có Ngưng Khí tầng chín, nhưng đòn vừa rồi lại mang khí tức phảng phất như thuộc về Nguyên Anh kì.”