“Không thể nào !! Ở nơi đây chẳng phải giới hạn không cho sinh mạng đẳng cấp Nguyên Anh xuất hiện sao? Thực lực như vậy mà xuất hiện ở đây thì có thể ai chống nổi !” Nhìn sang Dương Phàm đang đứng lơ lửng trong không trung kia, nàng thất thần nói. Khinh địa này chính là do một trong những chưởng môn của Tàng Long tông lúc xưa tạo ra, tu vi ông ta đã vượt qua cảnh giới Vấn Đỉnh, tiến tới một đẳng cấp mà không ai tưởng tượng được. Ông dùng đại pháp lực của mình bắt lấy yêu nhân và Phù Du tộc đem vào phong ấn trong Khinh địa này, mục đích để làm nơi cho đệ tử thí luyện. Từ đó Phù du tộc cũng sinh sôi ở đây, cứ có tu sĩ đi vào là triển khai chém giết, nếu có lỡ giết chết thì Tàng Long tông cũng bỏ qua, xem như không thấy. Nhưng tất cả đều giới hạn tu vi ở Trúc Cơ kì, trước giờ đều vậy, nàng không thể tin nổi hôm nay lại có một tên cảnh giới Nguyên Anh kì đi vào. Nếu có tu vi Nguyên Anh kì chẳng phải là đã trở thành vô địch ở đây rồi sao.
“Người này chẳng lẽ thật sự có thể khiến Phù Du tộc chúng ta tận diệt sao ??” Thác Bạt thở dài. Trong tâm lại nhớ đến những lời dặn dò của tổ tiên khi xưa.
Nhưng bọn họ cũng không biết rằng giờ phút này Dương Phàm đang thống khổ khôn tả, trong xương như bị hàng vạn con sâu đục khoét, xảy ra tình trạng này là bởi vì ma khí cuồn cuộn đang tiến hành đồng hoá hắn. Có thể rất lâu nhưng cũng có thể chỉ trong phút chốc.
“Khinh địa này không thể ở lâu” Nghiến chặt hai hàm răng, Dương Phàm tự nhủ. Hai mắt hắn chợt loé, rồi thân hình như một đạo lưu tinh xông thẳng vào quân đoàn Phù Du tộc. Ma khí cuồn cuộn đang dâng trào trong cơ thể, bây giờ hắn rất muốn phát tiết.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí” Từng đoàn chỉ khí xuất ra tung hoành ngang dọc, cơ hồ không gì cản nổi. Vô hình vô ảnh, khó mà tránh né được.
Xác tộc nhân Phù Du tộc rơi từ trên không xuống ngày càng nhiều, rơi vào giữa đám yêu nhân đầu trâu mặt ngựa đang mê mang dưới đất kia, tạo thành một khung cảnh vô cùng quỷ dị.
“Giết !” Càng ngày Dương Phàm càng không khống chế nổi lý trí của mình, tơ máu trong mắt càng lúc càng nhiều, hắn điên cuồng chém giết. Không cần biết mình đã giết bao nhiêu, hay người trước mắt là ai, bởi vì ở nơi đây chỉ có cô độc mình hắn.
Hắn giết vì muốn thoát khỏi nơi đây.
“Ngải Mễ Lệ, con mau chạy về gọi thêm viện binh đến đây, chúng ta cứ như thế này thì sẽ bị hắn giết hết. Để ta thi triển thuật pháp cầm chân hắn.” Thác Bạt quay sang Ngải Mễ Lệ nói.
“Nhưng Thác Bạt thúc, như vậy rất nguy hiểm !” Ngải Mễ Lệ nghe vậy càng không chịu rời đi, hai mắt nàng đỏ hồng, Thác Bạt thúc chính là người mà nàng tôn kính nhất từ nhỏ đến lớn, vị trí trong lòng cơ hồ giống như người cha thứ hai của nàng vậy. Hôm nay đang lúc nguy hiểm trùng trùng, đại ma đầu kia đang điên cuồng, lỡ Thác Bạt thúc có mệnh hệ nào thì nàng sẽ rất hối hận.
“Mau, Thác Bạt thúc nói đúng, chúng ta cần phải về gọi thêm viện binh đến đây, muội mà còn chậm trễ một phút nào nữa thì toàn bộ chỉ có chết. Mau lên, để ta hộ tống muội về.” Nắm lấy tay Ngải Mễ Lệ, Á Lôi vội vàng kéo nàng ta bay đi.
“Không, ngươi là đồ nhát gan, Thác Bạt thúc mà có mệnh hệ nào ta không tha cho mi” Ngải Mệ Lễ tuy bị kéo đi nhưng vẫn luôn ngoái đầu lại nhìn về hướng Thác Bạt đang đấu pháp với Dương Phàm kia, nghẹn ngào khóc.
Nhưng Á Lôi chỉ hừ lạnh, vẫn cứ kéo nàng ta băng băng bay về phía Tây nơi bộ tộc cư trú.
……o0o…………………….
“Giết !” Dương Phàm khuôn mặt lạnh lùng, đấm nát đầu một tên Kim cấp, sau đó vung tay lên tung một chỉ xuyên qua người hơn chục tên nữa. Thực lực của hắn bây giờ tuy biểu hiện bên ngoài là Ngưng Khí tầng chín, nhưng thật ra hắn đang sử dụng một phần sức mạnh Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn, thực lực đang dao động ở Trúc Cơ sơ kì tới trung kì, nên hết sức bá đạo, những con yêu thú cấp bậc nhỏ như vậy không hề chịu nổi một kích.
Hắn đang muốn dùng tốc độ nhanh nhất giết đủ số lượng ba ngàn yêu nhân cấp một, một ngàn yêu nhân cấp hai để nhanh chóng vượt qua khinh địa này.
Ma khí đang dần dần xâm lấn tâm trí, chỉ để lại cho hắn một ý niệm hiếu sát. Cứ liên tục giết rồi lại giết.
Chợt có một mũi tên màu tím nhanh như điện xẹt bắn tới chỗ hắn. Dương Phàm ngẩn đầu lên nhìn, vung tay một cái đánh tan nó, rồi nhìn về phía lão già Tử cấp vừa bắn ra mũi tên kia, không ai khác ngoài Thác Bạt. Lão bắn xong rồi nhìn hắn ra vẻ khiêu khích sau đó bay hạ thấp xuống giữa đám yêu nhân cấp thấp đang ngơ ngác, mê mang đứng nhìn phía dưới, luồn lách lẫn vào trong.
Hành động của Thác Bạt càng làm cho ma tính của Dương Phàm trỗi dậy, hắn hừ lạnh một tiếng hoá thành một đạo cầu vồng lao theo xuống dưới, đuổi gắt phía sau lưng.
“Hahaha, đúng là tuổi trẻ khí thịnh, để xem ngươi làm gì được ta nào?” Thác Bạt thấy thế không sợ mà còn hưng phấn, lão cười dài một tiếng, lại tiếp tục luồn lách né tránh.
Nếu nhìn từ trên cao xuống thì sẽ rất nhanh chóng phát hiện ra lão đang cố gắng dẫn Dương Phàm đến trung tâm của khu rừng này, nơi đó đang có nhiều yêu nhân đang đứng mê mang nhất.
Một đường đuổi theo sau lưng Thác bạt, gặp vật cản đường thì hắn đơn giản phất tay một cái, lập tức cả đám yêu nhân trước mặt đều đóng băng lại, sau đó thì Dương Phàm không thèm để ý nữa mà cứ phóng qua, khoảnh khắc hắn lướt qua thì khối băng cũng vỡ tung thành từng mảnh nhỏ, tạo nên một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ khi từ trên cao nhìn xuống.
“Còn kém lắm chàng trai trẻ à, tuổi nhỏ như vậy mà toàn thân ma khí như thế này thì không tốt chút nào. Nhìn vào đôi mắt cậu ta biết hiện giờ câu đang không kiểm soát nổi bản thân phải không??” Thác Bạt vẫn liên tục bay đi không hề dừng lại, bên hai tai lão từng tiếng gió gào thét, cứ cách một đoạn lão lại quay đầu nói chuyện một lần với Dương Phàm. Nhưng đáp lại Thác Bạt chỉ là khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí của hắn.
“Chàng trai trẻ, cậu có lập gia đình chưa ? Dù cậu không trả lời nhưng ta biết là cậu chưa có !”
“Vậy chắc chắn cậu không thể biết cảm giác khi mất đi vợ con, mất đi gia đình thân yêu của mình là thế nào rồi !”
Dương Phàm khi nghe câu nói này thì tốc độ hơi chùn lại một chút, hắn bây giờ tuy ma tính xâm lấn đầu óc như vẫn còn một lý trí, không đến nỗi trở thành một bộ máy giết chóc vô tình vô cảm. Khi nghe câu nói này của Thác Bạt thì nội tâm hắn cũng thoáng động, nhưng vẫn lạnh lùng đáp.
“Ta biết cảm giác khi mất gia đình !”
Thác Bạt nghe vậy quay ra sau kinh ngạc nhìn Dương Phàm, nhưng vẫn tiếp tục bay, khoảng cách đến trung tâm khu rừng càng lúc càng gần.
“Tiếp viện chắc cũng sắp đến rồi, chỉ cần cố gắng cầm cự thêm một thời gian nữa” Thác Bạt nghĩ thầm. Tất cả những hành động nãy giờ của lão thật ra cũng chỉ nhằm mục đích câu giờ mà thôi. Chờ khi viện binh kéo đến thì có thể dễ dàng bao vây giết chết người này.
“Vì sao cậu cứ phải đuổi giết ta vậy, hai người chúng ta không thể đứng lại thương lượng được sao?”
“Ta không biết, ta cảm thấy các ngươi vô cùng đáng giết “
“Phù Du tộc chúng ta có khi nào đắc tội với ngươi sao” Đã tới khu trung tâm, nơi đây yêu nhân cấp thấp đông nghẹt, tất cả đều giống như cái xác không hồn, đứng yên mặc cho người ta đâm chém. Thác Bạt khi bay tới đây miệng tuy vẫn luôn nói chuyện với Dương Phàm nhưng tay lại đang bắt một ấn quyết kì lạ. Ấn quyết liên tục biến đổi một trăm lẻ tám lần, cùng lúc đó trong toàn bộ yêu nhân một dặm gần đây giữa mi tâm đều xuất hiện một tia máu màu tím.
Tia máu này nổi lên càng lúc càng đậm, lại lan ra toàn thân các yêu nhân với tốc độ chóng mặt, thoáng chốc căng cứng như những con giun dài ngoằn chui dưới da làm người ta cảm thấy khiếp đảm.
“Hi, Xuy ……“ Thác Bạt miệng tụng lên một chú ngữ kì lạ khó hiểu, theo đó trên mi tâm lão cũng hiện lên một đồ án bông hoa máu tím đậm. Dương Phàm đã gần sắp đuổi kịp đến nơi, tình hình càng lúc càng cấp bách.
“Lệ, Hình……” Câu chú ngữ cuối cùng vừa thốt ra khỏi miệng lão thì Dương Phàm cũng đã đuổi tới nơi, hắn lao tới tung ra một chỉ.
Một chỉ mạnh mẽ này xuyên qua ngực Thác Bạt, làm lão phun ra một ngụm máu tươi, nhưng lập tức bay vọt lên cao, để lại Dương Phàm một mình đứng phía dưới giữa đám yêu nhân.
“Bạo !” Thác Bạt sau khi bay lên không trung thì miệng thốt lên một tiếng gấp gáp. Cùng lúc đồ án bông hoa trên trán lão cũng chợt loé sáng.
Tât cả đám yêu nhân ở phía dưới thân hình tự động nổ tung, lấy Dương Phàm làm trung tâm mà điên cuồng bạo tạc.
Dương Phàm phun ra một ngụm máu, toàn thân huyết nhục lẫn lộn, trong cơ thể hắn hiện vốn chỉ có linh lực đạt tới đẳng cấp của Trúc Cơ kì tu sĩ, nhưng thân thể vẫn mới chỉ của Ngưng Khí kì tu sĩ. Giống như một cái bong bóng bị thổi căng lên hết cỡ, có thể vỡ tung bất cứ lúc nào, bất quá nhờ hấp thu “Nguyên” nên hắn đạt trình độ cao hơn tu sĩ Ngưng Khí bình thường rất nhiều, một mức độ theo hắn chỉ có một từ để hình dung, đó là “hoàn mĩ”.
Hắn chính là hoàn mĩ Ngưng khí tầng chín.