Ở thời thượng cổ, thực ra người ta chia các cảnh giới thành những cấp bậc khác nhau. Ví dụ như Ngưng Khí kì chia làm hữu khuyết Ngưng Khí và hoàn thành Ngưng khí.
Hữu khuyết chính là loại tu sĩ phổ thông, nghèo hèn không tìm được “nguyên” để tiến lên cảnh giới Hoàn Thành, mà chỉ có thể hấp thu duy nhất linh khí thông thường để tu luyện. Loại Hữu Khuyết này nếu so với Hoàn Thành thì quả thật yếu ớt vô cùng, một Hoàn Thành tu sĩ có thể cùng lúc chống chọi hơn trăm Hữu Khuyết tu sĩ thông thường, thậm chí trực tiếp giết chết.
Mà trên Hoàn Thành lại là một cấp độ cực cao gọi là Hoàn Mĩ Ngưng Khí, cấp độ này chỉ có trong truyền thuyết. Chỉ khi tu sĩ có thể hấp thu Nguyên đến mức độ bão hoà trong cơ thể, vượt qua cả cấp độ hoàn thành, khiến khí trong cơ thể đầy đủ vô khuyết, giữa các kinh mạch kín kẽ không có khe hở mới chính thức gọi là Hoàn Mĩ.
Mà “Nguyên” ở thời thượng cổ cũng là một báu vật vô giá, hiếm người có được .VÌ vậy Hoàn Thành tu sĩ thời kì thượng cổ vô cùng được trọng vọng, địa vị cao vượt trội so với tu sĩ bình thường. Hoàn Mĩ tu sĩ thì càng hơn thế, đa phần đều là hùng cứ một phương, chưởng môn một đại giáo.
Năm tháng dần qua đi, số lượng “Nguyên” trong thiên địa cũng ngày càng hiếm hoi, dường như đã tuyệt tích nên cũng ít ai còn biết về nó nữa. Nhưng những tông môn được truyền thừa từ thuở xa xưa thì vẫn luôn có ít nhất một số Nguyên nhất định làm trấn phái chi bảo, để dành cho những tuyệt thế thiên tài trong môn phái của họ tu luyện, qua đó đạt đến cảnh giới Hoàn Mĩ.
Tàng Long tông là một môn phái như vậy, đã tồn tại vô số năm trước thời thượng cổ, gần tiếp tiếp cận với thời viễn cổ, thực lực vô cùng hùng mạnh, Hoàn Mĩ tu sĩ nhiều vô số, cơ hồ đứng nhất nhì ở Đông Lâm tinh này. Nhưng sau đó không biết vì biến cố gì mà đột ngột biến mất khỏi tu chân giới, không thấy xuất hiện nữa. Sự kiện này làm toàn bộ tu chân giới thời đó nháo nhào, cố gắng tìm kiếm nơi hạ lạc của tông môn Tàng Long tông, nhưng đành bất lực vì chẳng còn một tí dấu vết nào xót lại.
Cho đến mãi hôm nay Dương Phàm được mặc định là người tiếp nhận truyền thừa nên số Nguyên của Tàng Long tông về sau nhất định toàn bộ sẽ thuộc về hắn, nếu trở thành Hoàn Mĩ tu sĩ, việc cứu Lý Hoan Hoan ra khỏi Kiếm Khí tông cũng không phải là ảo tưởng.
Quay lại hiện tại, Dương Phàm lúc này bị hàng ngàn yêu nhân cấp thấp tự bạo, tuy những yêu nhân này thực lực chỉ ngang với Ngưng Khí tầng ba tu sĩ, bình thường đối mặt với Dương Phàm thì yếu ớt không chịu nổi một kích. Nhưng chúng lấy số đông bù lại, điên cuồng tự bạo. Một con trâu cho dù khoẻ đến đâu nhưng bị hàng ngàn con muỗi xúm lại hút máu thì cũng chỉ có con đường chết.
Dương Phàm toàn thân bị một áp lực nặng nề bao trùm, xương cốt kêu lên những tiếng răng rắc dễ sợ, trên người hắn huyết nhục lẫn lộn, từng mảnh xương cốt lòi ra trắng hếu.
Thác Bạt cũng không dễ chịu gì. Lão đứng trên không trung nhìn xuống Dương Phàm, hai dòng huyết lệ từ mắt chảy xuống, trông vô cùng ghê rợn. Ấn kí hình bông hoa màu tím trên trán chập chờn như sắp tắt.
“Chàng trai trẻ, không nên trách ta, có trách thì trách ngươi là người tương lai làm cho Phù Du tộc chúng ta diệt tộc, vì chúng tộc nhân, vì gia đình ta, ta không thể nào không giết ngươi. Bạo !” Vừa nói xong lão lại phun ra một ngụm máu. Cái lão sử dụng chính là bí thuật khống chế những sinh vật trúng Mê Hồn hương của Phù Du tộc, khi mùi hương này nhập vào cơ thể sẽ làm đối phương mê mang, trở thành con rối cho người Phù Du tộc. Nhưng bí thuật vừa nãy lão sử dụng chính là một loại cấm thuật, có thể điều khiển toàn bộ con rối tự bạo nhưng bản thân sẽ bị thương cực kì trầm trọng.
Dương Phàm bị thương càng nặng hơn, lục phủ ngũ tạng tổn thương nặng nề. Nhưng cũng nhờ vậy mà đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh dần dần, không còn bị ma tính khống chế.
Giờ hắn mới cảm thấy tình huống nguy cấp đến cỡ nào, bóng đêm của sự sinh tử bao trùm hắn.
“Ta không muốn chết, ta còn việc chưa hoàn thành……” Nói rồi hắn lại nôn ra một đống máu đen. Dương Phàm đang sợ hãi, không phải hắn sợ hãi cái chết, mà là sợ hãi hắn chết rồi thì không cứu được Lý Hoan Hoan, không cứu được người thân yêu duy nhất của mình.
Trong đầu hắn giờ chỉ còn một ý niệm duy nhất là cầu sinh.
“Ta muốn sống…” Hắn thì thào. Trong đầu loé lên muôn vàn ý nghĩ. Làm sao để tìm được đường sống? Gương đồng không thể, chỉ gia tăng uy áp thì không có tác dụng gì với những vụ nổ do tự bạo gây ra. Toàn thân hắn lại đang mất hết sức lực, không thể nào phi thân bỏ chạy.
“Ta cần một thứ có thể giúp phục hồi thân thể thật nhanh……. Đúng rồi…..Hấp Tinh Đại Pháp.. thôn phệ tinh huyết địch nhân, biến thành của mình….” Cố gắng đè nén nỗi đau về thân xác, Dương Phàm nhớ lại khẩu quyết của Hấp Tinh Đại Pháp, vận hành “khí” chạy theo một lộ tuyến kì lạ tạo thành một vòng chu thiên.
Trong lúc hắn đang tu luyện thì Thác Bạt cũng bắt đầu chỉ huy điều động đám yêu nhân cấp thấp xung quanh đi tới gần, tụ tập ngày càng đông đúc xung quanh Dương Phàm, chuẩn bị tiến hành tự bạo lần thứ hai.
“Chàng trai trẻ, lần này ngươi chạy không thoát” Thác Bạt gằn giọng, hai tay run lẩy bẩy kết từng ấn quyết chậm chạp, lão đã tới cực hạn, chẳng qua cố gắng duy trì chút sức lực cuối cùng để giết chết Dương Phàm. Bất quá thiếu niên áo trắng máu me be bét đang ngồi dưới kia giống như không nghe thấy những gì lão nói. Hắn chỉ lặng lẽ nhắm mắt, xếp bằng ngồi tu luyện.
“Chính đạo là thuận, ma đạo chính là nghịch. Đem toàn bộ khí huyết trong kì kinh bát mạch nghịch chuyển, đồng thời hình thành trong đan điền những luồng xoáy lớn, những luồng xoáy này càng nhiều thì lực hấp thu càng mạnh…….” Hấp Tinh Đại Pháp nhìn tổng quan về mặt khẩu quyết thì có vẻ dễ học nhưng thực chất lại không dễ chút nào. Máu huyết trong kinh mạch đang vận chuyển bình thường như vậy mà lại tự nghịch đảo chiều vận chuyển, rất dễ xảy ra tình huống tẩu hoả nhập ma mà chết. Lại thêm công đoạn hình thành dòng xoáy trong đan điền lại càng khó khăn hơn, cần có một cỗ lực lượng cùng ma khí đủ mạnh, mà cả hai điều kiện này Dương Phàm đều có thể thoả mãn.
Thứ nhất, nếu hắn không luyện tập Hấp Tinh Đại Pháp này thì sớm muộn cũng bị đám yêu nhân kia oanh tạc tới chết. Chi bằng liều mạng, tìm trong cái chết một đường sinh cơ.
Thứ hai, trong đan điền của hắn vốn đã có sẵn nguyên anh của Hắc Sát ma tôn, muốn mượn lực lượng cùng ma khí trong đó là một việc không quá khó khăn.
Thời gian cấp bách, Dương Phàm tập trung vào tu luyện ngay, hắn khai mở hết toàn bộ hai tầng phong ấn, khiến cho ma khí điên cuồng trút vào người, Ngưng Khí tầng chín cũng rung rinh muốn đột phá. Lại một cơn đau nhói tới mức khủng khiếp truyền tới tâm thần hắn. Từng mảng huyết nhục dưới sức bộc phát cường đại của ma khí không chịu nổi nữa mà bung ra từng mảng lớn.
Đau đớn như muốn phát điên ! Dương Phàm nghiến răng ken két, lấy ra một viên An Thần đan bỏ vào miệng, nuốt xuống. Tinh thần và mọi giác quan của hắn đều minh mẫn trở lại nhưng nỗi đau đớn cũng gia tăng gấp năm phần.
Hai mắt tràn ngập tơ máu, hắn cố gắng điều khiển ma khí trong cơ thể tập trung xoay vần nơi đan điền với tốc độ nhanh nhất.
Xung quanh hắn yêu nhân đầu trâu mặt ngựa đã tập trung hơn ngàn con, vẫn còn rất đông đang lửng thửng kéo đến như những cái xác không hồn.
Nhanh ! phải nhanh hơn nữa !
Dương Phàm lại lấy ra thêm một viên An Thần đan bỏ luôn vào miệng, lập tức toàn bộ các dây thần kinh của hắn như căng cứng lên, não bộ làm việc với một hiệu suất không tưởng, sự minh mẫn tăng thêm gấp đôi, trong mắt hắn tia máu càng nhiều hơn, trán cũng nổi lên gân xanh, đây là dấu hiệu thần kinh hoạt động quá mức cho phép, có thể dẫn đến một số kinh mạch vùng đầu bị nổ tung bất cứ lúc nào.
Luồng ma khí cũng theo đó xoay vần với một tốc độ chóng mặt, chưa đầy nửa phút sau dòng xoáy đầu tiên đã hình thành trong đan điền.
“Tiếp tục, phải hơn ba luồng xoáy thì mới có thể bước đầu triển khai Hấp Tinh Đại Pháp” Nghiến răng ken két, toàn thân máu từ các lỗ chân lông ứa ra không ngớt, hai lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu, nhưng Dương Phàm vẫn không để ý. Điên cuồng vận chuyển ma khí.
Dòng xoáy thứ hai….. Đã thành hình !
Đám yêu nhân lúc này tập trung xung quanh cơ thể hắn cũng đông gần năm ngàn. Trên cơ thể chúng từng sợi gân màu tím xuất phát từ mi tâm bắt đầu lan ra với tốc độ cực nhanh, dường như đang muốn chạy đua thời gian với Dương Phàm.
“Hi, xuy, tang, cổ…..” Thác Bạt cũng tụng niệm thần chú kì quái kia, trên trán đoá hoa màu tím ngưng tụ càng lúc càng đậm đặc, cơ hồ không khác gì một bông hoa thực.
“Dòng xoáy thứ ba… Mau mau !” Dương Phàm nghiến răng ken két, dùng hết ngưng tụ dòng xoáy cuối, đây chính là khoảnh khắc sinh tử.
“Hình…..”Âm thanh chậm rãi của Thác Bạt vang vọng khắp không trung, hoà cùng những cơn gió lạnh lẽo, lan toả ra khắp trời đất.
“Nhanh !!” Dương Phàm phun ra một ngụm máu, dòng xoáy thứ ba đã sắp thành hình.
“Lệ” Khoảnh khắc từ cuối cùng từ miệng Thác Bạt phát ra thì cũng là lúc trận bạo tạc thứ hai bắt đầu, một trận nổ kinh thiên động địa.
Vị trí Dương Phàm đang ngồi là ở giữa trung tâm vụ nổ nên hắn cũng là đối tượng hứng chịu oanh kích nhiều nhất. Một luồng năng lượng khủng khiếp ùa vào phá hoại kinh mạch của hắn, làm chúng xuất hiện từng vết rạn, Nguyên khí cũng theo đó mà thoát ra, không còn là Hoàn Mĩ nữa mà cơ hồ tụt xuống Hoàn Thành tu sĩ, nhưng không chỉ có vậy, cảnh giới của hắn còn bị lung lay dữ dội, nếu không phải có tinh hoa từ Nguyên anh của Hắc Sát ma tôn điên cuồng trút vào bù đắp thì chỉ sợ lúc này cảnh giới của hắn đã bị tụt dốc thảm hại.
“Dòng xoáy cuối cùng…..Ngưng đi !” Dương Phàm gầm rống, Trong đàn điền dòng xoáy cuối cùng xoay nhanh đến mức tột đỉnh.
Thành hình ! Cuối cùng đã thành hình !
Dương Phàm mở to hai mắt, ba dòng xoáy trong đan điền cùng lúc xoay nhanh đến cực hạn.
“Hấp”
“Tinh”
“Đại”
“Pháp”
Từng âm thanh mạnh mẽ chậm rãi vang lên trong không trung khiến lòng người rét lanh.
Lấy Dương Phàm làm trung tâm từng đoàn huyết nhục điên cuồng tập trung về, khi sắp chạm đến thân thể hắn thì tan nát, vỡ vụn ra thành những cơn mưa máu, xoay vòng tròn xung quanh cơ thể hắn, thẩm thấu vào trong từng vết thương làm chúng đang hồi phục với tốc độ nhanh kinh khủng.
“Không….không thể nào !! Đây là thuật pháp gì ! Nếu đã lợi hại như vậy sao vừa nãy hắn không thi triển? Chẳng lẽ là mới học được ?”Thác Bạt phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy, lão dùng ánh mắt không thể tin nổi về phía Dương Phàm, nhìn hắn giống như một con quái vật.
“Người này…. Chẳng lẽ thực sự là có thể khiến Phù Du ta diệt tộc sao ?” Lão ngẩng đầu lên trời gầm rống, hai dòng huyết lệ từ mắt chảy xuống càng lúc càng nhiều. Nhưng có một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên từ trên đầu lão chụp xuống, sát khí kinh khủng từ nó toát ra khiến lão không nhịn được mà mở mắt ra, đôi mắt chứa đầy máu.
Đó là một thiếu niên bạch y, toàn thân máu me đầy mình, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực, mang đầy sự lạnh lẽo khiến tâm hồn người ta cũng muốn đóng băng. Trong miệng hắn thốt ra chỉ có đơn độc hai từ.
“Đủ rồi”