2. BẢN SẮC VÕ THUẬT VIỆT NAM
Ai cũng cả quyết Bồ Đề Đạt Ma là tổ sư mọi ngành võ học, ý nói rằng mọi ngành võ học đều do ngài đặt ra. Sự thực chưa hẳn đã đúng như vậy, trước khi Đạt Ma xuất hiện trên đất Trung Quốc người tàu đã biết sử dụng võ khí, cung tên để đánh nhau, đã có võ học, lần về tiền sử, khuyết sử, người Trung Hoa cũng đã có nghệ thuật chiến đấu riêng biệt.
Dân Việt Nam lập quốc hơn 4000 năm, con đường lịch sử nối tiếp xa xưa vẫn không mất đi nét căn bản dân tộc tính, hẳn đã có một ngàng kỹ thuật riêng biệt. Có thể trong đó có phần vay mượn của các nước láng giềng. Văn học một phần lớn vay mượn Hán, Tây, Mỹ, La Tinh. Võ học cũng đã một phần nào ảnh hưởng của Trung Quốc, một nước có nên văn minh cổ cựu. Những Hạc Tấn, Hổ Tấn, Kỵ Mã Tấn, Chảo Mã Tấn, những thế đấm thôi sơn, cú đá bàng long … đều gốc ở quyền Tàu. Dù vậy, không ai có thể nói võ Việt Nam là võ Tàu, Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Lôn, mà đều gọi rành mạch là võ Ta hay võ lâm Việt Nam, võ Cổ Truyền Việt Nam. Võ lâm chỉ môn võ có các động tác giống bắt chước loài thú rừng, có nhiều thế hiểm ác, long hổ báo xà hạc, còn võ cổ truyền là do cổ nhân truyền lại, võ Ta là để phân biệt nó không phải là thứ võ nào khác, cũng như cái Ta thì không thể nào của người khác được. Về điểm khác biệt của võ Ta và võ tàu rất dễ phân biệt nếu là người có kiến thức về võ học. Người ta không thể lầm lộn một bài thảo Thiếu Lâm với bài quyền Thái Cực Đạo Đại Hàn thì cũng không thể lẫn lộn võ Việt Nam với võ Tàu. Đành rằng sự múa quyền đá cước, gạt đỡ, công thủ xem ra như nhau nhưng kỳ thật thì tinh thần nó khác nhau xa. Nếu nhìn kỹ những bài Thần Đồng, Thiền Sư, Phượng Hoàng, Ngọc Trản và những bài quyền Tàu như pho Thập Bát La Hán thuộc Bắc Phái và Thập Nhị Xà Quyền của Nam Phái, hoặc những bài côn Việt Nam Thái Sơn và Hồng Gia Côn Tàu, bài Độc Kiếm Lê Hoa Việt Nam với bài Thái Cực Kiếm, bài roi Trung Bình tiên Việt Nam với bài Trường Xà, thanh đơn đao với bài Bát Quái Đao Việt Nam sánh cùng bài Thái Cực Đao, bài Siêu Bát Quái Việt Nam với bài Thanh Long Yểm Nguyệt Đao, vv… do một người có trình độ biểu diễn ta sẽ nhận được những nét khác biệt của nó.
Sự trưởng thành của nhân dân Việt Nam nói lên được nhờ vào cổ tích tiền nhân, sự tự lập cá nhân, của tập thể Việt Nam là chứng tích của nền nghệ thuật dân tộc.
Quyền cước Việt Nam do tổ Việt Nam chế ra, sự biến hóa tinh diệu không thua quyền Tàu, lại còn thích hợp với khổ người chúng ta. Người Tây khoái ăn thịt bò, khoai tây, bánh mì ; người Tàu ăn mỡ heo cho là ngon ; Đại Hàn ăn dưa cải dầu ớt đỏ cai xé mây xanh cho là khoái khẩu ; những cái đó dân mình đâu có hạp.
Tổ Việt Nam có những kinh nghiệm chiến đấu của người Việt Nam, một nghệ thuật nhỏ chống lớn, ít chống nhiều, không ngoan, quyền biến, lanh lẹ áp chế đối thủ. Duy chỉ có phần nội công không thấy ai nói tới, có lẽ cổ nhân nhận định chân lý là một nên không cần chế cách luyện tập môn công phu nầy, các ngài cứ lấy ngay cách luyện có kết quả chắc chắn của Trung Quốc hoặc của Ấn Độ mà luyện tập.
Nói tóm lại, võ Việt Nam có một bản sắc riêng của Việt Nam, ngoài ra tổ Việt Nam còn biết dung hợp được các công phu của Trung Quốc, Ấn Độ, và đạt đến mức độ tuyệt kỹ. Nhưng một điều cần nên biết là sự thắng bại của các môn sinh với nhau chưa phải là môn võ nào quyết định mà do sự luyện tập chuyện cần, khổ luyện và có chân sư truyền dạy.
|