“Đủ rồi”Dương Phàm lạnh lùng nói.
Tay hắn đang đặt lên đỉnh đầu của Thác Bạt, sinh tử của lão là nằm trong một ý niệm của hắn.
“Chàng trai trẻ, ngươi thắng rồi !” Lão cười thê lương, nhìn hai dòng huyết lệ kia từ mắt lão chảy xuống, in hằn lên những vết nhăn khắc khổ trên khuôn mặt mà Dương Phàm cũng cảm thấy chột dạ. Bất quá điều này không ngăn được sát khí của hắn.
“Vừa nãy ngươi nói tương lai ta sẽ khiến cho Phù Du ngươi diệt tộc, việc này thật ra là chuyện gì? Nếu nói thật ta có thể tha mạng, còn nếu như cứng đầu…..”Nói tới đây Dương Phàm siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu của Thác Bạt làm lão không nhịn được đau đớn mà rên lên một tiếng.
“Hahaha, chàng trai trẻ, ngươi sẽ vĩnh viễn không biết được…..hahaha” Lão cười điên cuồng. Thác Bạt vốn không hề sợ chết, lúc sử dụng cấm thuật kia để đối phó Dương Phàm thì sinh lực của lão đã bị rút tận, vô cùng suy yếu cạn kiệt, hiện đã gần đất xa trời.
“Nói nhảm, muốn chết !” Dương Phàm tức giận, trong đan điền ba luồng xoáy vận chuyển, thi triển Hấp Tinh Đại Pháp, bắt đầu thôn phệ lão già này.
Trên đầu lão da thịt bắt đầu tróc ra rồi hoá thành từng làn khói dung nhập vào trong bàn tay Dương Phàm, cảnh tượng trông cực kì thảm khốc.
“Lão già, ngươi còn không nói” Hai mắt Dương Phàm đỏ ngầu, hắn không hề muốn sử dụng thủ đoạn tàn ác này, nhưng cả vốn đã ở thế đối lập, mà lão lại dường như đang nắm giữ được một bí mật rất quan trọng có liên quan đến mình, cho nên Dương Phàm không thể nào không làm vậy.
“Chàng trai trẻ, ngươi cũng ác độc lắm……Còn trẻ mà đã ác độc như vậy là không tốt….” Thác Bạt vẫn cứ cười, , máu từ đôi mắt chảy ra càng lúc càng nhiều.
“Ác độc sao? Vậy Phù Du tộc các ngươi đã làm nên những tội ác gì mà khiến Tàng Long tông phải đem các ngươi phong ấn ở đây! Đừng tưởng là ta không thể đoán ra !” Dương Phàm cười lạnh. Hắn không hề có cảm giác một chút thương xót với những yêu nhân ở đây.
Từ đầu khi mới bước vào khinh địa hắn đã suy nghĩ về dụng ý của Tàng Long tông. Cớ sao phải giết một số lượng yêu nhân khủng khiếp như vậy để vượt qua khinh địa?
Nên biết rằng ở mỗi cửa Tàng Long tông đều có sắp đặt dụng ý riêng của mình, ví dụ như Tán địa phải tán tình, để bản thân không bị ràng buộc khi bước vào tiên lộ. Vậy theo hắn phỏng đoán, khinh địa này liên quan rất lớn đến yêu nhân, có thể Tàng Long tông có thù hằn vô cùng sâu sắc với chúng, nên mới đặt ra cửa này cho môn nhân vừa chém giết yêu nhân, vừa lĩnh ngộ hàm ý bên trong.
“Khâm phục, ngươi quả thật vô cùng thông minh ! Hahaha, không sai ! Phù Du tộc chúng ta với nhân tộc các ngươi chính là tử địch muôn đời ! Không phải các ngươi chết thì là chúng ta chết !” Thác Bạt cười gằn, những múi cơ trên khuôn mặt lão căng cứng lại, biểu thị cho một sự tức giận đến cực độ.
“Phù Du tộc chúng ta chính là một trong những đại bá chủ của Đại La Thiên, cũng là địch thủ một mất một còn với nhân tộc các ngươi ! Hahaha, giết ta đi ! Giết chết kẻ thù của mình đi !”Thác Bạt xúc động như muốn lao thẳng vào cắn xé Dương Phàm.
Thấy Thác Bạt điên cuồng như vậy thì Dương Phàm im lặng một lúc, không biểu tình gì. Hắn chăm chú nhìn thẳng vào mặt của Thác Bạt, nhưng không hề phát hiện ra một điểm bất thường nào. Có lẽ…… lão đang nói thật.
“Những gì ngươi nói ta hoàn toàn không hiểu ! Đại La Thiên là nơi nào ? Thù oán giữa các ngươi và Tàng Long tông thì liên quan gì tới ta, vì sao ban nãy lại nói tương lai ta sẽ khiến cho các ngươi diệt tộc? Nếu ngươi nói thật, ta có thể cho ngươi một con đường sống” Lát sau Dương Phàm mới mở miệng.
“Hahaha, giết ta đi ! Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết được sự thật ! Giết ta đi !” Thác Bạt cười gằn, vẫn không hề chịu hợp tác.
“Ngoan cố !” Dương Phàm hừ lạnh, sử dụng hấp lực nơi lòng bàn tay càng mãnh liệt, thôn phệ huyết nhục xương cốt nơi đỉnh đầu Thác Bạt làm lão toàn thân co giật.
“Nói không ?!!”
Nhưng đáp lại Dương Phàm vẫn là một sự im lặng.
“Nói không ?” Dương Phàm gầm lên, hắn đã triệt để tức giận.
Đột nhiên giờ phút này phương xa có tiếng tù và thổi đến, Dương Phàm ngước mặt nhìn lên.
Chỉ thấy bầu trời bị nhuộm một màu vàng rực, ở chính giữa màu vàng đó có một mảng mây màu tím đậm, mà bay phía trước đám mây màu tím kia chính là một đám màu đỏ máu, tuy đám mây này vô cùng nhỏ nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác bức bách khó tả.
Khi những đám mây kia tới gần thì dần hiện ra hình ảnh của một quân đoàn Phù Du tộc đông ngợp trời. Mà đám mây tím và đám mây đỏ lần lượt chính là những tộc nhân Tử cấp và Xích cấp của họ. Kim cấp thì vô cùng đông đúc đếm không xuể, còn Tử cấp khoảng chừng ngàn người, Xích cấp lại vô cùng ít, chỉ hơn chục người. Giữa đám Xích cấp lúc này có một yêu nhân mặc đế bào màu đỏ rực, diện mạo uy nghiêm, hai tay chắp phía sau lưng, y lại không hề có cánh như các Phù Du tộc khác, hình dạng bên ngoài không khác gì con người. Bên cạnh yêu nhân này chính là Á Lôi và Ngải Mễ Lệ, mà hai mắt nàng lúc này đã đỏ hoe, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Dương Phàm lạnh lùng nhìn về đám Phù Du tộc này, tay phải vẫn đặt trên đầu Thác Bạt, không ngừng thôn phệ.
“Thả Thác Bạt thúc ra ! Tên đại ma đầu xấu xa !” Vừa tới nơi Ngải Mễ Lệ hướng Dương Phàm hét lớn lên. Nàng chỉ dám hét chứ không dám tấn công, vì nàng biết tính mạng của Thác Bạt lúc này hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Dương Phàm.
“Thả Thác Bạt ra đi chàng trai, có gì có thể từ từ thương lượng” Người đàn ông mặc đế báo nhìn Dương Phàm, chậm rãi nói, ngôn ngữ nhu hoà không hề mang tính uy hiếp hay bức bách nhưng không vì thế mà Dương Phàm thiếu đi sự cảnh giác.
“Có gì để thương lượng sao, hình như các ngươi phải bằng mọi giá giết chết ta mà” Hắn mỉm cười trào phúng.
Người đàn ông nghe vậy thì trầm mặc, ông chính Địch Lợi, tộc trưởng của Phù Du tộc.
“Ngươi đã biết !” Một lát sau Địch Lợi mới mở miệng nói tiếp.
“Đúng ! Ta đã biết !” Dương Phàm bình tĩnh đáp, khi hắn vừa dứt lời thì Thác Bạt đã vội mở miệng định phản bác, nhưng Dương Phàm nhanh tay hơn, một đạo linh lực truyền vào đầu Thác Bạt làm lão đau đớn muốn chết đi sống lại, trong miệng chỉ còn phát ra từng tiếng ú ớ thê lương.
Địch Lợi thấy hành động của Dương Phàm thì cũng thở dài lắc đầu.
“Chàng trai, không cần phải vậy, ta biết Thác Bạt cho dù có chết cũng không nói ra chuyện này. Đúng ! Phù Du tộc chúng ta chính là phải một mực giết chết ngươi. Bằng mọi giá phải giết ngươi !”
“Đã thế thì còn gì phải thương lượng nữa ! Muốn thì chiến thôi !” Dương Phàm sắc mặt lạnh lùng, tay phải cũng dồn một đạo linh lực khổng lồ chuẩn bị nhanh chóng giết chết Thác Bạt để chuyển sang đối phó Địch Lợi. Với lần chiến đấu này hắn tuy không nắm chắc nhưng cũng không còn cách nào khác, không đủ số đầu yêu nhân thì hắn vẫn chưa thể thoát khỏi đây. Bởi vì chỉ có tiếp tục đánh giết, cho đến khi nào đủ số thì thôi
“Khoan đã, ta chưa nói hết. Tuy ta muốn giết ngươi nhưng lại càng không muốn vì thế mà để Thác Bạt phải chết. Ngươi thả Thác Bạt ra, chúng ta có thể làm thoả mãn điều kiện của ngươi, giúp ngươi thoát ra khỏi khinh địa này, tiếp tục đi nhận truyền thừa của mình.”Địch Lợi thấy Dương Phàm định ra tay giết Thác bạt thì vội vàng nói.
“Thoả mãn bằng cách nào, các ngươi đều chỉ là yêu nhân cấp một, lấy đâu ra một ngàn cái đầu của yêu nhân cấp hai.” Dương Phàm cười lạnh, tỏ vẻ không tin.
“Ở đây, ngươi tự xem đi, sau đó thả Thác bạt ra” Lấy trong ngực ra một cái túi trữ vật bằng gấm, Địch Lợi lặng lẽ ném nó sang cho Dương Phàm.
Dương Phàm nghi hoặc chụp lấy, ngay khoảnh khắc túi gấm tiếp xúc tay hắn, khoảng không gian bên cạnh lập tức biến động, hình thành một cánh cửa tròn lốc xoáy, nhìn vào bên trong sâu hút không thấy được gì, đây chính là cửa ra khinh đia.
“Cái này…. Không lẽ các ngươi thật muốn thả ta sao?” Dương Phàm nhíu mày, biểu tình phức tạp nhìn Địch Lợi kia. Hắn quả thực không tin nổi Địch Lợi lại nói thật, có thể giao cho hắn đủ số yêu nhân cần thiết để thoát ra khỏi khinh địa. Nhưng mà những thứ gì trong túi trữ vật bằng gấm này lại khiến hắn không thể không tin. Bàn tay đang đặt trên đầu Thác bạt thả lỏng dần rồi hạ xuống, nhưng trên đầu ông ta vẫn lưu lại đúng năm ngón tay của Dương Phàm, hiển nhiên là vừa rồi hắn ra tay không hề nhẹ.
“Mau thả Thác Bạt thúc ra, tên ma đầu độc ác, cha ta đã đưa cho ngươi thứ ngươi cần rồi” Ngải Mễ Lệ tức giận nói, hai mắt đỏ hồng, nhìn Thác Bạt thúc bị Dương Phàm hành hạ như vậy nàng vô cùng đau lòng, lại càng hận Dương Phàm hơn nữa. Thác Bạt đối với nàng giống như người cha thứ hai vậy, thấy cha mình bị hành hạ, nàng ta có thể làm sao không đau lòng.
Dương Phàm nghe vậy thì quay sang nhìn Ngải Mễ Lệ, nhếch mép nở một nụ cười, nụ cười đó đập vào mắt Ngải Mễ Lệ là một nụ cười vô cùng ngạo mạn, nhưng nụ cười này về sau luôn mãi ám ảnh trong tâm trí nàng, khiến nàng về sau trong tâm với nụ cười này tràn đầy hận ý, nhưng cũng chứa đựng nhiều thứ tình cảm phức tạp……
Nhưng đó là chuyện về sau, còn bây giờ Ngải Mễ Lệ chẳng có một tí ý nghĩ nào với Dương Phàm ngoài việc muốn giết hắn.
Đẩy Thác Bạt sang chỗ Địch Lợi, sau đó Dương Phàm liếc nhìn Ngải Mễ Lệ một cái rồi gấp rút bước vào vòng xoáy, thoát ra khỏi Khinh địa. Hắn không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa, nếu còn dây dưa chỉ sợ trúng phải quỷ kế nào đó của Địch Lợi.
“Chuyện hôm nay đến đây chấm dứt, ta về sau cũng không muốn dây dưa với Phù Du tộc các ngươi, thù oán của các ngươi với nhân tộc ta mặc kệ, nhưng nếu dám đụng tới ta, thì tương lai ta sẽ khiến cho Phù Du các ngươi diệt tộc !” Thân ảnh của Dương Phàm dần biến mất sau lốc xoáy, như giọng nói của hắn vẫn còn truyền lại, vang vọng khắp không trung, in sâu vào đầu óc mỗi người Phù Du tộc. Cho đến mãi về sau không ai có thể quên được thân ảnh ấy, một thân ảnh lạnh lùng giết chóc, khắp mình tràn ngập ma khí……
“Đúng là một kẻ ngạo mạn, lần sau gặp lại con nhất định sẽ giết hắn !” Đỡ lấy Thác Bạt, Ngải Mễ Lợi nhìn theo bóng lưng Dương Phàm tức giận nói.
“Cháu ngoan…..” Thác Bạt mỉm cười hiền từ nhìn Ngải Mễ Lệ rồi tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi.
“Thác Bạt thúc……” Ngải Mễ lệ hoảng hốt lấy ra một viên đan dược màu đỏ nhét vào mồm Thác Bạt, nhưng bị ông gạt tay ra.
“Vô ích thôi….. Ta chỉ còn lại chút hơi tàn, cháu ngoan cháu đừng buồn…… ta cũng già rồi, chết cũng được…..Nhưng……Địch Lợi huynh ta không hiểu…………..” Thác Bạt thở gấp, đang hấp hối, sinh cơ như ngọn nến trước gió, có thể bị tắt bất cứ lúc nào. Lão quay sang Địch Lợi đang đứng trầm tư kia, tiếp tục nói.
“Địch Lợi huynh, huynh đã biết ta nhất định phải chết, cớ sao lại muốn thả đi tiểu tử đó… chẳng lẽ…….. huynh không nhớ lời tiên tri của tổ tiên sao…”
Địch Lợi im lặng, y không trả lời, cũng không nhìn Thác Bạt.
Vài cơn gió lạnh thổi qua làm băng giá lòng người.
Giờ phút này chỉ có sự im lặng là câu trả lời.
“Haha, ta đã hiểu….. ta đã hiểu rồi” Thác Bạt thấy Địch Lợi tỏ thái độ như vậy thì ngước mặt lên trời cười lớn mấy tiếng, rồi đoạn khí mà chết.
“Thác Bạt thúc, xin đừng chết…..” Ngải Mễ Lệ nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, ôm lấy xác Thác Bạt, nàng khóc.
“Thác Bạt huynh, xin lỗi…. Vì Phù Du tộc ta không còn cách nào khác. ” Địch Lợi thở dài, quay người bước đi, thân hình dần dần bay lên không trung, cả đại quân của Phù Du tộc cũng làm theo, lặng lẽ theo sau lưng, bay về nhà.
Á Lợi nhìn Ngải Mễ Lệ đang ôm Thác Bạt dưới đất kia thì cũng lắc đầu khẽ than, rồi theo sau đại quân Phù Tộc.
“Tại sao, Thác Bạt thúc….. Người đừng chết….. Lệ nhi không muốn người chết….. Người còn phải dạy Lệ nhi thổi sáo….. Thác bạt thúc…..”
….o0o…………………..
Trời đất lúc này như nhuốm một màu tang thương, nơi giữa khu rừng, giữa một nơi chỉ có máu và nước mắt, Ngải Mệ Lệ tự tay chôn cất Thác Bạt. Đôi mắt nàng vẫn đang còn đẫm lệ, nhưng nỗi đau buồn thì đã khô cạn, chỉ còn lại hận ý mãnh liệt.
“Tên đại ma đầu kia, dù tới chân trời góc bể Ngải Mễ Lệ ta cũng quyết tìm thấy ngươi, tự tay mình giết chết ngươi để trả thù cho Thác Bạt thúc, trả thù cho những tộc nhân đã chết của ta…….” Nàng nhìn lên bầu trời phía trên Khinh địa, nở một nụ cười đầy băng giá.
“Ngày đó đã không còn xa, một trăm năm….. đại ma đầu ngươi ráng sống cho tốt……”