Cửa tiếp theo nối tiếp Khinh địa chính là Tranh địa.
Bước vào vòng xoáy, vẫn cái cảm giác chóng mặt như cũ, nhưng chỉ trong phút chốc lại hết. Dương Phàm mở mắt, trước mặt hắn lúc này là một nơi âm u tối tăm vô cùng, mà ở đây cũng chỉ có duy nhất một thứ, đó là một cái tế đàn cổ xưa, từ nó toát ra một khí tức tang thương nồng đậm.
Tế đàn này hình ngũ giác, rất rộng lớn, tràn ngập vẻ cổ kính. Trên đó đang cắm bảy cây nhang khổng lồ, từng làn khói từ nó toả ra bay lên, tạo thành một mảng sương mù trắng che khuất bầu trời.
Mà bên cạnh bảy cây nhang này có một hán tử mặc áo giáp đen đang đứng, y khuôn mặt nghiêm nghị, hai hàng lông mày dựng ngược, nhưng đôi mắt lại đang nhắm nghiền.
Y đứng đó, tay cầm đại long đao cán dài, toàn thân toả sát khí nồng nặc, trông như một vị tướng thân chinh bách chiến nhiều năm. Dương Phàm vừa lướt mắt tới người y lập tức hán tử này trong lòng chấn động, con ngươi co rút lại, từ y Dương Phàm cảm thấy có một sự uy hiếp mãnh liệt khó có thể hình dung.
Cảm giác này con kinh khủng hơn là lúc đối mặt với hơn ngàn yêu nhân tự bạo.
Đột nhiên y mở trừng mắt ra. Một khí thế cuồn cuộn như muốn cuốn bay tất cả từ trong người bùng phát. Khí thế đó hùng mạnh đến nỗi Dương Phàm trong tâm không kiềm chế nổi run sợ mà lui lại mấy bước.
“Tranh địa, chậm… thì chết !”
Chưa kịp để Dương Phàm suy nghĩ hay phản ứng gì, Hán tử giáp đen đã vung đại đao lên chém đổ một cây nhang, ngay khoảnh khắc cây nhang đổ xuống thì Dương Phàm cũng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
“Cái này là…..” Dương Phàm kinh hãi lên tiếng, nhưng chưa kịp nói hết lời thì hán tử kia lại tiếp tục vung đao lên, chặt xuống cây nhang thứ hai.
Một trận đau đớn khủng khiếp truyền tới tâm thần hắn, trái tim giống như bị một con dao sắc bén chém ngang qua, làm máu từ tim không kìm chế được mà nhồi lên miệng, tiếp tục phun ra một ngụm máu.
Cây nhang kia giống như có liên hệ tới bản thân hắn, mỗi lần hán tử kia chém xuống một cây nhang thì y như rằng, Dương Phàm cảm thấy tính mạng của hắn như bị ngắt đi một đoạn, điều này cũng đồng nghĩa…….Nếu toàn bộ bảy cây nhang gãy hết thì hắn cũng chết..
“Ở tranh địa, chần chờ, chết !” Hán tử kia hết thảy không để ý đến Dương Phàm, chỉ lạnh lùng nói ra mấy từ, rồi lại tiếp tục vung đại đao lên hướng cây nhang thứ ba trảm xuống.
Không suy nghĩ nhiều nữa, Dương Phàm tung ra một chỉ. Một luồng chính khí cương ngạnh theo đó phóng xuất ra bắn thẳng về thanh đại đao kia tạo nên một tiếng keng âm ĩ, vang dội trong khắp không gian làm người ta cảm thấy điếc tai nhức óc.
Mũi chân khẽ đạp xuống đất, Dương Phàm phi thân bay về phía hán tử kia, trong tay xuất hiện thanh phi kiếm màu xanh, lấy tư thế cực kì phóng dật tiêu sái đâm tới.
Hán tử áo giáp đen kia vẫn không biểu tình gì, đại long đao trong tay múa một vòng, gạt mũi kiếm của Dương Phàm ra, rồi thuận thế vung một đao trảm ngang qua cổ hắn.
Dương Phàm ngửa người ra sau tránh né, thân thể đàn hồi bật lên lại rồi lại kiếm đâm vào ngực hán tử kia.
Nhưng hán tử áo giáp đen chỉ nhẹ nhàng lách thân qua né tránh rồi một cước đá bay Dương Phàm ra ngoài.
Động thủ chỉ một chiêu ! Nhưng Dương Phàm hoàn toàn thất bại !
“Chần chừ, chết !” Hán tử áo đen thấy Dương Phàm tâm ý hơi xao động lại tiếp tục hướng cây nhang thứ ba chặt xuống.
Nhang vừa gãy, Dương Phàm cũng phun ra một ngụm máu. Cảm giác sinh cơ đột nhiên bị thứ gì đó hút đi mất một phần. Hắn không thể chần chừ nữa, chỉ có thể lao đến tấn công hán tử giáp đen.
Nhưng cũng không cầm cự được lâu, lát sau lại bị y dùng cán đại đao thúc vào bụng văng ra khỏi tế đàn.
Cứ tiếp tục như vậy hơn chục lần, số nhang bị hán tử kia chém cũng lên tới cây thứ tư.
Dương Phàm thống khổ không nói nên lời, hắn cảm giác hán tử này thực lực vô cùng bình thường, giống như hắn là Ngưng Khí tầng chín tu sĩ, nhưng dường như kĩ thuật đánh nhau của hắn lại vô cùng cao siêu, đao pháp tinh diệu, hoàn mĩ không có một tí khe hở nào để người ta tấn công được.
Nhưng mà Dương Phàm không có cách nào dừng lại, chỉ có thể điên cuồng giao chiến với y.
Nơi tranh địa này, chỉ cần chậm là chết.
Dần dần bất giác Dương Phàm hình thành một thói quen, chính là luôn tập trung tuyệt đối vào trận chiến, đã đánh là không ngừng lại.
Cứ đánh rồi ngã, ngã rồi đánh. Cứ như vậy lặp lại một vòng tuần hoàn không có khoảng giữa.
Từng giây từng phút chính là tranh đoạt từng sinh cơ từng hơi thở.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, có thể một ngày nhưng cũng có thể là ba ngày. Dương Phàm vẫn liên tục giao chiến với hán tử giáp đen kia, hiện giờ hắn đã có thể cầm cự được một phút mà không bị đánh bay, số cây nhang vẫn bảo toàn ở con số bốn, đây là thành quả khiến Dương Phàm cảm thấy vui vẻ nhất.
“Hạo Nhiên nhất chỉ, Thiên Địa Hữu Chính Khí”
Tay phải tung song chỉ bắn ra hai đạo cương khí nhắm vào ngực hán tử giáp đen, khiến hắn ta buộc lòng phải thu đại đao về chống đỡ, sau đó Dương Phàm lại tiếp tục dùng song chỉ tay trái bắn ra hai đạo cương khí khác phân làm hai hướng chia ra tấn công vào đầu và hạ bộ của y. Đây chính là lĩnh ngộ mới của Dương Phàm về Hạo Nhiên chỉ, khí không những có thể xuất ra từ hai ngón tay, mà cùng lúc năm ngón tay cũng có thể, nhưng hiện tại thì hắn chưa làm được.
Bởi vì muốn cùng lúc xuất khí ra khỏi năm đầu ngón tay phải phụ thuộc vào nhiều yếu tố. Đầu tiên cũng là quan trọng nhất chính là độ rộng lớn thông suốt của kinh mạch nơi ngón tay đó. Kinh mạch nơi đó có lớn, có vững chắc thì số lượng “khí” phát ra càng nhiều, chỉ lực mới càng mạnh. Còn ngoài ra, cho dù “khí” trong cơ thể có mạnh mẽ, hùng hậu tới đâu cũng không thể thoát ra khỏi quy tắc này.
Do vậy muốn Hạo Nhiên chỉ ngày càng phát huy uy lực mạnh mẽ thì không còn cách nào khác ngoài việc thường xuyên luyện tập, trước kia Dương Phàm thường xuyên dùng ngón trỏ để xuất chiêu, cho nên kinh mạch ở đó cũng rộng lớn nhất, vững chắc nhất. Còn ngón tay giữa mới luyện tập được thì vô cùng yếu ớt.
Nếu như theo mức độ cương khí có thể phóng xuất ra thì Dương Phàm tự ước lượng tạm thời phân chia Hạo Nhiên chỉ làm năm cảnh giới. Nhập môn, Sơ thành, Tiểu thành, Đăng đường, Đại thành.
Mà ngón tay trỏ của hắn đã luyện tới hậu kì của Nhập môn, hiện đang tìm cách đột phá cánh cửa này, bước sang cảnh giới Sơ thành. Còn ngón tay giữa thì hiển nhiên mới ở bước đầu Nhập môn, chỉ lực vô cùng yếu ớt.
Chỉ thấy hán tử kia dùng đại long đao chống đỡ một cách nhẹ nhàng. Hắn lao tới Dương Phàm, vung đại đao lên chém xuống một đòn kinh thiên, trong không gian chợt xuất hiện tiếng long ngâm mãnh liệt đinh tai nhức óc.
“Long Tu Xuất Thế” Vừa ra chiêu hán tử giáp đen vừa hét lớn.
Nhìn thanh đại đao đang xé gió lao tới kia, Dương Phàm biểu tình nghiêm trọng, đầu tiên hắn phòng thủ tinh thần cực kì kĩ lưỡng, tránh để tiếng long ngâm kia dung nhập vào đầu óc, sự lợi hại của nó hắn đã được lãnh giáo. Tiếng long ngâm một khi dung nhập vào được thì làm tâm trí người ta tán loạn, khí thế tụt giảm mười phần.
Vung thanh kiếm lên trên đầu đỡ, cây đại đao bổ xuống, một tiếng choang long trời lở đất vang lên. Một dư chấn âm ỉ truyền tới khiến Dương Phàm gối phải khuỵu xuống đất, lực đạo cường đại từ chiêu thức này hắn hoàn toàn không thể ngăn cản được hết. Mà thanh phi kiếm dọc sống lưng cũng đã bị mẻ nhiều đoạn.
Nhưng như thế vẫn chưa kết thúc, hán tử áo đen như bị chọc giận gầm lên một tiếng kinh thiên, lại vung đại đao lên, từ bộ giáp đen của cùng lúc có một con hắc long từ đó xuất ra, nó rít lên từng tiếng long ngâm mãnh liệt, uốn mình lượn theo cây đại long đao. Khoảnh khắc này con hắc long và cây đại long đao như hợp nhất, biến thành một thể, toả ra sát ý vô cùng tận.
“Long Tu Giáng Hạ” Hán tử giáp đen gầm lên, tiếp tục một đao bổ xuống.
Một đao này không gì có thể cản nổi, một đao này chính là sát chiêu một kích tất sát.
Thanh đao lại bổ xuống thanh kiếm của Dương Phàm, khiến nó bị mẻ mất hơn nửa, một cơn sóng chấn động lấy vị trí tiếp xúc giữa đao và kiếm lan ra làm mái tóc Dương Phàm bị thổi ngược bay hết về phía sau, hắn phun ra một ngụm máu, chân trái tiếp tục khuỵu xuống khiến cho một mảnh gạch dưới sàn gãy làm đôi.
Hán tử kia quá mạnh, manh tới mức Dương Phàm không thể nào chống cự được quá năm phút.
“Cút” Hán tử giáp đen xoay người tung một cước đá thẳng vào ngực Dương Phàm khiến hắn lại bị đánh bay về phía sau.
“Chỉ là hai chiêu Bá Thiên đao pháp cũng không đỡ nổi, ngươi lấy tư cách gì để tiếp nhận truyền thừa của Tàng Long tông” Chống cây đại đao xuống đất kêu keng một tiếng dữ dội, y hừ lạnh một tiếng khiến Dương Phàm tròn xoe hai mắt.
Hắn vốn tưởng hán tử giáp đen chẳng còn biết nói gì ngoài hai câu “Chần chừ, chết” “Chậm, chết”, nhưng lúc này y đột nhiên mở miệng chửi mình, hỏi hắn làm sao mà không ngạc nhiên cho được.
“Tiền bối, người có thể nói chuyện sao” Dương Phàm kinh ngạc hỏi. Hắn cũng quá mức thán phục trình độ võ công đạt đến mức siêu việt của hán tử giáp đen này, không còn cách xưng hô nào khác ngoài hai từ tiền bối.
“Gọi ta là Hắc Giáp” Hán tử giáp đen nhàn nhàn nói, cũng không thèm liếc Dương Phàm một cái. Y cũng chẳng buồn lao tới chặt bốn cây nhang còn lại xuống nữa. Y cứ đứng yên một chỗ như vậy, bộ dáng có phần buồn bã.
“Tàng Long tông của chúng ta đúng là tang môn bất hạnh, đến cả người truyền thừa cũng kém cỏi yếu ớt như vậy. Đã đánh nhau hơn nửa tháng rồi mà vẫn không cầm cự được quá năm phút.” Hắc Giáp thở dài thất vọng. Hiển nhiên người truyền thừa mà y nhắc đến ở đây chính là Dương Phàm.
Dương Phàm cười khổ, lấy tay gãi đầu, đối với câu nói của Hắc Giáp thì cũng không biết trả lời sao cho phải, trong suy nghĩ của hắn thì bản thân mình hiện giờ có thực lực rất mạnh, chẳng phải là lúc ở khinh địa đã đơn thân độc mã đại sát tứ phương sao. Thậm chí hắn có lòng tin rằng, cho dù đối mặt với Cố Minh sư huynh hoặc là Âu Dương Khiếu Thiên, khả năng chiến thắng của bản thân cũng lên tới tuyệt đối.
Nhìn vẻ mặt Dương Phàm đang dần hiện lên một tia tự đắc, Hắc Giáp hừ lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói.
“Ngươi đang nảy sinh sự kiêu ngạo. Đệ tử Tàng Long tông ta bá khí có thừa nhưng không hề kiêu ngạo. Bởi vì ngươi kiêu ngạo nên trong lòng xuất hiện sơ hở, chưa vào trận đã định sẵn thất bại rồi.”
Câu nói của y làm Dương Phàm chột dạ, nếu ngẫm nghĩ lại, quả thật từ khi cắn nuốt thôn phệ được Hắc Sát ma tôn khiến cho tu vi tăng cao thì trong tâm hắn đã dần nảy sinh ra một sự kiêu ngạo, tự đắc, như lúc còn ở Phù Du tộc, bản thân từng nhìn con gái của Địch Lợi với bộ dáng khinh khỉnh đáng ghét, thậm chí trước khi đi còn để lại một câu vô cùng kiêu ngạo,. Nghĩ đến đây Dương Phàm trong nội tâm không khỏi cảm thấy xấu hổ.
“Muốn tu tiên, trước hết phải bình tâm đoạn dục, lòng không được có tạp niệm phàm trần. Ở cửa thứ nhất ngươi gặp Cổ Lệ, đã vượt qua như thế nào? Có chém tận toàn bộ tâm ma không?” Hắc Giáp tiếp tục hỏi.
“Không, ta hoàn toàn không chém mà để cho nó tự động tan rã.” Dương Phàm bình tĩnh trả lời.
“Cái gì? Ngươi tiểu tử này thật liều mạng, ngươi có biết con đường này khó đi như thế nào không hả. Con bà nó chứ, đúng là tên ngu ngốc, tự nhiên đi chọn con đường của gã điên kia, con đường này không có đại nghị lực, không có đại trí tuệ thì không cách nào vượt qua nổi. Chưa nói đến khi ngươi Hoá Thần sẽ khó khăn gấp trăm lần người khác, vì ý cảnh của ngươi, chấp niệm của ngươi chính là tình, mà tình thì lại là một thứ vô cùng khó kiếm, vô cùng khó lĩnh ngộ. Chỉ nói tới khi ngươi độ lôi kiếp…….“ Vừa nghe Dương Phàm nói cách lựa chọn của mình thì Hắc Giáp cũng không giữ nổi bình tĩnh mà xúc động chửi ầm lên, cây đại đao trong tay còn vung vẩy trước mặt làm cho Dương Phàm cõi lòng lạnh toát, không giữ nổi bình tĩnh mà mồ hôi hột cũng lặng lẽ tuôn ra.
“Nhưng bất quá nếu có thể vượt qua Hoá Thần, tìm được đạo tình của mình thì ngươi sẽ rất lợi hai, cơ hồ trong cùng cảnh giới không ai có thể chống cự nổi.” Nói đến đây Hắc Giáp thở ra một hơi, giống như tìm được chút gì đó làm bản thân y cảm thấy hài lòng, chợt y đưa đôi mắt to tròn đầy bạo ngược kia nhìn Dương Phàm làm hắn toàn thân run rẩy.
“Cũng giống lắm, bộ dáng so với gã điên kia thì cũng không ngu ngốc hơn bao nhiêu. Nhưng sau khi lột xác thì hoàn toàn có thể trở thành nhân trung chi vương, báu vật trong chốn tu sĩ” Xem xét từ đầu đến chân Dương Phàm một hồi Hắc Giáp lại phán ra một câu khiến hắn tức đến hộc máu.
“Này tiền bối, vậy bây giờ ta làm sao mới có thể thoát khỏi tranh địa này đây”
“Vốn dĩ là đến khi nào ngươi có thể giết chết ta, nhưng mà……. Chắc cũng phải chờ thêm một trăm năm nữa, thậm chí chưa tới ba tháng nữa, sau khi ta chém đứt bảy cây nhang thì ngươi cũng đã chết từ lâu rồi.”
“Ách, người không nói đùa chứ, chẳng lẽ ta phải gục ngã trong tay người sao?” Càng nói chuyện với Hắc Giáp, Dương Phàm càng cảm thấy kinh sợ, gã hán tử thô bỉ này giống như cứ muốn đẩy người ta xuống vực sâu, sau đó lại đưa tay nắm kéo lại. Cảm xúc của Dương Phàm cũng theo đó biến đổi lên xuống từng đợt làm hắn vô cùng khó chịu.
Quả nhiên Hắc Giáp lại phán một câu chưng hửng.
“Nhưng mà ta đã suy nghĩ lại, nếu chém chết ngươi thì coi như đoạn hậu của Tàng Long tông, biết đến khi nào mới có người xông phá vào lần nữa đây. Vậy nên ta đành cải biến quy tắc một chút. Chỉ cần ngươi học xong Bá Thiên đao pháp, và chống đỡ được ta hơn năm phút, thì lúc đó có thể vượt qua.”
“Vậy sao”
Khoảnh khắc Dương Phàm vừa nói hết câu thì trả lời hắn chính là một đao lạnh lẽo bổ xuống đầu.
….o0o……………………………..