Đỉnh Thiên
Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 42: Từ biệt
Thêm một tuần ở cùng với Hắc Giáp.
Dương Phàm võ công càng lúc càng thuần thục, hiện tai hắn đã chống đỡ được gần năm phút. Hạo Nhiên chỉ cũng tăng tiến một bước lớn, ngón tay trỏ đã thành công đột phá cảnh giới Nhập Môn mà tiếng lên Sơ Thành, uy lực tăng hơn trước gấp đôi. Còn ngón tay giữa vẫn vậy, không có tiến triển gì.
Cũng trong khoảng thời gian này, Dương Phàm được Hắc Giáp chỉ điểm rất nhiều về tu luyện, Hạo Nhiên Chính Khí công cũng đạt sự tinh tiến lớn.
Tu vi theo đó cũng từ Ngưng Khí tầng chín dũng mãnh đột phá lên tầng mười, nhưng vẫn là Hữu Khuyết tầng mười, bởi vì số Nguyên thạch hắn cầm trong tay đã hoàn toàn xài hết, không có dư một chút nào.
Chín tầng đầu Ngưng Khí hoàn thành, tầng mười Ngưng Khí hữu khuyết. Tu vi này cho dù ở thời thượng cổ hay là hiện tại cũng vô cùng hiếm gặp, chính là cường giả trong nhóm Ngưng Khí.
Còn về Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn thì được Hắc Giáp giúp đỡ phong ấn chế trụ lại, không toả ra ma khí quá mức cho phép nữa.
Hắc Giáp cũng cảnh báo cho hắn một điều, Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn là thuộc về ma đạo, ma khí xung thiên. Trong khi đó công pháp tu luyện của Dương Phàm lại là thuộc về chính đạo, chính khí cương liệt. Về sau nếu cả hai xung khắc với nhau thì hậu quả khó lòng tưởng tượng được
Nhưng về đều này Dương Phàm cũng chỉ gật đầu cho qua chuyện.
Mặc dù Nguyên Anh của Hắc Sát ma tôn đã tổn hao vô cùng nhiều tinh hoa, nhưng nếu như Dương Phàm cố gắng tập trung bế quan tu luyện khoảng chừng vài chục năm thì chắc chắn có thể luyện hoá thành công, một đường tiến giai lên tới Kết Đan sơ kì.
Nhưng hiện tại hắn không muốn luyện hoá Nguyên Anh này.
Thứ nhất thời gian cứu Lý Hoan Hoan khẳng định là không còn nhiều, bắt hắn ngồi một chỗ vài chục năm thì là điều không thể.
Thứ hai hắn càng không muốn trở thành một ma tu. Nhưng Nguyên Anh này chính là một trong những lá bài bảo mệnh hữu hiệu nhất của hắn bây giờ. Một khi gặp địch nhân cảnh giới quá cao thì liền có thể khiến thực lực bạo tăng trong một thời gian ngắn nhất.
Hắc Giáp lúc này vẫn cầm thanh đại đao liên tục đánh nhau với Dương Phàm, vừa đánh vừa chỉ dạy võ công cho hắn.
“Bá Thiên đao pháp, tổng cộng có bảy đao. Ba đao đầu là Long Tu Xuất Thế, Long Tu Giáng Hạ, Long Môn Tam Chiến, uy lực thuộc loại tầm trung, riêng chiêu thứ tư Ô Long Hí Nguyệt thì uy lực đạt tới tầm cao, thậm chí có thể vượt giai khiêu chiến bằng chiêu này. Nhưng chiêu Ô Long Hí Nguyệt này có một điểm bất lợi, mỗi lần chém ra một đao thì sẽ hút cạn toàn bộ linh lực trong cơ thể của mình…….”
Ánh đao lấp loáng, trong không gian vang lên những tiếng long ngâm đinh tai nhức óc. Hắc Giáp vừa nói vừa múa đại đao, đánh đến đâu mặt đất bị xới tung lên tới đó.
Đánh tới chiêu thứ hai Long Tu Giáng Hạ thì từ áo giáp đen của Hắc Giáp bay ra một con rồng lớn màu đen dung nhập lại với cây đao, tới chiêu thứ ba Long Môn Tam Chiến thì trong không gian có ba con rồng đen xé toạt hư không mà xuất hiện, bộ dáng hung thần ác sát lao tới Dương Phàm.
Hắn cả kinh đưa tay lên điểm liên tục ba chỉ về phía mỗi con hắc long, nhưng cũng chỉ cản lại được giây lát.
“Hạo Nhiên nhị chỉ,Tạp Nhiên Phú Lưu Hình”
Nguy cơ đến trước mắt, Hạo Nhiên nhất chỉ uy lực không đủ, Dương Phàm đành phải cắn răng điều động chính khí xuất ra chiêu thứ hai, khoảnh khắc đạo “chính khí” từ trong đan điền phóng xuất ra thoát khỏi đầu ngón tay, hình thành một đạo “cương khí” bắn thẳng về con rồng đen ở chính giữa. Đạo cương khí này dung nhập vào đầu con rồng này rồi nằm yên ở đó.
“Bạo” Dương Phàm thấp giọng nói. Ngay lập tức con rồng chính giữa thân thể nổ tung ra, chỉ còn lại một đám khí đen lờn vờn trong không trung
Dương Phàm sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng hắn cũng không hề dừng lại, tiếp tục vung tay lên hướng con rồng bên trái liên tục đánh ba chưởng. Từ lòng bàn tay hắn xuất hiện ba đạo hàn khí theo đó đánh ra, dọc đường đi dần ngưng tụ thành ba chưởng ấn màu trắng, toát ra đây hàn khí băng lãnh, lạnh tới thấu xương.
Ngưng Khí tầng mười, linh lực trong cơ thể phóng xuất ra có thể hoá thành thực chất. Dương Phàm qua đó kết hợp Băng Phong thuật, mô phỏng Táng Thiên Ma Chưởng của Hoàng Tuyền môn, tạo nên một môn công phu mới mẻ này, tuy vẫn còn nhiều khuyết điểm nhưng cũng khiến Hắc Giáp tán thưởng không thôi.
Phải biết rằng học công phu thì dễ nhưng sáng tạo công phu mới là khó nhất. Không có thiên tư trí tuệ thì không thể làm được.
Dương Phàm gọi môn công phu vừa mới sáng tạo ra Băng Linh Ấn. Vì đây là sự lĩnh ngộ của hắn về băng, về sự lạnh giá.
Chưởng ấn màu trắng bắn ra, mang theo sự lạnh giá của băng đánh về phía con rồng đen bên trái, khoảnh khắc chưởng ấn đầu tiên chạm vào nó lập tức bị con rồng đánh tan. Chưởng ấn thứ hai theo sát sau đó tiếp tục đánh vào, cũng tan rã ra nhưng từng luồn khí trắng lại dung nhập vào con rồng đen , từ từ lan toả ra khắp thân thể nó. Không để con rồng đen làm gì thêm, chưởng ấn thứ ba cũng ập tới, đánh vào thân thể của nó, cùng với nó cùng lúc tan rã ra.
Còn con rồng thứ ba đang tới gần Dương Phàm có chút khó nghĩ, nhưng nó thì không hề đợi hắn.
Nó cuộn mình lại rồi như tia chớp bay lại gần Dương Phàm, phát ra từng âm thanh gào rít mãnh liệt.
Nhưng Dương Phàm vẫn không vội cử động, hắn chờ đến khi nó đã lại gần mình chừng mấy trượng mới đưa tay phải chưởng lên. Chợt năm đầu ngón tay của hắn cong lại, chưởng biến thành trảo. Theo đó một lực thôn phệ khủng khiếp xuất hiện từ giữa lòng bàn tay hắn, kéo rồng đen trong không trung vào.
Dưới lực thôn phệ mãnh liệt này, con rồng đen cũng không thể chịu nổi nữa mà tan rã ra thành từng đám hắc khí chui tọt vào lòng bàn tay hắn.
Nhìn thấy Dương Phàm đối phó với chiêu Long Môn Tam Chiến này hoàn mĩ như vậy, Hắc Giáp cũng biểu tình kinh ngạc, không nhịn nổi mà khen lên một tiếng.
“Rất khá”
Hắc Giáp không đánh nữa mà chống cây đại đao xuống bên cạnh. Y trầm tư một lúc rồi thở dài.
“Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi. Mặc dù ngươi có phần không đủ tiêu chuẩn nhưng cũng tạm được rồi. Thôi vậy, bảy chiêu Bá Thiên đao pháp đã truyền thụ xong, ngươi cũng đã chống đỡ được ta hơn năm phút, coi như đủ tư cách vượt tranh địa này rồi.”
“Lúc trước ở Khinh địa ngươi nhận được phần thưởng gì” Hắc Giáp nhìn sang Dương Phàm chợt hỏi.
“Là một cái mặc nạ bằng bạc. Tuy nhiên ta đem cất nó đi rồi, dù sao ở nơi đây cũng không cho sử dụng pháp bảo” Dương Phàm thành thật trả lời. Cái mặt nạ bạc kia hắn vẫn đang cất trong túi trữ vật, cũng chưa nghiên cứu gì qua. Nay nghe Hắc Giáp hỏi thì lập tức lấy ra, đưa cho y mà không hề có tí ngập ngừng nào. Trong lòng Dương Phàm thì Hắc Giáp chính là một vị tiền bối đáng kính, không cần phải đề phóng.
Hắc Giáp thấy biểu hiện của Dương Phàm thì không những không tán thưởng mà còn hừ lạnh một tiếng, ngữ khí có phần trách móc.
“Ngươi như vậy là không thể hiểu được tu chân giới này đáng sợ đến mức nào. Nếu cứ tin người như thế này, sớm sẽ có một ngày ngươi bị người thân cận nhất bên cạnh mình đâm một dao chí tử sau lưng.”
Nói đến đây Hắc Giáp nghiến răng nghiến lợi, thanh đại đao trong tay cũng rung lên bần bật. Sát khí từ thân thể y cũng đột ngột toả ra nồng nặc khiến Dương Phàm cũng bị chấn động mà phải lui lại về sau ba bước.
Đến mãi một lúc sau Hắc Giáp mới bình tĩnh lại được, y thở dài một hơi.
“Lại không giữ nổi bình tĩnh rồi….”
“Quay lại vấn đề chính thôi, cái mặt nạ bạc đó có công dụng ngăn chặn tất cả mọi loại thần thức xâm nhập vào, cho dù thần thức đó có mạnh đến đâu cũng không thể xuyên qua được. Vậy nên một khi đeo nó lên mặt, tất cả sẽ không thể nào biết được khuôn mặt thật của ngươi……”
Nghe Hắc Giáp nói vậy thì Dương Phàm hai mắt chợt sáng lên, nếu như không ai thấy được mặt thật của mình thì chẳng phải có thể đi cướp của giết người khắp nơi được hay sao?
“Còn về phần thưởng Tranh địa thì chính là bộ giáp ta đang mặc trên người cùng với cây đại long đao này…. Chúng với chiếc mặt nạ bạc chính là cùng một bộ…. Nay ta giao nó cho ngươi vậy”
Hắc Giáp ném cây đại long đao sang cho Dương Phàm, rồi vỗ lên cái áo giáp đen một cái, lập tức áo giáp đen thoát khỏi thân thể Của Hắc Giáp bay sang chỗ Dương Phàm, tự mặc vào cho hắn.
Lúc đã mặc vào trên mình Dương Phàm thì màu đen trên nó cũng nhạt dần rồi chuyển thành một màu bạc, cùng với chiếc mặt nạ giống như một bộ, ngay cả thanh đại đao cũng vậy, dần chuyển sang màu bạc của ánh trăng.
Dương Phàm vô cùng kinh hỉ, sau khi mặc bộ giáp này vào người rồi trong lòng hắn nổi lên một cỗ tự tin không nói nên lời, giống như hiện tại cho dù Hắc Giáp có muốn đánh nhau thêm một trăm hay ngàn hiệp nữa thì hắn vẫn cứ sẵn sàng đón tiếp.
“Bộ giáp này vốn dĩ vẫn là màu bạc, chỉ là theo ta quá lâu nên dần chuyển thành một màu u ám….. Hi vọng ngươi về sau sẽ không làm cho Tàng Long tông chúng ta thất vọng…..” Trên khuôn mặt Hắc Giáp lần đầu tiên nở một nụ cười đầy mãn nguyện.
“Tiền bối, Tàng Long tông thật ra là cần ta làm gì….” Dương Phàm chợt mở miệng hỏi.
Nhưng Hắc Giáp chỉ khẽ mỉm cười, không đáp, thân hình y giống như Cổ Lệ ở tán địa, dần hoá thành một làn khói rồi tán đi trong không trung…. Để lại cho Dương Phàm một nỗi bồi hồi khó chịu khôn tả.
“Nhiệm vụ của ta thật ra là gì…” Dương Phàm tự hỏi. Hắc Giáp cũng xem như một người sư phụ của hắn, cái loại chia tay trong mù mịt này thật là làm cho Dương Phàm có buồn bã.
“Thôi mặc kệ, đã nhận đồ của người ta thì phải làm tới nơi tới chốn, Tàng Long tông cần thứ gì, chỉ cần không phải là việc thương thiên bại lý, khiến vạn người phỉ nhổ…. Thì Dương Phàm ta đây xin hứa sẽ dốc toàn lực hoàn thành.
Khẽ động tâm niệm lên cái áo giáp bạc, khiến nó tự động biến mật, trả lại cho hắn một bộ bạch y nguyên vẹn bên ngoài. Thật ra bộ giáp chỉ là ẩn tàng phía trong, Dương Phàm không muốn cứ nghênh ngang đi đâu cũng khoe bộ giáp này ra, rất dễ người khác nổi lòng tham mà xảy ra phiền phức. Cây đao cũng vậy, hắn cất nó vào túi trữ vật. Sau đó lặng lẽ bước lên lỗ xoáy vừa hiện ra trên tế đàn kia, tiếp tục hành trình đón nhận truyền thừa của mình.
[B]Link Góp Ý: http://4vn.eu/forum/showthread.php?90878-Gop-y-thao-luan-cho-truyen-Dinh-Thien
Trích:
Nhân thấy có nhiều phần mình viết chưa được logic lắm, cộng với mang hơi hướm hài hơi nhiều, tuy hài là một chuyện tốt nhưng đôi khi thái quá lại gây ra một số phản ứng phụ, mà người ta dùng từ là "lãng xẹt"
Vậy cho nên quyết định sửa lại chương 15: Hiểu Nhầm, đoạn Lý Hoan Hoan chạy ra gây chú ý cho đám người Cố Mã.
Linhk chương 15:http://4vn.eu/forum/showthread.php?9...h-Thien&page=3
Sửa lại chương 17:Gia nhâp TInh Đạo tông, thêm một số giải thích về việc tại sao ba phái kia ngừng tìm kiếm bảo vật.
Sửa lại chương 18 cùng 19: biến nhân vật Hồ Kính tính cách trở nên có đôi chút tự ti, sống khép mình, bỏ đi lối tếu hài như trước.
Link những chương 17, 18, 19:http://4vn.eu/forum/showthread.php?9...h-Thien&page=4
Đá sửa toàn bộ bốn chương trên.
Kính mong nhận được sự phản hồi chân thành để mình sớm ngày hoàn thiện tác phẩm. Xin chân thành cảm ơn
|
Last edited by Tà Phong; 06-05-2014 at 10:02 PM.
|