Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bầu trời lúc này đã về khuya, không gian mờ tối dường như che lấp đi thân ảnh của Đằng Lệ, đem khí tức của hắn cắn nuốt mất vào màn đêm.
Âm u ! Tĩnh lặng !
Dương Phàm cứ liên tục bước đi theo hành lang này, nhưng càng bước tới trước, trong tâm hắn càng cảm thấy một cỗ bất an mãnh liệt. Cái cảm giác này tuy không rõ ràng nhưng cũng khiến hắn có chút lo sợ mà càng tăng cường đề phòng gấp đôi.
Linh lực trong cơ thể khẽ vận chuyển, Dương Phàm cứ tiếp tục bình tĩnh bước đi, hắn không sợ bị đánh lén cho lắm, bây giờ trừ phi có tu vi Ngưng Khí hậu kì khoảnh tầng mười bốn mười lăm, nếu không thì chắc chắn không thể qua nổi thần thức của hắn.
Thần thức của Dương Phàm sau khi cắn nuốt được linh hồn của Hắc Sát ma tôn thì đã xảy ra biến hoá lớn, tăng trưởng một cách mạnh mẽ. Tuy là không thể một bước thăng thiên, sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh kì, nhưng mà so với tu sĩ cùng giai thì chắc chắn không ai sánh nổi.
Khẽ phóng thần thức ra bao trùm khắp phạm vi hơn trăm trượng xung quanh, cẩn thận để ý từng cái xác chết, từng đoàn máu tươi chảy lênh láng dưới mắt đất, Dương Phàm đang tập trung đến mức cực hạn.
Đúng như hắn dự đoán, chỉ một vài phút sau, từ phía sau lưng chợt ùa lên một luồng khí lạnh lẽo sắc bén, thổi qua người Dương Phàm.
Hắn cả kinh lách người sang một bên nhưng vẫn né tránh không kịp. Làn gió lạnh kia vừa thổi qua thì Dương Phàm ngay lập tức nhìn xuống ngực mình.
Khoảnh áo nơi trước ngực hắn rách nát tươm, giống như bị ai đó dùng dao kéo mà cắt qua cắt lại nhiều lần. Điều này làm Dương Phàm không khỏi cảm thấy hãi hùng, thầm hô may mắn, nếu không phải trong người có áo giáp bạc hộ thân thì đã sớm mất mạng từ lâu.
Chỉ nghe trong không gian vang lên một tiếng sửng sốt, Dương Phàm lập tức nhanh như chớp quay đầu nhìn sang thì phát hiện ra Đằng Lệ đang đứng sau lưng từ bao giờ.
“Người của Thi Âm tông” Dương Phàm nhíu mày, đặc điểm chiếc quan tài sau lưng của môn phái này thì không ai có thể nhầm lẫn vào đâu được.
“Tiểu tử, thì ra ngươi có bảo vật hộ thân, chắc cũng là đệ tử của lão quái nào đó ! Chậc, cái mặt nạ bằng bạc kia cũng có chút tà môn.” Đằng Lệ bước ra từ trong bóng đêm, khuôn mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy lạnh lẽo hướng tới Dương Phàm. Ấn tượng đầu tiên của Đằng Lệ đối với thiếu niên đeo mặt nạ này chính là những bảo vật tên đó mang theo trên mình.
Có thể bảo vệ thân thể tránh khỏi từng luồng âm phong sắc bén tấn công thì hiển nhiên bộ giáp kia ít nhất cũng là thượng phẩm linh bảo. Còn cái mặt nạ bạc kia lại có thể ngăn cản thần thức của Đằng Lệ dò xét thì chắc hẳn cũng là một loại linh bảo bậc cao. Nghĩ tới đây Đằng Lệ trong lòng không khỏi có chút tham lam.
“Ngươi quan tâm làm gì. Muốn cướp thì cứ việc nhào vô” Nhìn ánh mắt của Đằng Lệ giống như là đang muốn ăn tươi nuốt sống mình thì Dương Phàm cũng chỉ cười nhạt.
“Đúng là một tên không biết trời cao đất dày, ngươi biết Đằng Lệ ta là ai không”
“Không !” Dương Phàm thẳng thừng đáp lại làm Đằng Lệ cặp lông mày hơi nhíu lại. Cái tên của hắn khắp giới Ngưng Khí kì có thể nói là danh khí cực kì to lớn, có ai mà chẳng biết, chỉ có mấy tên Ngưng Khí tầng một tầng hai mới nhập môn thì may ra không biết. Nhưng tên thiếu niên trước mắt này rõ ràng cảnh giới đã đạt tới Ngưng Khí hậu kì tầng mười, lý nào lại không biết?
“Ngươi chưa từng nghe qua cái tên Đằng Lệ ??” Đằng Lệ tiếp tục ráng hỏi thêm một câu nữa, y không cam lòng hứng chịu cái cảm giác vô danh tiểu tốt như vậy.
“Nghe qua rồi….”
Đằng Lệ nghe vậy thì nét mặt cũng có chút giãn ra. Nhưng câu tiếp theo của Dương Phàm thì lại làm hắn tức đến muốn bật ngửa.
“……..Đằng Lệ …….là tên của một con chó !”Dương Phàm cười ha hả đáp.
Nhưng khi âm thanh của Dương Phàm vừa dứt thì từ bốn phương tám hướng từng luồng cuồng phong âm hàn sắc bén lại nổi lên, bao vây hắn vào trong.
Đằng Lệ đã giận tới tím mặt, lần đầu tiên y bị người khác châm chọc kiểu thậm tệ như vậy. Trong đầu y lúc này chỉ có duy nhất là phải phanh thây Dương Phàm làm tám khúc, đến lúc đó mới thoả được mối hận trong lòng.
Dương Phàm đối mặt với những luồng cuồng phong này thì không hề nao núng, hắn đã chuẩn bị đề phòng từ trước. Tay phất lên thi triển Băng Phong thuật nhẹ nhàng chống đỡ từng luồng cuồng phong, dùng băng giá để hoá giải âm hàn, rất nhanh chóng đã đánh tan được nó.
“Người này linh lực rất khổng lồ, thậm chí mơ hồ vượt cả ta” Thấy cảnh tượng này Đằng Lệ hai con ngươi lập tức co rút, y biểu tình sửng sốt không thể tin được. Bản thân Đằng Lệ đã đạt tới Ngưng Khí tầng mười bốn, so với Dương Phàm thì hơn tới bốn tiểu giai, nhưng không ngờ linh lực đối phương lại ngang bằng với mình, đây là một sự đả kích không hề nhỏ cho hắn.
“Giờ đến lượt ta, Băng Linh Ấn”
Theo tiếng nói của Dương Phàm, một cự thủ màu trắng khổng lồ xuất hiện trong không khí, dùng khí thế mãnh liệt đánh tới Đằng Lệ, mang theo một hơi thở đầy băng giá.
Đằng Lệ ánh mắt càng lúc càng thêm âm trầm, y nhanh chóng lùi lai mấy bước, cùng lúc đưa tay vỗ vỗ lên cái quan tài màu đen ở sau lưng.
Chỉ thấy cái quan tài lập tức thoát khỏi lưng Đằng Lệ mà phóng lên trời cao, rồi phóng thẳng xuống dưới mặt đất, đáp xuống ầm một cái trước mặt Đằng Lệ, chống đỡ Băng Linh Ấn đang đánh tới.
Cự thủ màu trắng khi va chạm với cỗ quan tài màu đen này thì lập tức bị tan rã ra, chỉ còn lại những đoàn hàn khí lạnh giá vẫn còn quanh quẩn trong không trung.
Từ cỗ quan tài chợt phát ra từng tiếng ken két như ai đó đang dùng móng tay cấu xé làm Dương Phàm nội tâm có chút dao động. Hắn tập trung đến cực hạn vào cái quan tài đen, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn đối phó với Thi Âm tông, không thể không đề phòng cái thứ được gọi là thi khôi thanh danh vang dội ở ngoài tu chân giới này.
Một luồng gió lạnh từ đâu thổi qua, làm trong không trung vang lên từng tiếng rít gào ghê rợn !
Cái nắp quan tài bật tung ra!
Một cánh tay màu đen từ bên trong đó xuất hiện, với ra ngoài, vịn lấy thành quan tài. Móng tay của nó cực kì dài, mà lại sắc bén như dao cạo, vừa chạm vào lập tức khiến thành quan tài bị cắt mất mấy vết. Theo đó một thi thể từ trong đó bước ra, đầu tóc bù xù, từ thân hình toát ra một mùi hôi hám, thối rữa nồng nặc, một mùi hết sức kinh dị mà Dương Phàm cũng không chịu nổi mà đưa tay lên che mũi lại.
Đây chính là thi khôi “Lệ” nổi danh trong toàn Thi Âm tông. Cái này tương truyền là thi thể của một Nguyên Anh kì cường giả thuở còn sống tu vi rất thâm hậu, cũng từng là bá chủ một phương, nhưng sau khi thọ nguyên cạn kiệt, tử kiếp sắp buông xuống thì lão ta không đành lòng.
Mặc dù hiện tại vẫn có thể đoạt xá người khác nhưng tu vi ông ta cũng sẽ ít nhiều thụt giảm, hơn nữa thọ nguyên của ông ta vốn đã tận. Quy luật của thiên đạo là không cho bất kì sinh mạng nào sống vượt quá tuổi thọ của mình.
Đau khổ suốt mấy năm trời, cuối cùng Nguyên Anh kì tu sĩ này đã nghĩ ra một nơi có thể giải quyết giúp ông ta vẫn đề này, đó chính là Thi Âm tông !
Thi Âm tông là một môn phái vô cùng thần bí ở Việt Quốc, hành tung ám muội, ít giao thiệp với thế giới bên ngoài. Nhưng thật ra chỉ có một số tu sĩ đẳng cấp cao mới có thể biết được Thi Âm tông thật ra là môn phái thế nào.
Tất cả chỉ liên quan tới hai từ…….thi thể !
Bán thi thể tìm Thi Âm tông, mua thi thể cũng tìm Thi Âm tông !
Những vị đại tu sĩ thọ nguyên khi đã tận thì đều muốn tìm thi âm tông để mua một thân thể có thiên tư thật tốt, qua đó dùng bí pháp của Thi Âm tông mà thực hiện “dối trời qua biển” di dời hồn phách của vị đại tu sĩ kia qua bên thân thể mới, cướp đoạt hết thọ nguyên của tu sĩ kia. Đây chính là một việc làm vô cùng nghịch thiên ! Vô cùng điên cuồng !
Nhưng thật sự chẳng ai biết Thi Âm tông xuất phát từ đâu. Mọi thông tin về tông phái này cả tu chân giới đều hoàn toàn mù mịt. Tất cả chỉ biết đến Thi Âm tông nhờ những đệ tử của họ xuất môn đi tu luyện như Đằng Lệ, mà ai nấy đều có thực lực vô cùng khủng bố, cộng thêm thi khôi làm trợ thủ thì cơ hồ trong cùng cảnh giới đều là cường giả, khó lòng tìm được đối thủ.
Nguyên Anh kì tu sĩ kia trong lòng như tìm được một chiếc phao cứu sinh, ông ta lập tức dốc hết gia sản tìm tới Thi Âm tông để mua lại một cỗ thân xác mới, về sau có thể tiến hành đoạt xá trùng sinh.
Và cỗ thân thể này không ai khác ngoài Đằng Lệ.
Hắn trong mình mang cực phẩm linh căn, chính là thân thể thuộc loại hảo hạng. Tuy tu vi có chút yếu kém nhưng lại khiến vị tu sĩ Nguyên Anh kia hoàn toàn hài lòng. Y chấp nhận làm thi khôi cho Đằng Lệ ba mươi năm, trong khoảng thời gian đó sẽ chậm rãi tiến hành đồng hoá, đoạt xá thân thể Đằng Lệ, đồng thời gia tăng tu vi cho cơ thể này lên một mức cao.
Bù lại cho Đằng Lệ sau khi công việc hoàn thành, thì có thể tự kiếm cho mình một thân thể khác mà tiến hành đoạt xá, và Thi Âm tông sẽ tài trợ mọi điều kiện thuận lợi cho hắn nắm chắc mười phần đạt đến Kết Đan kì.
Thi khôi “Lệ” này vừa xuất hiện lập tức ngẩng đầu rú lên một tiếng tru dài ghê rợn, hai con mắt nó đỏ ngầu mà mờ mịt, thần trí hồ đồ.
Nó nhìn lên đám hàn khí màu trắng do Băng Linh Ấn tan rã tạo thành, đưa miệng hút một cái, đem toàn bộ hàn khí đó nuốt vào trong bụng.
“Ngon…..”
Nó nói một câu kì quái, rồi đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang Dương Phàm.
Cả hai ánh mắt chạm nhau, cũng chính khoảnh khắc đo thi khôi rống lên một tiếng kinh thiên rồi lao tới Dương Phàm, vung những ngón tay dài sắc bén kia đánh về phía hắn.
Dương Phàm sắc mặt bình tĩnh, chẳng thèm né tránh, cứ áp dụng phương pháp cận chiến mà tấn công lại.
Có áo giáp bạc hộ thân, lại thêm kinh nghiệm cận chiến vô cùng phong phú được Hắc Giáp ở trong Tranh địa chỉ dạy, Dương Phàm hoàn toàn tự tin đánh thắng con thi khôi này.
Cả hai quần ẩu được vài chục hiệp, Đằng Lệ thấy tình hình không khả quan gì cũng lấy ra một thanh phi kiếm, cầm trên tay xông vào hiệp lực tấn công Dương Phàm.
Móng vuốt cùng phi kiếm không thể làm tổn hại đến cơ thể hắn, nhưng quyền cước của hắn lại đánh cho Đằng Lệ te tua hộc máu, còn về con thi khôi kia thì Dương Phàm quả thật đang hết sức đau đầu, phòng ngự của con thi khôi này thật sự vô cùng khủng bố, ngay cả khi dùng Hạo Nhiên chỉ cũng không thể phá vỡ được, đương nhiên, thân thể của Nguyên Anh kì tu sĩ một khi đã được tế luyện trở thành thi khôi, thì sự vững chắc của nó vốn không ai có thể tưởng tượng nổi.
Đằng Lệ lúc này đầu tóc rối tung, khoé miệng chảy máu, mặt mày lại sưng húp, nhưng trong đôi mắt sự âm trầm sát khí chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Y hận ! Hận mình quá xui xẻo khi gặp phải một quái thai biến thái như thế này ! Rõ ràng bản thân hơn hắn tới bốn tiểu giai, lại có thi khôi Nguyên Anh kì trợ giúp, vậy mà lại không thể làm tổn thương tên kia, nhưng nói không thể làm tổn thương cũng không đúng, mà là cho dù có đánh trúng thì tên kia cũng chẳng tổn hại gì !
“Ta hận !”
“Hận này” Dương Phàm cười châm chọc, lách mình sang né tránh mũi kiếm của Đằng Lệ, rồi thuận theo thế dùng một tay giữ chặt tay phải Đằng Lệ lại, rồi tay kia tung ra một quyền cực mạnh thẳng vào mũi y.
Phía sau thi khôi cũng cào trúng mấy vết trên lưng Dương Phàm, làm áo hắn rách toạt, nhưng Dương Phàm vẫn không quan tâm, tiếp tục hành hạ Đằng Lệ.
“Ngươi sẽ phải hối hận, ta là người của Thi Âm tông, sự khủng bố của Thi Âm tông không phải một tiểu tu sĩ như ngươi có thể tưởng tượng nổi !” Đằng Lệ hét lớn, càng ngày y càng hoảng sợ, cái kiểu Dương Phàm hành hạ làm y vô cùng thống khổ.
“Thi Âm tông ?? Ta cóc sợ, đây không phải lần đầu tiên ta đắc tội với người phái khác, mà câu đe doạ này……. ta cũng đã từng nghe hơn trăm lần rồi !” Dương Phàm cười lạnh, lại tiếp tục tung một cước đá Đằng Lệ văng ra sau cả thước.
Nghe Dương Phàm nói thế, Đằng Lệ cõi lòng chợt cảm thấy run sợ, lần này quả nhiên đã đụng phải một cục đá, Đằng Lệ thậm chí còn đang mơ hồ không biết tên thiếu niên đeo mặt nạ bạc trước mặt mình này có phải là đệ tử của một lão già Nguyên Anh kì hay Hoá Thần kì nào đó hay không…….
Dương Phàm thì trong lòng có suy nghĩ khác, hắn chưa muốn giết tên đệ tử Thi Âm tông này là vì muốn tra hỏi những việc đang xảy ra Giao địa, thật ra ở tu chân giới có một cách gọi là sưu hồn, dùng để tra xét trí nhớ người khác, nhưng do Đằng Lệ này tu vi cao hơn hắn rất nhiều nên không thể áp dụng cách đó được, chỉ có thể tiếp hành ép cung tra hỏi, mà muốn đối phương ngoan ngoãn khai thật thì không có cách nào khác ngoài việc trước tiên hành hạ hắn cho thật tốt…….