Lăng Thanh trấn, dược xá Lưu Thiên, nằm ở phía bắc trấn, trên một ngọn đồi nhỏ, tiếp giáp với Thạch Lâm.
Chủ nhân dược xá này là một dược sư hoàng giai cao cấp Lưu Chấn
Trong Nguyên Thần đại lục này có rất nhiều chức nghiệp : luyện thú sư, chế cụ sư, luyện thạch sư, dược sư… Các chức nghiệp ấy được chia làm 4 giai Thiên – Địa – Huyền – Hoàng, mỗi giai chia làm 3 cấp Cao – Trung – Sơ
Dược sư là người chế luyện đan dược để trị thương hoặc gia tăng thêm thực lực. Dược sư phải là một thuật giả, nhưng một thuật giả không nhất thiết phải là dược sư. Vì khi chế dược cần dùng đạo khí để khống chế nguồn lửa.
Thuật giả phẩm giai cao chưa chắc là một dược sư phẩm giai cao, phẩm giai của dược sư phụ thuộc chủ yếu vào trình độ khống chế hỏa diễm và phương cách dung hợp dược liệu.
Dược sư hoàng giai chỉ có thể chế được các loại dược phẩm mang tính trị thương, phục hồi khí...
Vì vậy, các người trước khi vào Thạch Lâm để săn bắt, hái dược thường ghé ngang dược xá Lưu Thiên để mua dược phẩm phòng thân.
Trong dược xá, một trung niên nam nhân mặc hôi bào, khuôn mặt nghiêm nghị, tóc đã chuyển sang 2 màu đen trắng, y đang đi vào phòng luyện dược, đó là Lưu Trấn.
Cốp! Lưu Trấn cốc mạnh vào đầu một thiếu niên đang ngủ gật trước đỉnh lò
- Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi, kêu ngươi canh dược đỉnh mà ngươi lại ngủ à?
Thiếu niên ôm đầu la lên :
- Phụ thân à, ngồi canh đỉnh chán chết được, lần nào luyện cũng tốn 2 3 canh giờ, ngồi hoài một chỗ sao mà con chịu nổi.
Thiếu niên đang càu nhàu này năm nay 14 tuổi, đôi mắt dài mà lanh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng mở, anh tuấn vô cùng, khiến mọi người yêu mến. Vào năm y 3 tuổi, làng của y đã bị một đám thảo khấu tấn công cướp giết.
Ở cái nguyên thần đại lục này, chuyện làng mạc bị cướp bóc xảy ra thường xuyên, các làng mạc phải cống nạp để có được sự bảo hộ của các thế lực còn nếu không y như rằng sẽ là miếng mồi ngon của đám thảo khấu.
Cả làng y đã bị giết sạch, bản thân y cũng bị trọng thương rất nặng, gần như là thập tử nhất sinh. Đúng lúc đó, Lưu Trấn đi ngang làng và cứu được mạng của y. Lưu Trấn không thê tử nên sau đó đã nhận y làm nghĩa tử và đặt tên y là Lưu Vân.
- Tiểu tử thúi này, luyện dược phải nhẫn nại, cái tính hấp tấp như con làm sao mà trở thành dược sư được đây? – Lưu Trấn nghiêm giọng nói.
Lưu Vân tuy cằn nhằn nhưng bản thân y cũng rất thích chức nghiệp dược sư này. Y rất muốn bản thân có thể tự luyện ra được các loại đan dược cao cấp. Nhưng muốn trở thành dược sư điều kiện đầu tiên là phải trở thành thuật giả
Trong nguyên thần đại lực này tồn tại một loại khí gọi là nguyên khí, con người khi hấp thụ nguyên khí được thập trọng, khi đó sẽ phải chọn một trong hai con đường, luyện hóa thập trọng nguyên khí đó thành cường khí hoặc là đạo khí.
Người sở hữu cường khí sẽ có cơ thể vô cùng cường hãn, sức phòng ngự và chiến lực của nhục thể cực kỳ cao. Ngược lại người sỡ hữu đạo khí tuy cơ thể không cường hãn nhưng có thể dùng đạo khí hóa thành các lực lượng như băng, hỏa, lôi… để tấn công hay phòng thủ. Mỗi loại khí lực đều có ưu điểm và nhược điểm riêng biệt.
Lưu Vân tuy năm 3 tuổi được Lưu Trấn cứu mạng, nhưng thương thế không nhẹ, không thể tu luyện được nguyên khí, phải đến năm 9 tuổi khi hoàn toàn hồi phục y mới bắt đầu tu luyện được.
Y không phải là thiên tài kiệt xuất gì, nhưng cần cù bù thông minh nên sau khi khổ luyện 5 năm y đã đạt được thất trọng nguyên khí, so với những người khác thì hơn một bậc.
- Hì hì, phụ thân đã tới rồi thì người canh đỉnh lò nha, con ra Thạch Lâm hái dược đây. - Lưu Vân cười nói, Lưu Trấn chưa kịp phản ứng gì, y đã nhảy phóc chạy ra khỏi cửa.
- Ai da, cái tên nhóc này – Lưu Trấn lắc đầu thở dài.
Thạch Lâm là một khu rừng rậm khá rộng lớn, trong đó có khá nhiều dược liệu cũng như yêu thú. Tuy rộng lớn nhưng trong Thạch Lâm chỉ tồn tại đến tứ giai yêu thú mà thôi.
Thực lực yêu thú được chia theo giai cấp, nhất giai yêu thú thực lực bình thường, thợ săn bình thường có thể dùng bẫy hoặc trực tiếp giết chết. Nhưng nhị giai yêu thú có thực lực là cấp bậc đấu giả/ thuật giả của con người, và các yêu thú trở lên tương đương với các bậc cao hơn.
Vì thế nhị giai yêu thú thợ săn bình thường không thể giết được mà phải là các chiến binh đã tụ luyện và được đào tạo bài bản. Hơn 5 năm vào rừng hái thuốc, Lưu Vân chỉ dám đi lại ở ngoài rìa rừng, không dám vào sâu bên trong.
Vừa tiến vào rừng, Lưu Vân trèo lên một gốc cây cao, bám vào những cái dây leo rồi lao từ cây này sang cây khác, động tác cực kỳ linh hoạt, y không đi đến chỗ hái thuốc ngay mà phóng thẳng đến nơi quen thuộc của y, đó là một khoảng đất trống, bên cạnh có một cái hồ nước, khu vực này hoàn toàn không có một bóng dáng của bất kỳ yêu thú nào.
Y ngả lưng nằm trên một bãi cỏ, mắt nhìn lên bầu trời rồi khẽ nói :
- Ôi đúng là thiên đường! Ngồi canh cái đỉnh lò riết cả người cứng đờ rồi!
Y nhắm mắt, tận hưởng những luồng gió mát thổi qua, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng vừa mới chợp mắt được khoảng nửa canh giờ. Trên bầu trời không gian bị xé rách, một cái hắc động xuất hiện, trong đó có một cái hộp ngọc bay ra, rớt thẳng xuống trúng đầu Lưu Vân rồi hắc động biến mất.
Cốp! Đầu bị vật rơi trúng đau điếng, 2 lần trong 1 ngày bị phá rối giấc ngủ, Lưu Vân thét lên:
- Kẻ nào! Kẻ nào to gan phá giấc ngủ của bổn lão gia!
Mở mắt ra nhìn xung quanh không có ai, Lưu Vân bật dậy, phóng đi kiểm tra xung quanh nhưng cuối cùng cũng chả thấy bóng dáng người nào, y nhăn mặt trầm tư:
- Đâu lý nào nhanh như vậy được? Chả lẽ mình bị một cao thủ tấn công? Nhưng cao thủ thì tại sao lại ra tay với mình?
Đang nát óc suy nghĩ thì ánh mắt y phóng thẳng về phía chỗ y vừa nằm thấy có một cái hộp ngọc, y phóng lại cầm lấy xem xét, sau đó ngước mặt lên trời lẩm nhẩm
- Chả lẽ nó từ trên trời rơi xuống sao?
Ngắm nghía một hồi y mở cái hộp ngọc ra thì bên trong có một cuốn sách với tiêu đề là:
- Lưỡng khí quyết!? – Lưu Vân khẽ đọc, sau đó đưa tay cầm lấy cuốn sách.
Ngay lúc tay vừa chạm vào cuốn sách, một luồng nguyên khí khổng lồ tỏa ra, xâm nhập vào tư tưởng của Lưu Vân. Trong đầu y xuất hiện một đạo quang ảnh của một lão nhân, lão nhân này mặc bạch bào, tuổi tác xem ra rất cao, râu tóc bạc phơ, cơ thể tỏa ra một khí thế bất phàm, uy phong lẫm lẫm.
Lưu Vân nhìn tức thì bị chấn nhiếp, đầu gối run lên như muốn quỳ xuống, y định tâm, dồn sức, đứng vững nhìn bạch bào lão nhân. Đột nhiên lão nhân cười lớn:
- Ha ha, không ngờ người có được quyển công pháp của ta lại là một tiểu tử chỉ mới có thất đoạn nguyên khí, thú vị, thú vị. Lão phu là Âm Dương Lão Quái, tiểu tử nhà ngươi tên họ là gì?
Lưu Vân sững người rồi liền chắp tay cúi người đáp :
- Tiểu bối Lưu Vân ra mắt Âm Dương tiền bối – nét mặt y căng thẳng.
- Không cần căng thẳng, ta không làm hại gì ngươi đâu, nếu muốn ta chỉ búng tay là ngươi bẹp dí rồi, ha ha.
Lưu Vân cười khổ, lão nhân lại cười nói tiếp tục:
- Ta hiện giờ chỉ còn là một đạo linh hồn nhỏ nhoi, chốc lát sẽ tan biến thôi. Giờ thì bàn vào chính sự nào. Bộ công pháp này là do ta tự sáng tạo ra, nhờ vào nó mà khi xưa ta đánh khắp thiên hạ vô địch thủ - nét mặt lão nhân tỏ ra vô cùng tự hào.
- Ghê gớm vậy sao? Vậy nếu tiểu bối học được công pháp này sẽ có thực lực như tiền bối sao? – Lưu Vân nét mặt kinh hỉ hỏi.
- Nằm mơ đi, người tưởng đây là miếng bánh ngọt trên trời rơi xuống hay sao? Ha ha – lão nhân cười phá lên.
Lưu Vân sắc mặc chùn xuống, trong lòng thầm rủa :
- Danh hiệu lão quái thật đúng với lão gia hỏa này, lão thật biết cách trêu người mà…
- Công pháp này đúng rất tuyệt, nhưng tu luyện vô cùng khó khăn và nguy hiểm, ta đã truyền thừa cho 4 người đệ tử, cả 4 người đều có tư chất rất khá, nhưng 2 đứa đã bị tẩu hỏa nhập ma mất hết lý trí trở thành 2 tên cuồng sát nhân, cuối cùng ta phải tự tay diệt trừ hậu họa, 1 đứa thì tự tán công lực trở thành phế nhân, đứa cuối cùng khi tu luyện nửa đường đã bỏ để luyện môn công pháp khác. – lão nhân đau khổ nói.
- Nguy hiểm như vậy sao? – Lưu Vân 2 mắt thẩn thờ lên tiếng.
- Từ lúc đó đến khi ta vẫn lạc, ta không còn truyền cho người nào cả, nhưng ta không muốn tâm huyết cả đời mình biến mất nên đã để lại cuốn công pháp này, và vì tính nguy hiểm nên ta mới lưu lại chút tàn hồn này cảnh báo cho người lấy được cuốn công pháp.
Lão trầm ngâm một hồi rồi nét mặt lại tươi cười nói :
- Gặp nhau coi như hữu duyên, đã cho ngươi thứ này – nhất thời lão búng ngón tay, 1 luồng bạch quang bay vào mi tâm của Lưu Vân.
Trong đầu Lưu Vân hiện lên một tấm tàn đồ bí ẩn. Trên tấm tàn đồ có một điểm tỏa sáng.
- Nếu ngươi có tu luyện thành công đến tầng thứ 3 của công pháp thì hãy đến nơi đây, trong đó sẽ có thứ hữu dụng cho ngươi. Nếu chưa luyện được mà dám đi đến thì cái mạng nhỏ của ngươi sẽ không còn đâu, ha ha.
- Và lời cuối cùng, nếu cảm thấy khả năng bản thân không thể tu luyện thì vạn nhất đừng đụng đến nó – lão nhân sắc mặt nghiêm nghị nói
Nói xong, thân ảnh lão nhân trở nên hư ảo rồi biến mất, Lưu Vân cũng trở lại với thực tế.
Toàn thân mồ hôi ướt đẫm khẽ nói :
- Cuốn công pháp này sẽ là họa hay là phúc đây !?