Công pháp, đấu kỹ, pháp kỹ cũng được chia làm chia làm 4 giai Thiên – Địa – Huyền – Hoàng, mỗi giai chia làm 3 cấp Cao – Trung – Sơ. Phẩm giai càng cao thì càng đạt được hiệu quả lớn.
Hoàng giai và Huyền giai có thể thấy nhiều trong các môn phái trung cấp, Địa giai thì chỉ có các môn phái cao cấp trở lên mới có được. Còn Thiên giai chỉ có thể biết đến qua các truyền thuyết.
Tu luyện công pháp sẽ giúp đả thông kỳ kinh bát mạch, cứ mỗi khi có một kinh mạch được đả thông thì việc hấp thụ nguyên khí trong thiên địa sẽ được tăng lên một phần. Để đả thông một kinh mạch cần lượng nguyên khí không nhỏ. Phẩm giai công pháp càng cao thì số kinh mạch có thể đả thông càng nhiều.
Cầm cuốn Lưỡng Khí Quyết trên tay, Lưu Vân hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở ra đọc trang đầu tiên.
“Trong Nguyên Thần đại lục, mỗi người chỉ có thể tu luyện một loại khí tức, cường khí hoặc đạo khí, thế nhưng Âm Dương Lão Quái ta lại có hứng thú với cả hai loại khí tức này.”
“Năm 30 tuổi, ta đã nghiên cứu và hoàn thành xong cuốn công pháp này. Chỉ cần tu luyện theo cuốn công pháp này cơ thể sẽ có thể tồn tại cường khí lẫn đạo khí.”
- Tồn tại lưỡng khí sao? Đừng đùa chứ! – Lưu Vân bất giác la to.
“Bình thường chỉ có thế tu luyện công pháp sau khi đạt được cấp bậc đấu giả/ thuật giả nhưng điều kiện đầu tiên để luyện cuốn công pháp này là không được có một luồng đạo khí hay cường khí nào trong người. Vì thế ta đã tự tán công để tu luyện nó, năm ấy ta đã đạt được cấp bậc đấu tướng.”
Đọc đến đây, Lưu Vân nuốt ực một cái, hai mắt mở to lộ vẻ ngạc nhiên không thể tin được.
Cấp bậc đấu tướng đã là cường giả có thể xưng bá một phương rồi, vậy mà Âm Dương Lão Quái lại đem thành quả tu luyện 30 năm vất bỏ trong một lần. Chỉ có thể dùng hai chữ này cho lão mà thôi : ĐIÊN CUỒNG.
“Tuy nhiên tu luyện công pháp này không hề đơn giản, đừng nên miễn cưỡng tu luyện nếu như bản thân không có khả năng. Nếu như đã tu luyện giữa đường mà cảm thấy không thể bước tiếp thì hãy hủy đi một trong hai luồng khí, khi đó sẽ có thể tu luyện môn công pháp khác.”
Hết trang đầu tiên, Lưu Vân ngẩng mặt lên, bàn tay xoa xoa hai thái dương. Sau đó lại xem tiếp phần sau.
“Công pháp này không có giai phẩm nhất định, bởi giai phẩm của nó phụ thuộc vào các tầng tu luyện được, nếu như tu luyện thành công tầng thứ tư công pháp này sẽ sánh ngang với Thiên giai công pháp”
Như có một tiếng sấm rền bên tai, Lưu Vân thở gấp nói không nên lời:
- Có… có thể đạt tới Thiên giai sao? Thật sự quá khủng bố mà.
“Muốn luyện hóa thành lưỡng khí, bước đầu tiên là cần đả thông 3 kinh mạch, sau đó tu luyện nhị thập trọng nguyên khí và đưa lượng nguyên khí đó đi qua 3 kinh mạch luyện hóa thành lưỡng khí.”
- Đả thông 3 kinh mạch, tu luyện nhị thập trọng nguyên khí, giỡn à? – Lưu Vân thở dài.
Nếu vẫn chưa luyện hóa ra được thì đạo khí hay cường khí thì dù trong người có thập trọng nguyên khí vẫn chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. Chỉ khi nào sở hữu được đạo khí hay cường khí thì lúc đó thực lực mới được tăng cao trở thành một chiến binh.
“Lưỡng khí Quyết có tổng cộng 108 kinh mạch cần phải đả thông, các kinh mạch cần phải đả thông theo một thứ tự nhất định, bằng không sẽ đoạn mạch trở thành phế nhân.”
“Đả thông 7 kinh mạch sẽ đột phá tầng thứ nhất, 27 kinh mạch là tầng thứ hai, 60 kinh mạch là tầng thứ ba và khi đả thông hoàn toàn 108 kinh mạch, cơ thể sẽ có thể tự hấp thụ nguyên khí của trời đất, khi đó dù đang ngủ cũng có thể tu luyện.”
“Tuy nhiên trong khoảnh khắc đột phá cần một lượng nguyên khí rất lớn bằng không sẽ không đột phá được. Vì phải song tu lưỡng khí nên lượng nguyên khí cần hấp thụ cũng sẽ gấp đôi người thường, nếu không đột phá được các tầng trong công pháp thì việc tiến giai sẽ chậm vô cùng, không nói chừng là sẽ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ.”
- Lời Âm Dương Lão Quái quả thật không sai, cuốn công pháp này khó luyện gần chết. – Lưu Vân lắc đầu than thở rồi y lật tiếp trang sau, khi thấy 2 chữ màu đỏ to trên trang giấy, y thoáng chốc cảm thấy rùng mình.
“Cấm Chương”
“Để tu luyện cuốn công pháp này cần một lượng nguyên khí rất lớn, dù là thiên tài cũng e rằng cũng không thể tu luyện đại thành. Nếu như có cơ duyên nhận được truyền thừa hoặc được phục linh dược của trời đất thì khi đó mới có cơ hội luyện thành.”
“Bản thân ta không có cơ duyên đó, nên ta đã nghiên cứu ra một cách khác nhưng ta không khuyến khích người khác làm theo. Đó là cách nuốt lấy yêu hạch và luyện hóa yêu khí của nó.”
Khác với con người, yêu thú hấp thu nguyên khí để luyện hóa thành yêu khí trong người chúng. Từ yêu thú nhị giai trở lên, trên người của chúng luôn có yêu hạch. Yêu hạch là kết tinh của yêu khí trong yêu thú.
Yêu hạch chứa một lượng nguyên khí rất lớn nhưng vô cùng độc hại, dược sư cũng dùng yêu hạch để luyện đan dược, nhưng phải phối hợp thêm dược liệu để khu trừ tính độc hại, và vì thế mà lượng nguyên khí của yêu hạch mất đi rất nhiều.
Bất kỳ kẻ nào nuốt phải yêu hạch, nếu thực lực kẻ ấy mạnh hơn yêu thú đó thì bị nội thương, nếu thực lực ngang bằng kinh mạch sẽ đứt hết trở thành phế nhân, và nếu như yếu hơn cơ thể sẽ tự bạo, chết không toàn thây.
Bởi thế khi đọc đến đây, Lưu Vân toàn thân run lên miệng nói không nên lời:
- Lão quái này thật sự quá mức điên cuồng rồi…
“Tuy yêu hạch rất độc hại nhưng với công pháp của Lưỡng Khí Quyết ta có thể luyện hóa được nó, nhưng việc làm này vô cùng nguy hiểm và cơ thể sẽ trải qua nỗi đau đớn kinh khủng.”
“Nếu tâm trí không kiên định sẽ bị mất lý trí và trở thành một tên cuồng sát nhân không cách nào khôi phục trở lại được. Khi đang luyện hóa chỉ có cách duy nhất để dừng lại đó là tán công, hủy đi tất cả kinh mạch khi ấy mới không bị yêu thú xâm chiếm lý trí.”
Gấp cuốn sách lại, Lưu Vân thẫn thờ:
- Giờ mình mới hiểu lý do vì sao mà 4 vị đệ tử của lão quái trở nên như thế. Cuốn công pháp này quá mức quỷ dị. Thôi dẹp, trở thành cường giả để làm cái gì chứ, suốt ngày chém chém, giết giết,trở thành một dược sư ưu tú là được rồi.
Dù làng Lưu Vân bị thảo khấu cướp giết nhưng lúc đó y còn quá nhỏ không nhớ được gì, khi được Lưu Trấn nhận nuôi, cuộc sống của y bình thản trôi qua không gặp bất kỳ khó khăn trở ngại gì. Bởi thế y không hề có ý nghĩ luyện võ.
Đem cuốn sách cất vào trọng hộp ngọc, y nằm xuống bãi cỏ rồi khẽ nói :
- Xin lỗi Âm Dương tiền bối, bộ công pháp của người có lẽ sẽ thất truyền từ đây.