- Vân đệ!
Nghe âm thanh từ phía sau vọng đến, Lưu Vân hoảng hồn, vội đem hộp ngọc cất vào người rồi quay ra sau. Vừa thấy bóng hình xuất hiện, gương mặt y nở một nụ cười tươi rói.
Người trước mặt y là một thiếu nữ mặc lam y, khuôn mặt kiều diễm, mái tóc xõa ngang lưng, trên người tỏa ra một khí chất thoát tục, khi lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân.
- Đệ lại trốn việc ra đây nằm ngủ sao? Có tin tỉ thay mặt Lưu đại bá giáo huấn đệ một trận không hả?
- Nguyệt tỉ à, tha cho đệ lần này đi mà – Lưu Vân vừa nói, hai tay vừa vái lạy trông rất buồn cười.
Người thiếu nữ này tên Tống Nguyệt, 15 tuổi, là người của một gia tộc trung cấp ở Lăng Thanh trấn này. Lưu Vân sống ở trên đồi, khá cách biệt với những người trong trấn nên y không có nhiều bằng hữu. Thiếu nữ này là một trong những người mà y thân thiết nhất.
Gia tộc của Tống Nguyệt có mở võ đường, phụ thân nàng có giao tình với Lưu Trấn nên ông hay đến dược xá Lưu Thiên để đàm đạo với Lưu Trấn và đặt mua dược phẩm, nàng cũng có đi cùng. Từ đó nàng quen biết Lưu Vân, hai người rất hay ra khu đất trống này chơi.
- Nghe Lưu đại bá nói đệ đi hái thuốc là tỉ biết ngay đệ chạy đến nơi đây nằm ngủ. Hừ, chừng nào mới nên người đây hả?
Lưu Vân nhe răng cười rồi nói :
- Nguyệt tỉ à, người càng lớn càng xinh đẹp ra à nha.
Tống Nguyệt nhéo mạnh má của Lưu Vân :
- Cái tên tiểu tử này, miệng lưỡi càng ngày càng dẻo à – tuy nói thế nhưng gương mặt nàng có chút ửng hồng.
- Tỉ hôm nay cũng đi cùng Tống đại thúc à? – Lưu Vân vừa xoa xoa má vừa nói.
- Không có, tỉ có việc muốn gặp đệ nên đã đi một mình.
- Là việc gì vậy?
Tống Nguyệt bỗng im lặng, rồi từ từ bước lại gần bờ hồ rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía hồ trầm ngâm. Lưu Vân thấy vậy trong lòng có chút bất an. Một lát sau, thiếu nữ lên tiếng:
- Tỉ sắp rời Lăng Thanh trấn rồi.
- Tại sao? – nét mặt Lưu Vân chùn xuống.
- Tỉ sẽ gia nhập Cửu Hoa Tông.
Ở Tinh Vân Vương Triều này có rất môn phái nhưng đứng đầu là tam đại tông phái : Thiên Lang Tông, Vạn Yêu Tông và Cửu Hoa Tông. Thông thường khi một người đã trở thành đấu giả hoặc thuật giả thì sẽ tìm môn phái để gia nhập. Cửu Hoa Tông là một tông phái đặc biệt, chỉ nhận thuật giả và phải là nữ nhi.
- Tộc trưởng của tỉ có giao tình với một lão sư trong Cửu Hoa Tông, hôm nay họ đã đến nhà tỉ và nói về việc gia nhập tông phái – Tống Nguyệt khẽ lên tiếng.
- Đệ cũng biết đấy, gia tộc tỉ không phải là một gia tộc lớn, nên bị nhiều thế lực khác chèn ép. Việc tỉ gia nhập Cửu Hoa Tông sẽ giúp cho gia tộc có được sự trợ giúp rất nhiều.
Lưu Vân cúi mặt sau đó hỏi :
- Khi nào tỉ sẽ đi?
- Ngày mai tỉ sẽ rời đi cùng với đoàn người của Cửu Hoa Tông.
Lưu Vân nghe thấy, gương mặt hiện lên một nỗi buồn không nói thành lời. Tống Nguyệt quay lại trông thấy như thế liền đứng dậy ôm lấy Lưu Vân.
- Tiểu tử này, đâu phải tỉ sẽ đi luôn không về đâu, nếu có dịp tỉ sẽ quay về Lăng Thanh trấn thăm đệ mà.
Ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ người Tống Nguyệt, đầu óc Lưu Vân rối bời, y có một tình cảm rất đặc biệt với người thiếu nữ này, y thật sự không muốn nàng rời đi.
Một hồi sau, Tống Nguyệt buông Lưu Vân ra
- Hì hì, đừng nói người làm tỉ tỉ này không chiếu cố đệ, tỉ tặng đệ vật này đây.
Tống Nguyệt tháo sợi dây chuyền đang đeo ra và đeo nó lên cổ của Lưu Vân, mặt dây chuyền là một con phượng hoàng nhỏ đang ôm lấy một viên hồng tinh thạch.
- Nguyệt tỉ, sợi dây chuyền này đối với tỉ rất quan trọng mà, nó là di vật của mẫu thân tỉ mà – Lưu Vân vẻ mặt đầy bất ngờ.
Nghe nhắc đến mẫu thân, vẻ mặt Tống Nguyệt thoáng buồn.
Mẫu thân nàng có một lai lịch vô cùng kỳ bí. Khi xưa, mẫu thân nàng bị trọng thương nơi Thạch Lâm, phụ thân nàng phát hiện đã giúp mẫu thân nàng chữa trị. Tuy nhiên, mẫu thân nàng khi tỉnh dậy đã bị mất trí nhớ không hề biết mình là ai.
Phụ thân nàng đã giữ mẫu thân nàng ở lại trong tộc, sau đó hai người nảy sinh tình cảm và đã thành thân sinh ra nàng.
Khi Tống Nguyệt 5 tuổi, mẫu thân nàng đột nhiên mất tích chỉ để lại sợi dây chuyền cùng với một bức thư với nội dung như sau
“Thiếp xin lỗi chàng và con, thiếp phải trở lại gia tộc của mình, cảm ơn chàng những năm qua đã chăm sóc thiếp, chàng vạn lần đừng đi tìm thiếp nếu không gia tộc chàng sẽ bị liên lụy và con chúng ta sẽ bị gia tộc thiếp dẫn đi mất.”
Và rồi 10 năm trôi qua, không có bất kỳ liên lạc nào của mẫu thân nàng nữa.
Trầm ngâm một lát, Tống Nguyệt vừa cười vừa nói, gương mặt ửng hồng, bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy đều phải xuyến xao.
- Ừ, nó rất quan trọng với tỉ nên liệu mà giữ gìn cẩn thận cho đến lúc tỉ về đấy.
Nắm chặt mặt dây chuyền trong tay, lòng Lưu Vân dấy lên một niềm vui khó tả.
- Tỉ yên tâm, đệ sẽ giữ gìn nó thật tốt.
- Giờ cũng không còn sớm nữa, tỉ sẽ giúp đệ hái dược liệu về cho Lưu đại bá, nếu không đại bá sẽ nổi trận lôi đình đấy.
Lưu Vân giật mình, thầm nghĩ trong đầu:
- Ai da, hôm nay xảy ra nhiều việc quá, xém chút nữa là quên luôn cái việc hái dược này rồi.
Y gật đầu, rồi hai người cùng đi hái dược. Đến lúc xế chiều, hai người đã trở về dược xá với một túi dược liệu đầy. Tống Nguyệt ở lại dùng bữa với hai phụ tử Lưu Vân. Sau đó Lưu Vân đưa nàng về nhà, trên đường đi hai người trò chuyện rất nhiều.
Lúc đến nhà của Tống Nguyệt thì trời cũng đã tối, đứng trước cửa nhà, hai người nhìn nhau một hồi lâu, bỗng đột nhiên Lưu Vân hôn lên môi của Tống Nguyệt. Bị tấn công bất ngờ, nàng không kịp phản ứng gì, đành đứng yên chịu trận, hai má nàng đỏ ửng lên tận mang tai.
Sau đó nàng cốc mạnh vào đầu Lưu Vân
- Đệ đúng là một tên tiểu tử hư đốn mà – nói xong Tống Nguyệt bỏ chạy vào nhà.
Lưu Vân xoa xoa đầu cười, nhìn cánh cổng một hồi rồi rời khỏi.
Sáng hôm sau, tại gia tộc họ Tống, có một đoàn người ngựa đang chuẩn bị xuất phát, Tống Nguyệt hôm nay mặc một chiếc thanh y, ngồi trên một con ngựa. Nàng từ giã những người trong tộc rồi nhìn về phía ngọn đồi nhỏ gần Thạch Lâm một hồi, sau đó thúc ngựa đi.
Trong con hẻm cách Tống tộc không xa, một thanh niên đang nhìn theo đoàn người ngựa đang đi xa dần, một âm thanh nhỏ vang lên:
- Nguyệt tỉ, bảo trọng!