Đã một tuần kể từ khi Tống Nguyệt rời đi, cuộc sống của Lưu Vân vẫn bình yên trôi qua, nếu không canh chừng đỉnh dược thì đi hái dược, săn bắt, hoặc đem giao dược phẩm cho khách hàng.
Cái hộp ngọc chứa công pháp Lưỡng Khí Quyết đã được y cất kỹ trong phòng của y. Lưu Vân quyết định không đem việc này nói cho Lưu Trấn biết vì y không muốn rắc rối.
Trong Thạch Lâm, có một bóng người đang ra sức đào một cái hố, mặt mày y bê bết bùn đất
- Ruốc cuộc cũng đào xong cái hố bẫy – Lưu Vân thở phù nhìn cái hố sâu hơn 3 mét mà y vừa đào.
Sau đó y phóng ra khỏi hố, đem một tấm lưới được đan bằng trúc dát mỏng đặt lên miệng hố rồi cẩn thận phủ lá cây lên trên cuối cùng y đặt một miếng thịt tươi lên trên.
- Hì hì, hy vọng hôm nay sẽ có được thu hoạch lớn – Lưu Vân cười thầm.
Làm xong hết mọi việc, y bỏ đi đến cái bãi đất trống quen thuộc của y. Chưa đầy 5 chung thời gian, y đã đến nơi. Y tiến đến hồ nước, rửa sạch những vết bùn đất trên người rồi sau đó ngả lưng lên bãi cỏ. Nằm một hồi, y cầm mặt dây chuyền lên ngắm lấy.
- Không biết bây giờ Nguyệt tì ra sao rồi nhỉ? – Lưu Vân trầm ngâm, nhớ tới gương mặt yêu kiều của Tống Nguyệt.
Trầm tư một hồi, y nhắm mắt lại nằm thư giãn, nhưng không bao lâu, đùng, một tiếng động lớn vang ra từ phía khu rừng. Y mở mắt dậy, mặt mày phấn khởi :
- Đã sập bẫy rồi sao – Lưu Vân bật dậy phóng về hướng cái bẫy y đã đặt.
Gréc!! Một con dã trư đang kêu lên đau đớn.
- Ồ, hóa ra là một con Bạo Trư. Tối nay có được món ngon rồi – Lưu Vân reo lên.
Bạo Trư là một loài dã trư rất hung hãn và mạnh mẽ, không ít thợ săn đã phải tán mạng trước hai cái răng nanh của nó. Tuy thế nhưng rất nhiều thợ săn vẫn muốn bắt nó bởi vì thịt của nó rất ngon, các tửu lầu thu mua thịt của nó với giá khá cao. Trong Lăng Thanh Trấn này đó là một món đặc sản.
Gréc!! Con thú vẫn thảm thiết gào lên.
- Rồi rồi, để ta giúp ngươi thoát khỏi đau đớn – Lưu Vân cười cười, rồi y lấy ra một thanh tiểu đao màu đen tức thì vung tay phóng xuống. Thanh đao bay nhanh như chớp và cực kỳ chính xác ghim thẳng lên đầu của con dã trư, con thú kêu lên một tiếng cuối cùng rồi nó đổ gục xuống đất.
Lưu Vân mặc dù sức mạnh không lớn nhưng bù lại y rất nhanh nhẹn và linh hoạt. Y cũng biết điều này nên đã luyện tập phi đao. Sau 5 năm khổ luyện, đao y phát ra vô cùng chuẩn xác. Hiện tại, y có thể phóng một mục tiêu đang di động ở cách xa 10 trượng.
Lưu Vân nhảy xuống hố, rút thanh đao ra, máu tươi chảy ròng ròng. Nhìn xác con thú, y cười tươi, đây là lần đầu tiên y bẫy được một Bạo Trư, đối với một thợ săn thì một con Bạo Trư đáng giá cả một gia tài.
- Hì hì, con heo này đem về xẻ thịt, một phần làm dùng làm bữa tối, phần còn lại sẽ đem bán cho tửu lầu, khi đó ta sẽ có kim tệ mua đan phẩm cao cấp bồi bổ cho phụ thân rồi.
- Lưu Vân kinh hỉ trong lòng.
Gia đình Lưu Vân có một dược xá nhưng điều kiện kinh tế không cao phải nói là dưới mức trung bình. Bởi Lưu Trấn phải đem một phần kim tệ kiếm được cống phẩm cho các thế lực trong trấn để đổi lấy sự bình yên. Phần còn lại, đem giúp những người nghèo bất hạnh.
Lưu Trấn mang trong người một căn bệnh, cứ mỗi lần đến đêm là lồng ngực đau nhói, ho khan liên tục. Lưu Vân đã có lần hỏi Lưu Trấn:
- Phụ thân à, có cách nào để trị hết căn bệnh của người không?
- Ha ha, tiểu tử à, phụ thân ngươi mắc phải một căn bệnh nan y không thể chữa được. Ta có thể sống được coi như đã là kỳ tích rồi.
Lưu Vân rất thương Lưu Trấn, nên kim tệ y kiếm được do săn bắt, y đều để giành rồi mua đan dược cao cấp để cho Lưu Trấn tẩm bổ.
Lấy ra một cuộn dây thừng, Lưu Vân cột thân thể của con Bạo Trư, sau đó y nhảy lên hố bắt đầu kéo xác con thú lên.
- Phù, nặng chết đi được. – Lưu Vân thở dài khi kéo được con thú lên.
Bỗng nhiên dưới đáy hố, ngay vũng máu của con Bạo Trư có một đạo hồng quang từ dưới đất phát ra. Lưu Vân nhìn thấy cảnh tượng ấy thoáng ngạc nhiên, lại nhảy xuống hố, bước lại gần đạo hồng quang đó.
Nuốt ực một cái, Lưu Vân đào chỗ đất đó, càng đào sâu, đạo hồng quang càng phát ra mạnh mẽ, rồi đột nhiên một hồng quang trụ rực rỡ tỏa ra phóng thẳng lên bầu trời. Lưu Vân dừng lại hai mắt tròn xoe ngắm nhìn vật đang phát sáng kia.
- Đây… đây là Huyết Sâm trong truyền thuyết sao? – Lưu Vân run rẩy lẩm bẩm.
Dược liệu cũng được chia theo phẩm giai, Cứu Phẩm là phẩm giai cao nhất. Dược liệu thường cần phải qua công đoạn luyện chế mới có thể dùng được, dược liệu có phẩm giai càng cao thì càng khó luyện chế. Tuy nhiên cũng có một số dược liệu có thể dùng trực tiếp.
Huyết Sâm là một loại dược liệu vô cùng quý hiếm, nó đứng đầu trong các loại dược liệu Thất Phẩm và nó có thể dùng trực tiếp. Nó không chỉ có thể điều trị nội thương mà còn có thể làm tăng thực lực rất nhanh. Một người bình thường tu luyện 10 năm cũng không bằng một người phục Huyết Sâm một lần. Bởi thế, nó làm cho các cường giả trên cái đại lục này thèm đỏ mắt.
Thông thường các loại dược phẩm có phẩm giai cao thường ở trong rừng sâu và còn được các yêu thú canh chừng. Khác với con người, yêu thú có thể ăn trực tiếp dược liệu mà không cần phải luyện chế. Bởi thế chúng canh chừng chờ dược liệu trưởng thành xong rồi ăn để gia tăng thực lực.
Tuy nhiên đối với Huyết Sâm thì ngược lại, nó có thể được phát hiện tại bất kỳ nơi nào trong mọi khu rừng rậm. Nó phát triển trong lòng đất, từ lúc phát triển đến lúc trưởng thành nó nhìn không khác gì rễ cây bình thường chả có giá trị gì. Chỉ khi có máu của yêu thú ngấm vào nó mới biến thành Huyết Sâm. Bởi thế kiếm được nó không phải nhờ vào thực lực mà phải nhờ vào vận hạnh.
- Không ngờ đây lại là Huyết Sâm trong truyền thuyết. – Lưu Vân kinh hỉ trong lòng.
Sau khi quang trụ biến mất, xung quanh vọng lên âm thanh bước chân đang tiến tới gần.
Lưu Vân nghe thấy liền hốt hoảng, y nhổ Huyết Sâm lên cẩn thận cất nó vào người. Rồi phóng thẳng lên cây, bám lấy cái sợi dây leo rồi lao đi. Chưa đầy 5 chung thời gian, một đám người đã đến nhưng họ chả thấy gì khác ngoài một cái xác Bạo Trư.
- Việc gì xảy ra vậy nhỉ?
- Tên nào hào phóng lại bỏ nguyên con Bạo Trư như thế này?
- Quang trụ hồi nãy từ đâu phát ra vậy?
Đám đông lao xao.
Lưu Vân cứ thế lao đi, đến lúc gần ra khỏi khu rừng thì y phát hiện một nhóm người vận cùng một loại phục sắc, trên đó có một huy hiệu đầu lâu màu trắng.
- Hóa ra là người của Bạch Cốt Môn. Chắc bọn họ đến đây luyện tập rồi. – Lưu Vân thầm nghĩ rồi lao đi tiếp.
Đệ tử các môn phái thường hay đến những nơi thâm sơn cùng cốc để tìm giết yêu thú coi đó là một phần của luyện tập.
Ngay lúc Lưu Vân lướt ngang qua đám người đó. Một ánh mắt sắc bén quét qua người y, rồi bỗng một giọng âm trầm vang lên:
- Lôi Phong, Lôi Động, hai huynh đệ ngươi bám theo tên tiểu tử kia, điều tra rõ bối cảnh của hắn rồi về báo cho ta.
- Vâng, thưa trưởng lão. – Rồi hai người phóng theo bóng của Lưu Vân.
- Huyền trưởng lão, sao người lại có hứng thú với tiểu tử đó – Một thanh niên khoảng 18, 19 tuổi lên tiếng, y có một gương mặt rất là độc ác.
- Thiếu môn chủ, trên người tiểu tử đó tỏa ra một luồng dược khí rất lớn, hẳn là một cao giai dược phẩm. – Huyền trưởng lão lên tiếng, đó là một lão nhân cao gầy, gương mặt đầy xương xẩu.
- Vậy sao? Thế sao không trực tiếp cướp lấy?
- Thiếu môn chủ, xung quanh còn rất nhiều người, không nên làm mất mặt môn phái. Với lại chưa rõ tiểu tử đó có bối cảnh ra sao nữa. Đợi hai tên Lôi Phong, Lôi Động trở về, ta sẽ xem xét sau.
- Vẫn là Huyền trưởng lão sáng suốt. Vậy cứ theo mọi sắp xếp của trưởng lão.
- Thiếu môn chủ quá lời.
Lưu Vân không hề biết họa sắp giáng xuống đầu, lòng vẫn đầy kinh hỉ chạy thẳng về nhà.
- Phụ thân, hy vọng Huyết Sâm này có thể giúp ích cho người.