Tại đô thành của Nguyệt Tân Quốc,
Tửu lâu hôm nay rất đông người, có vẻ như sinh ý khá tốt. Phần lớn khách quan đều là thương nhân hay những người làm ăn nhỏ, thi thoảng mới có một hai tu chân giả. Tiếng bàn tán không ngừng vang lên.
Trong một góc nhỏ, một thiếu niên chừng mười chín tuổi ngồi tại đó thong thả uống trà. Hắn mặc một thân lam y, ngũ quan tinh tế. Đôi mắt thâm sâu như đáy biển của hắn hơi nhắm lại, đôi môi mỏng khẽ nhấp một ngụm trà. Với ngoại hình của hắn tuyệt đối có thể xưng là mỹ nam. Chẳng qua nhìn hắn có chút giống với một thư sinh trói gà không chặt.
Tiếng bàn tán ồn ào đột nhiên nhỏ dần. Lăng Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ, mở mắt ra. Hắn thấy ánh mắt của mọi người đột nhiên toàn bộ đều tập trung ở cửa tửu lâu thì cũng quay ra. Khó trách mọi người lại có phản ứng như vậy, thì ra là mỹ nhân xuất hiện ( ==’)
Từ cửa bước vào hai nữ tử và ba nam tử. Không thể nghi ngờ, chỉ cần một trong năm người họ xuất hiện cũng đủ gây thu hút sự chú ý. Nam tử tuấn tú, anh khí ngời ngời, nữ tử xinh đẹp, phong tư tuyệt đại. Không chỉ vậy, tất cả đều là tu chân giả.
Tiểu nhị nhìn thấy năm người họ thì lập tức hớn hở chạy tới:
- Các vị khách quan, mời vào! - Hắn nói rồi dẫn năm người họ tới bàn trống duy nhất còn lại, cũng là cái bàn ngay bên cạnh Lăng Thiên.
- Khách quan, bổn tửu lâu có bào ngư, vi cá, rượu thượng đẳng,….Các vị muốn dùng gì? – Tiểu nhị phát huy công phu miệng lưỡi của mình
- Cứ mang vài món bình thường lên là được rồi – một nam tử bình tĩnh lên tiếng.
Sau khi tiểu nhị đi, bọn họ cũng bắt đầu nói chuyện
- Bạch Hổ, huynh đi điều tra đã tìm được nơi thần thú xuất thế chưa? – nử tử mặc lục y lên tiếng
Lăng Thiên nghe tới hai chữ “thần thú” cũng chú ý lắng nghe.
Người được gọi là Bạch Hổ lên tiếng:
- Theo như đồn đại thì hẳn là ở Tuyền U sơn. Bất quá vẫn chưa chắc chắn được. Chờ một lát nữa ta sẽ đi kiếm thêm chút thông tin, chắc sẽ có lợi cho chúng ta trong lần này. Huyền Vũ, lát nữa đệ cũng đi cùng với ta.
- Đệ biết rồi – một trong hai thanh niên còn lại đáp
Lăng Thiên bây giờ lại chú ý tới nữ tử vẫn chưa lên tiếng còn lại. Không phải vì dung mạo tuyệt sắc của nàng ta mà là vì tu vi của nàng. Hắn không ngờ được nữ tử này đã đạt tới Hỗn Nguyên cảnh tứ giai.
Tu chân trong Nhân Minh đại lục này chia thành mười một cấp bậc: từ nhất huyền tới cửu huyền, Đỉnh Nhân cảnh, Hỗn Nguyên cảnh. Trong đó Đỉnh Nhân cảnh và Hỗn Nguyên cảnh lại chia thành thất giai. Một đệ tử tu chân bình thường có tu vi khoảng lục huyền tới bát huyền, một tinh anh đệ tử là Đỉnh Nhân cảnh. Còn Hỗn Nguyên cảnh phần lớn chỉ có các trưởng lão, chưởng môn mới đạt tới.
Đang lúc Lăng Thiên còn đang suy nghĩ thì một âm thanh hống hách vang tới:
- Tránh ra, tránh ra,…Mau nhường đường cho công tử. – Kèm theo tiếng nói là ba người bước vào tửu lâu.
Đứng ở giữa là một nam tử tầm hai mươi tư tuổi ăn mặc hết sức hoa lệ. Tay hắn còn cầm theo một chiếc quạt, điệu bộ ngang ngược đi vào. Hai bên là hai thị vệ.
Tiểu nhị chạy tới, ngượng ngạo nói:
- Khách quan, thật xin lỗi ngài, tửu lâu của chúng ta hiện tại đã hết chỗ rồi.
Tên hoa lệ công tử nghe vậy thì nhìn xung quanh phòng. Ánh mắt của hắn khi hướng về hai nữ tử trong số năm người kia thì sáng lên. Tiếp đó, khi nhìn thấy Lăng Thiên thì hắn lại cười khẩy rồi tiến tới.
Tới trước mặt Lăng Thiên, hắn rất thản nhiên ném một thỏi bạc lên bàn:
- Cầm lấy rồi biến đi!
Lăng Thiên từ từ ngửa mặt lên. Hết nhìn tên công tử lại nhìn thỏi bạc.
- Nhìn cái gì? Thỏi bạc này đủ cho cả nhà ngươi sống trong mấy tháng đấy. Còn không cút đi
Bây giờ toàn bộ mọi người đều dồn ánh mắt vào Lăng Thiên. Chỉ thấy khóe miệng hắn nhếch lên. Trong tay hắn không biết khi nào đã xuất hiện một thỏi vàng. Hắn từ từ đặt thỏi vàng xuống bàn
Một miếng vàng lá vốn đã có giá trị hơn thỏi bạc kia rồi, huống chi còn là một thỏi vàng?
- Ta cần bạc sao? – Lăng Thiên đưa mắt lên nhìn.
Tên công tử kia nhìn thấy thỏi vàng chỉ cười khẩy:
- Hóa ra cũng có chút bạc vụn. Nhưng mà hiện tại ngươi vẫn nên cầm lấy bạc rồi biến đi. Đợi đến lúc ta ra tay, một đồng ngươi cũng không có đâu.
Hai tên thị vệ bên cạnh cũng nhân cơ hội này mà tâng bốc tên công tử kia:
- Tiện dân, công tử đây được người đời xưng tụng là thiên tài. Năm hai mươi tuổi đã đạt tới Đỉnh Nhân cảnh, hiện tại đã là Đỉnh Nhân nhị giai. Ngươi còn không biết điều?
- Nhớ kỹ, đây là Dực Nhiên công tử. Lần sau gặp phải tránh xa ra chút.
Năm người phía bên cạnh cũng đưa mắt nhìn về phía Lăng Thiên.
Ngay lúc này thì âm thanh một đại hán trung niên vang lên:
- Anh bạn trẻ, hay là cậu đến đây ngồi với chúng ta đi.
Ngồi bên cạnh đại hán có khoảng 3 người nữa. Có vẻ nh ư họ đều là thương nhân tới đây buôn bán làm ăn.
Lăng Thiên nhìn về phía họ. Hắn cười rồi chậm rãi đứng lên. Chậm rãi đi ra khỏi bàn, đứng trước mặt Dực Nhiên.
- Biết điều hơn chút rồi! – Dực Nhiên dùng cán quạt gõ gõ vào vai Lăng Thiên.
Lăng Thiên nhíu mày. Hắn ghét nhất loại người coi trời bằng vung, nhìn người bằng nửa con mắt.
- Đừng hiểu nhầm, ta đứng lên chỉ để tiện đánh ngươi thôi – Khóe miệng Lăng Thiên nhếch lên một độ cong hoàn mỹ.
“Rắc…Rắc…..”
Tiếng xương vỡ vang lên. Mọi người sửng sốt nhìn Lăng Thiên. Không biết từ khi nào cổ tay Dực Nhiên đã bị hắn nắm lấy.
Cơn đau đớn từ cổ tay truyền tới khiến Dực Nhiên nhảy dựng lên. Hắn cố gắng dựt tay về.
Lăng Thiên siết chặt thêm
“Rắc…Rắc….” – tiếng xương gãy ra thành từng mảnh nhỏ.
Mặt Dực Nhiên đỏ bừng, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Một cỗ áp lực vô hình đè ép lên hắn. Dực Nhiên đột nhiên phát hiện rằng đứng trước tên thư sinh này, hắn thực sự không có năng lực phản kháng.
“Hỗn…. hỗn nguyên…kỳ…….Không thể ….không thể …nào” – âm thanh đứt đoạn của Dực Nhiên làm mọi người chấn động.
- Hỗn Nguyên kỳ?!?.. – một vài âm thanh kinh ngạc vang lên
Mọi người đều chấn động. Có ai ngờ được tên thư sinh trước mặt này lại là một Hỗn Nguyên kỳ tu chân giả? Hơn nữa thoạt nhìn hắn mới có mười chín tuổi nha.
Xôn xao….
……………….
Tiểu nhị thấy tình huống như vậy vội chạy lại
- Khách quan, xin ngừng tay. Có gì sẽ từ từ giải quyết. – tiểu nhị nói với giọng điệu gấp gáp.
Lăng Thiên thấy tiểu nhị hoảng hốt như vậy cũng buông tay.
“Cầm lấy mà chữa thương” Lăng Thiên cười, ném thỏi vàng trên bàn cho Dực Nhiên.
Nhìn thấy tên công tử bột, khẩu vị của Lăng Thiên cũng biến mất. Hắn ném cho tiểu nhị một vài bạc lẻ rồi bỏ đi…