
04-06-2014, 02:01 PM
|
 |
Việt tác gia
|
|
Tham gia: May 2014
Bài gởi: 69
Thời gian online: 335267
Thanks: 3
Thanked 103 Times in 36 Posts
|
|
Ngao Du Tiên Giới
Tác giả: Tartarus
Quyển 1: Hộ pháp
Chương 4: Khiêu chiến ( thượng )
Giọng nói mang theo vài phần hờ hững nhưng lại mang theo uy áp buộc mọi người tuân theo.
Đôi mắt như lưu ly trong suốt của Mạc Y lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại ở phía ba lão giả kia.
- Kể cả ba vị.
Vẫn là giọng điệu chậm rãi ấy.
Mọi người im bặt.
Tiếng đập bàn đột ngột vang lên giữa không gian yên tĩnh:
- Mạc Y, ngươi cho rằng ngươi là ai?
Một trong ba lão giả đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Mạc Y:
- Khai trừ chúng ta? Ngươi cho rằng chỉ bằng một cái danh hiệu đoàn trưởng sao? Tốt, vậy ta đây chính thức khiêu chiến ngươi! Ai thắng, kẻ đó làm đoàn trưởng!!!
Tổng hội từng đưa ra luật lệ: Nếu một thành viên trong quân đoàn bất mãn với đoàn trưởng, có thể đưa ra lời khiêu chiến. Quyền lợi và xử phạt do hai bên quyết định.
- Nếu ngươi thua, cả ngươi và hai người bọn họ ra khỏi quân đoàn – Mạc Y không hề lo lắng lên tiếng
- Tốt! Ngược lại, ngươi cũng ra khỏi quân đoàn cho ta.
Địa điểm được quyết định là ở Giác Tân võ đài tại tổng hội quân đoàn.
Thông tin có người khiêu chiến Sát Liên đoàn trưởng lập tức được lan truyền rộng rãi. Phàm là người trong mấy tiểu quân đoàn liền khí thế bừng bừng chạy tới tổng hội đặt chỗ tại võ đài. Còn tổng hội nhờ có lần tỉ thí này mà thu được không ít tiền của…
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Cuối cùng ba lão giả bỏ đi trước, bốn người Đỉnh Nhân cảnh kia cũng đã lựa lời mà về phòng trước. Ngồi trên bàn chỉ còn Lăng Thiên, Mạc Y cùng bốn người Chu Tước, Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ.
Lăng Thiên cảm thấy hơi có lỗi. Chỉ vì hắn mà nội bộ quân đoàn lục đục. Hắn đang định mở miệng thì lại bị Chu Tước cướp lời:
- Không cần xin lỗi đâu. Ba người bọn họ ngó nghiêng vị trí đoàn trưởng lâu lắm rồi. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiêu chiến Mạc Y.
Lăng Thiên đưa mắt nhìn Mạc Y. Thì ra vị trí đoàn trưởng không dễ chịu chút nào.
- Vẫn cảm thấy có lỗi à?
Lăng Thiên gật đầu. Dù sao việc hắn xuất hiện cũng đã trở thành lí do để lão giả kia thuận lợi khiêu chiến.
Chu Tước thấy hắn như vậy thì “hảo tâm” nhắc nhở:
- Vậy giúp nó mua một thanh kiếm làm binh khí đi.
Ba người Bạch Hổ, Thanh Long, Huyền Vũ đồng loạt nhìn Lăng Thiên:
- Không cần đâu, yêu cầu của Mạc Y rất cao. Binh khí bình thường đều không lọt vào mắt nó.
- Cho dù là có, đệ nhất định không trả được!
- Nếu đệ trả được, vậy thanh kiếm đó nhất định không đến lượt đệ mua!
Lăng Thiên: “….”
Chu Tước vẫn tiếp tục:
- Vậy hay là mua một ít thất, bát phẩm đan dược cũng được!
Bạch Hổ nhăn mặt nhìn Lăng Thiên:
- Kệ nó đi!
- Không sao đâu, đệ có bát phẩm đan dược
Lời Lăng Thiên vừa dứt, mọi người đều sững sờ. Bọn họ tất nhiên biết giá của bát phẩm đan dược. Mười lăm vạn lượng bạc…bằng với ba nhiệm vụ cấp bảy. Một nhiệm vụ cấp bảy Sát Liên quân đoàn phải mất tối thiểu mười ngày mới có thể hoàn thành…Nói chung, một viên bát phẩm đan dược bằng một tháng lao động của Sát Liên quân!
Lăng Thiên lại không hề biết điều đó. Hắn thản nhiên lấy hai viên bát phẩm đan dược từ trong không gian giới chỉ ra, đặt trước mặt Mạc Y
- Cô nhận lấy đi, coi như là lời xin lỗi của ta!
Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt nàng
- Không phải lỗi của ngươi.
Nói rồi cũng không nhìn hai viên đan dược kia mà lập tức đứng dậy bỏ đi.
Lăng Thiên ngây ngốc nhìn bóng lưng của nàng.
Ngày hôm sau,
Giác Tân võ đài đông nghẹt người. Tiếng hò hét không ngừng vang lên. Người tới liên miên không dứt. Kẻ đứng người ngồi bon chen lẫn nhau.
Lăng Thiên cùng đám người Chu Tước đã tới từ sớm. Bọn hắn dễ dàng chọn được vị trí gần võ đài nhất.
Chu Tước vốn hôm qua còn cười nói hớn hở nay lại trầm mặc. Điều này khiến Lăng Thiên hơi ngạc nhiên. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!
Tiếng hò hét đột nhiên vang dội …
Lăng Thiên nhìn xuống võ đài.
Chẳng biết từ khi nào trên đó đã xuất hiện một bóng người.
Mạc Y mặc một thân bạch y ngạo nghễ đứng tại đó. Mái tóc dài tùy ý thả xuống, phất phơ bay theo từng ngọn gió. Gương mặt tuyệt mĩ nhưng lại lạnh lùng không chút cảm xúc. Đôi mắt như lưu ly hờ hững nhìn mọi thứ…
Nàng lẳng lặng đứng đó, tựa như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm...
|