11-06-2014, 01:10 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: May 2014
Bài gởi: 69
Thời gian online: 335267
Thanks: 3
Thanked 103 Times in 36 Posts
|
|
Ngao Du Tiên Giới
Tác giả: Tartarus
Quyển 1: Hộ pháp
Chương 9: Hồi ức (trung)
Tiểu nhị đứng bất động tại chỗ…
Đứa bé bất đắc dĩ khua khua tay để tiểu nhị chú ý tới:
- Thúc thúc, rốt cuộc Lục Diện thành cách đây xa không? Ta phải đi đường nào?
Tay tiểu nhị run run chỉ về phía Nam:
- Hướng…đó. Cách nửa ngày đi đường….
Lời còn chưa nói xong, thân ảnh đứa bé đã biến thành một đạo bạch quang biến mất.
Tiểu nhị đột nhiên hoàn hồn, nhớ ra vị nữ tử kia đã nhờ mình trông nom đứa bé. Vốn định gọi lại nhưng trước mắt đã không còn một bóng người…
- - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đứa bé sử dụng Huyền Linh thân pháp hướng con đường tiểu nhị chỉ mà đi tới. Tu vi của nó hiện tại chỉ là lục huyền, chưa thể ngự kiếm phi hành.
Hai canh giờ trôi qua, đứa bé bắt đầu thấm mệt. Gương mặt nhỏ đỏ bừng, xuất hiện vài giọt mồ hôi. Thân pháp cũng bắt đầu chậm dần lại…rồi dừng hẳn.
“Chắc còn cách thành khoảng mười lăm dặm…” Đứa bé vừa thở hồng hộc vừa lẩm bẩm.
Nó đứng nhìn sâm lâm trước mặt.
Cây đại thụ mọc san sát nhau, trơ ra những cành cây như củi khô. Vài bông tuyết trắng đọng lại trên thân cây. Dưới đất cũng là một lớp tuyết dày. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được một vài dấu chân của ma thú.
Sâm lâm – chính là nơi ở của các ma thú.
Hàng năm đều có không ít tu chân giả tiến vào những sâm lâm như thế này. Không chỉ để chiến đấu với ma thú mà còn có thể thu phục chúng làm thú sủng. Chiến đấu, giành được ma tinh hạch của ma thú có thể kiếm được không ít bạc. Ma tinh hạch của một con sơ cấp ma thú cũng có giá khoảng vài chục lượng bạc. Cấp độ ma thú càng cao, ma tinh hạch càng đắt. Tu chân giả có thể kiếm được một khoản không nhỏ từ việc này. Điều này đồng nghĩa với việc nguy hiểm sẽ xảy đến bất cứ lúc nào. Gặp được ma thú cấp thấp, tất nhiên là thuận lợi. Nhưng còn với những ma thú cấp cao mà ngay cả Hỗn Nguyên kỳ cao thủ cũng phải kiêng dè? Không điều gì đảm bảo được rằng cao cấp ma thú sẽ không xuất hiện.
Lăng Thiên đứng chần chừ trước sâm lâm. Với thực lực của nó hiện tại chỉ có thể chiến đấu với sơ cấp ma thú! Hơn nữa còn là loại ma thú yếu nhất trong sơ cấp ma thú!
Lăng Thiên không ngừng thở dài.
Muốn tới được Lục Diện thành, chắc chắn phải đi qua sâm lâm này.
Cuối cùng, nó như nhớ ra điều gì đó, lục lọi tìm kiếm trong không gian giới chỉ. Ước chừng thời gian nửa chén trà, trên mặt đất liền xuất hiện hai đồ vật: một cái nhẫn và một thanh đoản kiếm.
Đoản kiếm, tất nhiên là để chiến đấu nếu gặp ma thú. Còn cái nhẫn kia?
Đó là một bảo vật hiếm có của Lăng gia dùng để ẩn đi khí tức. Nói cách khác, người ngoài sẽ không cảm nhận được chân nguyên của người đeo. Còn với ma thú, người đeo gần như là vô hình. Từ sơ cấp ma thú cho tới cao cấp ma thú đều không nhận ra sự hiện diện của người đeo!
Đứa bẻ hớn hở giắt thanh đoản kiếm vào bên hông, sau đó là đeo chiếc nhẫn vào ngón út.
Nhưng mà cái nhẫn…lại tụt ra. Nguyên nhân là vì nó quá rộng so với ngón tay của Lăng Thiên.
Qua một hồi chật vật, đứa bé rốt cuộc cũng đeo vừa chiếc nhẫn vào…ngón tay cái. Tuy vẫn còn rộng một chút …
Chuẩn bị sẵn sàng xong, nó không hề do dự bước vào sâm lâm.
- - - - - - - - - - - - - - - - -
Giống y như điều mà Lăng Thiên mong đợi, trên đường đi nó không hề gặp bất kỳ một cao cấp ma thú nào. Chỉ là thi thoảng xuất hiện vài sơ cấp ma thú.
Nhưng khi tới gần trung tâm của sâm lâm, Lăng Thiên cảm nhận được linh lực dao dộng mạnh mẽ. Hơn nữa còn là hai luồng linh lực không ngừng đối chọi nhau. Có lẽ là một trận chiến giữa tu chân giả.
Lăng Thiên đang định quay đầu đi đường vòng đột nhiên dừng bước: “Đi xem một chút chắc không sao…Dù sao đâu ai phát hiện được?!?...”
Nghĩ vậy, chân nguyên lập tức vận khởi. Lăng Thiên sử dụng Huyền Linh thân pháp, không một tiếng động lướt nhanh về trung tâm sâm lâm.
|