Cùng với đá vụn chân chính so sánh, những hư ảnh đá vụn này không biết muốn cứng rắn bao nhiêu lần, cho dù là tinh cương huyền thiết cũng đều so ra kém hơn. Chịu đựng một kích này, mơ hồ hư ảnh sơn phong dạng hình kiếm tuy rằng vết rách trải rộng, nhưng vẫn chưa bị một đao chém thành hai đoạn.
- Kiếm chiêu phòng ngự!
Âm Phong Tà Đế không phải chưa thấy qua kiếm chiêu phòng ngự, nhưng những kẻ đó đều là lão cổ đồng sống trên mấy nghìn vạn năm, Tà Linh Tộc của hắn đã có cường giả sáng tạo ra kiếm chiêu phòng ngự, nhưng Diệp Trần mới bao nhiêu tuổi.
Khí huyết một trận sôi trào, Diệp Trần không chút sứt mẻ, chiêu Thủ Kiếm Như Sơn này, là kiếm chiêu phòng ngự một năm gần nhất hắn mới sáng tạo đi ra, ẩn chứa Thổ Chi Áo Nghĩa và Mộc Chi Áo Nghĩa đại thành. Đối với kiếm khách mà nói, kiên quyết tiến thủ là không sai, nhưng không có nghĩa là có công không thủ. Khi địch ta thực lực hơn kém thật lớn, kiếm chiêu phòng ngự đó là cơ hội trở mình duy nhất, bởi vì chỉ có sống, mới có thể phản kích được.
- Để xem ngươi có thể ngăn trở bao nhiêu đao của ta?
Âm Phong Tà Đế không hề để tinh lực lãng phí ở trên sợ hãi. Trong đầu hắn chỉ còn lại có một ý niệm, đó chính là phải giết Diệp Trần.
Đao mang thê lệ giống như cuồng phong bạo vũ, hướng phía hư ảnh sơn phong điên cuồng trảm kích, mỗi một lần trảm kích, đều sẽ mở rộng vết rách bên trên. Cho dù Diệp Trần toàn lực bù đắp sơ hở, đều không thể trung hoà loại tốc phá hư này.
- Vỡ cho ta!
Mắt thấy hư ảnh sơn phong sắp sửa tan vỡ, Âm Phong Tà Đế tà lực cổ đãng, chém ra Âm Phong Lục Quyết đệ tứ thức Âm Phong Phá Lãng.
Trong vô thanh vô tức, hư ảnh sơn phong bị một phân thành hai, đao mang thứ cốt tựa như âm phong ở trên đại hải lướt qua, hướng phía Diệp Trần cuốn theo tất cả mà tới.
Đây là một đao tất sát của Âm Phong Tà Đế, làm sao không phải là thời khắc Diệp Trần phản kích.
Trong một khắc hư ảnh sơn phong kia nghiền nát, sát chiêu của Diệp Trần đã tích súc hoàn tất, Thiên Hạt Kiếm từ mặt đất rút ra, tà tà vung lên, một đoàn quang mang gai mắt bạo phát ra. Mà ngay khi quang mang bạo phát, không gian trong vòng phương viên mấy trượng nhất thời tĩnh lại. Âm Phong Tà Đế chém ra đao kình, mơ hồ như âm phong. Thế nhưng sau khi không gian tĩnh lại, âm phong cấp tốc ngưng luyện, biến thành một đạo đao mang hôi sắc trong suốt mỏng như cánh ve, cứ như vậy dừng hình ở trước người của Diệp Trần. Mà Thiên Hạt Kiếm của Diệp Trần lại thong thả hướng phía Âm Phong Tà Đế đâm giết qua đó, bạo phát ra quang mang, quỹ tích vặn vẹo, phảng phất như tiến nhập trong một vạn hoa đồng.
Phá Thiên Kiếm Quyết đệ tam thức Siếp Na Huy Hoàng.
- Không!
Âm Phong Tà Đế nội tâm điên cuồng hét lên, hắn có thể cảm thụ được, cự ly mũi kiếm của Diệp Trần càng gần, phải chịu đến áp lực hư không càng lớn. Loại áp lực hư không này, không chỉ có tác dụng bề ngoài, ngay cả tư duy của hắn cũng đều bắt đầu ngưng cố lại. Từ trong đến ngoài, không có một chỗ nào có thể động đậy được. Huyết dịch đình chỉ, chân nguyên đình chỉ, cho dù là huyết nhục lạp tử cơ bản nhất cũng đều đình chỉ vận động.
Phảng phất như đã trôi qua cả một năm, lại phảng phất như chỉ là một cái chớp mắt. Thiên Hạt Kiếm của Diệp Trần chậm rãi đâm vào trong bộ vị trái tim của Âm Phong Tà Đế. Sau một khắc, không gian khôi phục bình thường, Diệp Trần động tác đạt đến thích phóng, mũi kiếm từ phía sau lưng của Âm Phong Tà Đế lộ ra, tuôn ra một lỗ máu xuyên từ trước ngực tới phía sau lưng.
Cùng lúc đó, trong hư không đao mang hôi sắc tĩnh lặng, theo vai trái của Diệp Trần một trảm mà qua, huyết thủy đông kết như băng, không có một tia tiên huyết nào chảy ra.
Rút kiếm ra, thân hình Diệp Trần giương lên, bay lùi lại ra ngoài. Người ở trên đường, liên tiếp phun ra mấy ngụm tiên huyết. Những tiên huyết này, sinh cơ dạt dào, bên trong ẩn chứa nguyên khí sinh mệnh nồng đậm, cái gì là sinh mệnh nguyên khí, cụ thể điểm đến mà nói chính là thọ mệnh. Mấy ngụm lớn tiên huyết ẩn chứa sinh mệnh nguyên khí phun ra, Diệp Trần cũng không biết tổn thất bao nhiêu năm thọ mệnh, chí ít hắn cảm giác được trong u minh thiếu bớt chút gì đó.
Oa!
Âm Phong Tà Đế đứng bất động tại chỗ, muốn thổ huyết, lại phát hiện cái gì cũng không thổ ra được. Ngũ tạng lục phủ của hắn kể cả xương cốt trên ngực đều đã bị một kiếm này thôn phệ hết.
Trong mắt Âm Phong Tà Đế hiện lên vẻ kinh sợ, mơ hồ có kiêng kỵ không thể khu trừ. Một kiếm này, mang đến uy hiếp quá lớn cho hắn. Tà lực trong cơ thể hắn ở dưới một kiếm này, chí ít đã yên diệt một phần ba. Vô số kiếm khí ở trong cơ thể hắn không ngừng du tẩu, trong lúc nhất thời, căn bản không thể thanh trừ. Chỉ có thể vận dụng tà lực của bản thân đến đối kháng.
- Làm sao lại có một kiếm nhanh đến như vậy, ta căn bản nhìn không thấy được quá trình.
Ma Hoa Hoàng ngược lại hấp một ngụm lãnh khí. Nàng không phải Âm Phong Tà Đế, từ góc độ của nàng đến xem, không phát hiện không gian tĩnh lặng, chỉ nhìn được một đoàn quang mang chói mắt chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức khiến nàng cho rằng đã xuất hiện ảo giác.
- Đây là Không Gian Áo Nghĩa cao cấp vận dụng.
Nhãn thần của Huyền Hậu chưa từng có chăm chú như vậy, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh chợt lóe rồi biến mất kia, nỗ lực đến phân tích tìm hiểu.
- Đây là loại kiếm pháp gì?
Thiên Tà thần kinh căng chặt, một chốc kia hình ảnh quá ngắn, hắn căn bản không phản ứng lại được. Chỉ biết là sau khi phòng ngự của Diệp Trần bị công phá, hai người lại tách ra, Thiên Tà bị thương nặng, Diệp Trần đoạn một tay.
Cánh tay nắm Thiên Hạt Kiếm khẽ run rẩy, Diệp Trần nặng nề thở gấp, vừa rồi một kiếm kia, là thành quả lớn nhất trong một năm gần đây của hắn, tên là Siếp Na Huy Hoàng.
Siếp Na Huy Hoàng ẩn chứa là Không Gian Áo Nghĩa, nhưng cũng không phải Không Gian Áo Nghĩa viên mãn, cũng không phải đại thành, vẫn như trước là thành Không Gian Áo Nghĩa. Không Gian Áo Nghĩa càng đi về phía sau, càng khó tiến bộ, phảng phất như đã đến một bình cảnh.
Dĩ vãng, Diệp Trần cho rằng thất thành Không Gian Áo Nghĩa sáng tạo ra kiếm chiêu, không có khả năng siêu việt hai môn đại thành áo nghĩa sáng tạo ra kiếm chiêu. Thế nhưng hắn phát hiện, chính mình sai rồi. Ngay từ đầu hắn đã đi lầm đường. Không Gian Áo Nghĩa bác đại tinh thâm, không phải bất luận một môn áo nghĩa nào có thể so sánh được. Không khoa trương mà nói, một môn áo nghĩa bình thường, ngay cả một phần mười nó đều không bì kịp được, do đó sáng tạo ra kiếm chiêu bắt đầu theo không kịp tiết tấu tiến bộ của chính mình, là vấn đề vận dụng.
Không Gian Áo Nghĩa lĩnh ngộ đã khó, vận dụng càng khó hơn.
Phá Thiên Kiếm Quyết thức thứ nhất Kính Hoa Phá Diệt, thức thứ hai Quỹ Sát, chỉ có thể xem như là vận dụng cấp thấp, là lý giải nông cạn nhất. Thật giống như ngươi rõ ràng phòng thủ một tòa kim sơn, lại cho rằng chỉ là thổ sơn bình thường như nhau.
Do đó, đồng dạng là thành áo nghĩa, trình độ tinh diệu của Siếp Na Huy Hoàng là gấp ngoài chục lần Phá Thiên Kiếm Quyết thức thứ hai Quỹ Sát, không thể lấy đạo lý tính toán, hai cái căn bản không phải cùng một tầng thứ.