Liệp Diá»…m Giang Hồ Má»™ng - (trá»n bá»™)
Mạn phép Zoro mình post tù chương 1 đến chương 11 ở đây để các bạn tiện theo dõi
http://www.megaupload.com/?d=J5H7M8YU
Chương 12
VÃŒ NÀNG Äá»” MÃU
Nguồn: ***************.org
Hi Bình và Lãnh Như Băng lại tiếp tục lên đưá»ng.
Trước trá»i tối hai ngưá»i đã đến Trúc SÆ¡n Trấn, thuê hai phòng ká» nhau trong Hữu Duyên khách Ä‘iếm rồi xuống sảnh gá»i cÆ¡m.
Ngồi đợi cÆ¡m, má»—i ngưá»i Ä‘eo Ä‘uổi má»™t ý nghÄ©. Lãnh Như Băng than thầm hà nh tung cá»§a nà ng đã bị Äịa Ngục Môn phát hiện, có trốn cÅ©ng khó lòng thoát được, chỉ còn biết đến đâu hay đến đấy mà thôi.
Sau tráºn đánh chiá»u nay nà ng bá»—ng dưng á»›n lạnh toà n thân, dù bây giá» cÆ¡n lạnh đã lui Ä‘i nhưng cÅ©ng đã chứng minh được lá»i gã há» Thi nói là sá»± tháºt. Từ nay trở Ä‘i cÆ¡ thể nà ng chắc sẽ liên tục bị hà n khà công phạt, đến lúc lạnh cứng toà n thân có lẽ sẽ rÆ¡i và o tay hắn không chừng.
Nếu có lúc ấy, thà để kẻ thối tha kia má»™t Ä‘ao kết liá»…u cuá»™c Ä‘á»i còn hÆ¡n lá»t và o tay Thi Trúc Sinh, còn đâu là danh tiết cá»§a Hồ Äiệp Công chúa!
Äến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng phải hÆ¡n má»™t tháng nữa. ÄÆ°á»ng xa ngà n dặm, nguy hiểm khôn lưá»ng, váºy mà gã chết tiệt kia lại cứ là m như Ä‘ang Ä‘i du ngoạn, suốt ngà y nhìn đông ngó tây, dao ká» lên cổ mà hắn vẫn cưá»i hì hì, xem ra số mạng nà ng là nh Ãt dữ nhiá»u rồi.
Hi Bình thì trân trân cặp mắt ốc cố nhìn qua tấm mạng che. Cô nương nà y cá»› sao lại liên quan đến Thi Trúc Sinh nhỉ? Tên thuá»™c hạ vừa nãy gá»i cô ta là Lãnh cô nương, lại Ä‘eo mạng che mặt như thế, có phải là ả kỹ nữ lắm chuyện Lãnh Như Băng ở Quần Phương Lầu?
Hôm đó Lôi Long vá»™i ra khá»i phòng chưa nhìn được mặt Lãnh Như Băng, thế thì Thi Trúc Sinh và cô ta ở lại đã xảy ra chuyện gì ghê gá»›m lắm. Phải rồi, cô ta nhất định là ả kỹ nữ Lãnh Như Băng chết tiệt ấy!
NghÄ© tá»›i đó, Hi Bình liá»n nở nụ cưá»i đắc ý, nói oang oang:
- Ta biết rồi, ha ha, cô chÃnh là Lãnh Như Băng kỹ nữ Quần Phương Lầu hôm đó, trúng phóc chứ hả?
Tất thảy chúng nhân trong sảnh Ä‘á»u trố mắt nhìn sang hai ngưá»i, Hi Bình đầy má»™t miệng cÆ¡m ngó Lãnh Như Băng, đôi mắt hiện rõ hai chữ “kỹ nữâ€. Chợt nháºn ra khách Ä‘iếm Ä‘ang im phăng phắc, hắn cầm dao đứng lên quát lá»›n:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Kỹ nữ cũng không có phần các ngươi, cô nương là kỹ nữ của một mình ta, hiểu chưa!
Bá»™ mặt xấu xà và thân hình lá»±c lưỡng khiến thá»±c khách sợ hãi quay ngay Ä‘i. Mắt Lãnh Như Băng lóe sáng, nhổm lên giáng cho Hi Bình má»™t bạt tai nảy Ä‘om đóm, giáºn dữ: “Äố vô lại! Cẩn tháºn không ta bắt ngươi mang cái mặt nà y suốt Ä‘á»i!â€
Nói rồi đùng đùng bỠlên lầu.
Lúc nà y Hi Bình má»›i thấy má rát bá»ng, tức tối nhìn theo Lãnh Như Băng hét to: “Ả thối tha kia, bá» cÆ¡m hả?â€
Lãnh Như Băng đóng chặt cá»§a phòng, vùi đầu xuống gối, lòng run lên vì cảm giác bị tổn thương. Nà ng bởi quyết tâm chiếm được Äịa ngục hoà n đã bất chấp tá»± tôn đóng giả kỹ nữ ở Quần Phương Lầu, lại để cho Thi Trúc Sinh nhìn khắp lượt tấm thân lõa lồ, thế đã là quá sức chịu đựng. Äã váºy kẻ vô lại kia còn nhắc lại chuyện cÅ©, còn lá»›n tiếng tuyên bố nà ng là kỹ nữ cá»§a má»™t mình hắn ta.
Không biết thế nà o, ai nói nà ng là kỹ nữ Ä‘á»u được, chứ tên vô lại ấy bảo nà ng là kỹ nữ thì nà ng không sao chịu nổi. Äồ chết tiệt, quân trứng thối chết bằm, chẳng lẽ nà ng phải chứng tá» vá»›i hắn nà ng vẫn là cô nương trong trắng, chỉ có mấy ngà y mượn phòng ở Quần Phương Lầu đóng giả…
Hi Bình thấy Lãnh Như Băng vá» phòng má»›i nghÄ© ra, mấy hôm trước ả ta toà n ăn trong phòng hoặc trong xe, chưa từng ngồi bà n ăn bao giá». Ngồi bà n mà cứ sùm sụp cái mạng thì là m sao ăn được nhỉ? Chỉ có vá» phòng cởi mạng ra má»›i có thể nhét cÆ¡m và o miệng thôi! Thế là hắn bảo tiểu nhị mang cÆ¡m và o phòng cho cô nương, lúc nà o xong hãy gá»i hắn sang ăn, Ä‘oạn cÅ©ng lên lầu vá» phòng.
Hi Bình ngã mình xuống giưá»ng, thấy mình cÅ©ng có hÆ¡i quá đáng. Ngưá»i ta phải là m kỹ nữ chắc cÅ©ng chẳng có gì vui vẻ, váºy mà mình lại bô bô nói giữa bà n dân thiên hạ, bị ăn cái tát là đáng Ä‘á»i lắm!
à nghĩ của hắn quay vỠvới Phượng Nhi, lúc đầu nà ng chẳng đã hà nh hạ hắn hết nước hết cái đó sao? Nhưng khi đã chịu rồi thì lại dịu dà ng hết mức, còn tự nguyện để hắn cởi hết váy áo mà vuốt ve. Nhớ lại cái đêm điên cuồng đó, tâm can Hi Bình bất chợt nóng lên bừng bừng.
Hi Bình lÆ¡ mÆ¡ thiếp Ä‘i, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cưá»i sung sướng. Äá»™t nhiên nghe thấy tiếng gá»i “A Ngưu!â€, thì ra Lãnh Như Băng gá»i hắn sang ăn cÆ¡m.
Phòng Lãnh Như Băng chỉ khép há», khẽ đẩy cá»a đã báºt mở. Lãnh Như Băng vẫn Ä‘eo mạng kÃn mÃt, cúi đầu vẻ không thèm nhìn hắn. Trong đầu Hi Bình thoáng ý định xin lá»—i xong lại phẩy tay bá» qua. Nhìn cÆ¡m canh trên bà n hầu như chưa đụng tá»›i, hắn ngồi ngay xuống ăn ngấu nghiến, bá»™ dạng còn xấu hÆ¡n cả khuôn mặt xấu xà hắn Ä‘ang phải mang.
Hi Bình Ä‘ang nhồm nhoà m nhai nuốt ngon là nh, Lãnh Như Băng chợt hét “Có độc!†đoạn ngã váºt xuống giưá»ng. Hắn kinh hoà ng lao vá»™i đến, láºt ngá»a nà ng ra, cởi bá» mạng che. Khuôn mặt tuyệt thế cá»§a lãnh Như Băng tái nhợt như sáp, Hi Bình ra sức lay gá»i nhưng nà ng như đã chết, không há» có chút phản ứng nà o.
Cuối cùng hắn cũng phải đầu hà ng, ngồi thừ ra nghĩ thế là hết rồi, cơm canh ấy ta cũng đã ăn phải, không biết bao lâu nữa cũng sẽ chết như cô ta?
Hắn nghÄ© ngay tá»›i Phượng nhi, đến cha mẹ và bạn bè ở Hoà ng SÆ¡n thôn, còn Lôi Long và Tứ Cẩu hai huynh đệ cÅ©ng Ä‘ang rong ruổi trên đưá»ng như hắn, sau cùng là đệ đệ vả tiểu muá»™i nhiá»u năm qua chưa gặp, lòng trà n ngáºp bi thương. Mình má»›i mưá»i tám tuổi đầu, sau lão Trá»i kia lại bắt chết sá»›m váºy?
Thế rồi qua một lúc lâu vẫn không thấy có vẻ gì là trúng độc, dần dần hắn vui sướng đến muốn nhảy cẫng lên.
Cá»› là m sao ta lại không bị độc? Mà trúng độc nghÄ©a là thế nà o? NghÄ© mà chẳng hiểu là gì. Hình như cha đã nói rằng ta không sợ độc vì có gì đó trong máu, có lẽ là đúng như váºy!
Hà , con ngưá»i thiên tà i như ta thì là m sao phải sợ mấy thứ độc dược lẻ tẻ! Giả dụ như ta cắt thịt… Hừ, có Ä‘au không nhỉ? Liệu có giải được độc không?
CÅ©ng chẳng biết là nhá»› đến trách nhiệm bảo tiêu, tá»± nhiên nổi máu yêng hùng hay đột ngá»™t thương hoa tiếc ngá»c mà Hi Bình nghÄ© ngay đến chuyện chÃch máu giải độc cho Như Băng.
Hắn nghiến răng rút Liệt dương chân Ä‘ao nhưng lại nghÄ© cây Ä‘ao nà y quá cùn, phải cắt Ä‘i cắt lại má»›i rách được thịt, thế thì Ä‘au chết mất! Chợt nảy má»™t ý, hắn rút cây kiếm trong ngưá»i Lãnh Như Băng ra. Ngắm nhìn cây kiếm sáng loa, hắn chau mà y, nhắm nghiá»n hai mắt lại rồi siết lên cổ tay má»™t đưá»ng. Äau má»™t chút, máu bắt đầu chảy, nhưng chỉ mấy giây sau lại đông cứng không chảy tiếp nữa.
Mẹ Æ¡i, khi cần nó chảy thì nó không chảy, khi không cần nó chảy thì chỉ má»™t quả đấm nhẹ cÅ©ng há»™c đầy má»™t mồm máu! Hi Bình bá»±c dá»c, lại cầm kiếm cắt sâu thêm má»™t Ãt, Ä‘oạn ném kiếm xuống đất, lấy má»™t chiếc bát sạch hứng và o, dùng hai ngón tay nặn và o vết cắt cho máu chảy nhanh thêm.
Äến khi nặn ra được chừng ná»a bát máu hắn má»›i hÃt dà i má»™t hÆ¡i, cạy đôi môi Ä‘ang mÃm chặt cá»§a Lãnh Như Băng ra đổ hết và o, Ä‘oạn lầm rầm thà nh tâm cầu nguyện: “Cầu cho cô nương vì đại nghÄ©a xả thân cá»§a ta mà cảm động sống lại!â€
Äôi mắt hắn nhìn chăm chăm và o khuôn mặt khả ái nghiêng nước nghiêng thà nh cá»§a Lãnh Như Băng, quả nhiên hai má nà ng dần hồng lên. Lòng rá»™ lên niá»m vui, Hi Bình reo to, tá»± đắc ta là thiên tà i báºc nhất!
Lãnh Như Băng rên khẽ má»™t tiếng, mở mắt, đôi con ngươi diá»…m lệ ngÆ¡ ngác nhìn Hi Bình. Hắn vui sướng như mở cá» trong bụng, cúi đầu hôn chụt má»™t cái lên môi nà ng: “Cám Æ¡n trá»i đất, cô nương đã tỉnh rồi!â€
Lãnh Như Băng chưa hết ngạc nhiên vì không còn mạng trên mặt, lại bị kẻ vô lại kia hôn ngay và o môi, nà ng giáºt mình ngồi ngay dáºy, lạnh lùng: “Ngươi đã là m gì ta váºy?â€
Hi Bình hiểu Ä‘iá»u nà ng muốn há»i là có phải sau khi nà ng bị hôn mê bất tỉnh hắn đã là m việc gì bỉ ổi không. Tuy nhiên niá»m vui khi thấy Lãnh Như Băng phục hồi đã là m hắn trở nên rá»™ng lượng, Hi Bình vui vẻ:
- Ta có là m gì đâu, thấy cô nương trúng độc lăn ra đó nên đã cho cô uống má»™t ná»a bát máu thôi mà !
Lãnh Như Băng lúc nà y má»›i thấy vị tanh trong miệng, kinh hoà ng đến quên cả há»i han đầu Ä‘uôi, chỉ trừng mắt lên: “Ngươi cho ta uống máu cá»§a ai?â€
Hi Bình giÆ¡ cánh tay trái cá»§a mình lên, đắc ý: “Máu cá»§a ta, ngạc nhiên chưa!â€
Lãnh Như Băng không há» cảm động, chỉ ôm bụng như muốn oẹ ra ngay, nhưng rốt cuá»™c không thể á»e nổi. Nà ng chằm chằm Hi Bình hồi lâu má»›i nói: “Máu cá»§a ngươi có thể giải độc?â€
Hi Bình vênh mặt: “Chuyện nhá»! Ta là ...†Nhìn ánh mắt đầy pháºt ý cá»§a Lãnh Như Băng hắn má»›i đổi giá»ng: “Ta cÅ©ng không rõ nữa, ta thấy mình không bị trúng độc má»›i thá» cho cô uống máu cá»§a ta, không ngá» lại có hiệu nghiệm.â€
Hắn nói thế cÅ©ng chẳng có gì sai. Hi Bình đâu có biết mấy năm trước hắn đã tình cỠđược uống máu rắn nghìn năm tuổi, toà n bá»™ cÆ¡ thể đã trở nên vạn độc bất xâm, bởi váºy máu sinh ra trong ngưá»i hắn cÅ©ng có công hiệu giải độc. Nhưng thứ máu nà y ngưá»i khác uống và o thì chỉ công hiệu được có má»™t lần, nếu Lãnh Như Băng trúng độc lần nữa, hắn lại phải cắt cổ tay má»™t lần, thế thì quá thảm thương rồi!
Thấy đôi mắt Hi Bình lim dim ngắm nhìn, Lãnh Như Băng chợt nổi Ä‘iên, gằn giá»ng: “Ngươi ngắm đủ chưa?â€
Hi Bình nhảy xuống giưá»ng, Ä‘i mấy bước lại ngoái đầu nhìn vá» phÃa sau, cúi khom ngưá»i nhìn lom lom và o mặt Lãnh Như Băng đến khi cả khuôn mặt nà ng đỠlên má»›i mỉm cưá»i: “Còn chưa đủ!â€
Lãnh Như Băng hết cách đà nh lạnh lùng: “Ngươi nhìn lắm thế, không sợ bẩn mắt à ?â€
Hi Bình nhá»› ngay đây là câu hắn từng nói ở Quần Phương Lầu, giỠđây lại được Như Băng Ä‘em ra ném trả, cưá»i thầm nghÄ© bụng vô Ãch thôi, da mặt lão tá» dao thái thịt cÅ©ng không băm được đâu! Äoạn thản nhiên đáp: “Mặt nà y là cá»§a cô chứ có phải cá»§a ta đâu? Äợi lúc cô xóa Ä‘i, chẳng phải lại sạch sẽ hay sao?â€
Lãnh Như Băng chịu thua, lại kéo mạng trùm lên mặt. Hi Bình nhìn mà ngán ngẩm, nghÄ© thầm dung nhan đà n bà không phải sinh ra để cho đà n ông ngắm sao? Sao lại phải Ä‘áºy Ä‘iệm phiá»n phức váºy?
Bên ngoà i chợt có tiếng động khẽ, hai ngươi chá»™t dạ nhìn nhau. Lãnh Như Băng nhanh chóng nằm xuống giưá»ng, Hi Bình cÅ©ng phá»§ phục trên đất như bị trúng độc.
Cá»a mở, hóa ra là đám đại hán sống sót lúc nãy. Gã đầu lÄ©nh cưá»i khả ố: “Hai cẩu tá» chúng bay, tưởng múa may mấy kiếm là thoát được tay ta chắc! Äợi Thiếu chá»§ phát lạc xong con kia, ông đây sẽ cho cả hai đứa biết tay!
ChÃn tên Ä‘i theo cùng cưá»i lên hô hố. Tiếng cưá»i Ä‘ang giòn giã bá»—ng ngưng lại giữa chừng, hóa ra Lãnh Như Băng Ä‘ang nằm bất động trên giưá»ng đột nhiên mở mắt, bay từ mặt giưá»ng lên trên đầu cả bá»n, mưá»i móng tay sắc nhá»n bắn ra mưá»i luồng khà mù trắng nhạt thẳng và o ngưá»i chÃn tên, riêng tên đầu sá» lãnh gá»n hai luồng.
Chỉ thấy chÃn gã đà n ông cao lá»›n như thoắt bay từ cá»±c nam sang cá»±c bắc, không ngá»›t giãy lên đà nh đạch tá»±a hồ toà n thân Ä‘ang ngâm trong băng giá. Lãnh Như Băng bay trở lại giưá»ng ngồi xuống, ngiêm giá»ng:
- Ta không muốn các ngươi chết ngay, thế thì nhẹ nhà ng cho các ngươi quá. Trúng Hà n băng chỉ cá»§a ta, không có ngưá»i có ná»™i lá»±c cao siêu ép hà n khà ra thì các ngưá»i chỉ nằm mà chá» chết. Cút ngay, vá» xin Thi tiểu tá» ra tay xem hắn có cứu các ngươi không?
Không đợi Lãnh Như Băng nói hết, chÃn tên đại hán đã không còn thấy trong phòng. Tháºt bất ngá», Lãnh Như Băng cÅ©ng run lên dữ dá»™i. Vốn nà ng vừa phải váºn hết công lá»±c phóng ra “Hà n băng chỉ†nên Äịa táng hoà n trong cÆ¡ thể láºp tức nổi dáºy phát tác.
Giá lạnh má»—i lúc má»™t xâm chiếm khó thể cầm cá»± nổi, Lãnh Như Băng gắng gượng lết đến dá»±a và o tưá»ng, hai tay ôm vai run lên bần báºt. Hi Bình nằm im như chết từ nãy đến giá», thấy “địch nhân†đã rút hết má»›i báºt dáºy ra khá»i phòng, giây lát sau cầm Liệt dương chân Ä‘ao Ä‘i và o, hùng hồn:
- Sau nà y chúng ta sẽ ở chung, cô nương nằm giưá»ng, ta nằm đất. Nếu không là m váºy, ta lo chúng sẽ hạ độc cướp cô Ä‘i mà ta không biết. Chỉ cần ta biết, bá»n chúng đừng hòng là m gì nổi ta(!)
Lãnh Như Băng thốt lên mấy tiếng phản đối, Hi Bình ngang nhiên: “Cho dù cô nương đẹp như thiên tiên còn ta thì háo sắc, nhưng cô nương yên tâm Ä‘i, từ đây đến Trưá»ng Xuân ÄÆ°á»ng ta thá» không đụng và o cô nương, bởi nhiệm vụ cá»§a ta bây giá» là bảo vệ chứ không phải đùa cợt. Sau khi đến Trưá»ng Xuân đưá»ng hãy đỠphòng ta, cô nương xinh đẹp ạ!
Lãnh Như Băng nghÄ©, mạng che mặt đã bị hắn cởi bá», váºy thì cÅ©ng chẳng cần gì phải giấu diếm nữa. Thái độ hắn ta có vẻ đáng tin, mà khi hắn đã định thì liệu có ai ngăn nổi hắn? HÆ¡n nữa, kẻ thối tha nà y cÅ©ng có lúc phải dùng tá»›i, đâu chỉ là tay phu xe?
Không hiểu tại sao nà ng lại cảm thấy tin tưởng Hi Bình, có lẽ vì cái chà khà kiên định toát ra trong mắt khi hắn nói ra những lá»i ấy. Giây phút đó, bản năng vi diệu cá»§a phụ nữ chợt mách bảo, gã trai trước mặt hoà n toà n có thể bảo vệ được nà ng.
Ngà y hôm đó há» lại mua xe ngá»±a, cho dù không hà o hoa và chắc chắn như cá»— xe trước nhưng cÅ©ng đủ sức chịu đựng suốt chặng đưá»ng. Äầu tiên tâm tình cá»§a hai ngưá»i còn nặng ná», nhưng mấy ngà y sau không thấy động tÄ©nh gì cá»§a Äịa Ngục Môn, lòng Hi Bình dần dần nhẹ nhõm, bắt đầu vừa đánh xe vừa ngá»§ gà ngá»§ gáºt. Äôi lúc hắn tìm cá»› nói chuyện vá»›i Như Băng, nhưng Như Băng như đã quên biến cố trong phòng trá», đến ná»a câu cÅ©ng chẳng thèm đáp lại.
Thoạt tiên Hi Bình cÅ©ng đôi chút bá»±c dá»c, sau lại nghÄ© cô ả dẫu sao cÅ©ng chỉ là kỹ nữ, lúc không thÃch thì im như thóc, khi bá»±c bá»™i lên có thể chá»i bá»›i mấy câu, chấp trách là m gì cho mệt! Hắn không dám nói ra thà nh tiếng suy nghÄ© nà y, hoà n toà n không phải vì sợ Lãnh Như Băng cho má»™t cái bạt tai, mà vì sợ nếu cô ả tức chết Ä‘i thì không ai có thể khôi phục khuôn mặt tuấn tú cho mình nữa.
Thà nh ra suốt dá»c đưá»ng Hi Bình cứ phải nuốt tức và o lòng. Cuối cùng hắn lại tìm ra má»™t cá»› tá»± an á»§i, cô nà ng đẹp tá»±a tiên nữ như váºy, mình bắt nạt để cô ta tức chết thì chẳng phải là phà công Tạo hóa lắm ru?
Sau đêm hôm đó, không thấy bóng dáng Äịa ngục môn nữa, nhưng Lãnh Như Băng không má»™t chút khinh suất. Thân thể nà ng má»—i lúc má»™t lạnh Ä‘i, không biết còn có thể trụ được bao lâu. Nếu Äịa Ngục Môn lại chặn đưá»ng khêu chiến, có khi chỉ và i chiêu là nà ng đã cứng như tượng gá»— rồi.
Lãnh Như Băng tin chắc Äịa Ngục Môn vẫn Ä‘ang đợi cho nà ng lạnh đến kiệt sức má»›i xuất hiện chế phục nà ng. Khi đó kẻ thối tha kia liệu có thể là m được cái gì?
Nà ng nghÄ© suốt đưá»ng mà không thể Ä‘oán nổi. Gã chết tiệt kia giả vá» không có võ công hay sá»± thá»±c không biết gì vá» võ công? Xem ra hắn đúng là không biết chút gì vá» võ công tháºt, nhưng khi ở Quần Phương Lầu, là m sao hắn lại có thể má»™t chiêu chế phục Äịa Kiệt? Lúc đó cả trăm con mắt Ä‘á»u trông thấy, đâu chỉ có má»—i mình nà ng?
Mà cÅ©ng đúng, thá»±c ra nà ng vẫn chưa hiểu gì vá» hắn. Có lúc hắn Ä‘Ãch thị là má»™t tên vô lại, có lúc ngây thÆ¡ như cáºu bé, lúc lại đưá»ng đưá»ng má»™t đấng anh hùng. Cà ng không thể hiá»u là tại sao hắn không sợ độc, lẽ nà o máu cá»§a hắn lại là linh dược có thể giải độc được? Rốt cuá»™c hắn ta là quái váºt gì váºy?
Hắn mang đến cho nà ng may hắn hay tai hoạ. Hắn nói hắn nhất định bảo vệ nà ng, liệu hắn có thể bảo vệ nà ng không?
Last edited by kedatinh1974; 03-07-2008 at 02:57 AM.
|