Sáng sớm hôm sau Lê Minh dừng tu luyện lại, từ từ thở ra một ngụm khí rồi mở hai mắt ra. Trải qua một đêm tu luyện, trong mắt của hắn đã xuất hiện một chút tinh quang, tinh thần cũng khá hơn rất nhiều.
Trước hết đến trường đã rồi tính sau.
Tính toán thời gian bước vào lớp học, mọi người liếc mắt nhìn hắn với ánh mắt giống như đang nhìn thấy một tảng đá vậy, không đáng để ý. Lê Minh cũng chẳng đếm xỉa đến bọn họ, một mình đi tới bàn cuối cùng ,lê Minh vừa mới vứt cặp sách vào chỗ ngồi, đang chuẩn bị chuồn ra ngoài . nhưng còn chưa đi tới cửa phòng đã nghe một âm thanh rất lạnh lùng nhưng rất ngọt ngào quát lên phía sau hắn, Lê Minh giật mình sau lưng nhất thời cảm thấy lạnh giá.
"A, đây không phải lớp phó học tập sao, tìm anh có việc gì vậy cưng ?" Lê Minh xoay người lại, tươi cười nói.
"lê Minh, tôi biết cậu lại muốn trốn tiết, cậu cũng không cần dùng đủ loại lý do lừa tôi, cậu cho rằng tôi không có óc sao? Hôm nay bà nội đẻ , ngày mai ông nội đau,, ngày mốt ông cậu qua đời, ngày kia tảo mộ cho ông cậu, ngày kìa nói cho tôi biết cậu đi chúc thọ ông, cậu xem quá nhiều phim kinh dị, hay là ông cậu đội mồ sống dậy?" lớp phó học tập Như Quỳnh lúc này cũng đã xé rách da mặt, chuẩn bị khuyên bảo Lê Minh một trận.
Này bạn học Quỳnh bạn cũng biết tôi rồi đấy, tôi thường xuyên cúp tiết, nhưng kết quả học tập vẫn tốt đấy thôi,bạn ở lại mà tiếp tục sự ngiệp vĩ đại của mình đi nhé , tôi đi trước .
Lê Minh chạy đến cửa trường, thở phào một hơi.
Thực ra hắn cũng không phải không muốn học, nhưng trình độ của mình ra sao, trong lòng hắn hiểu rất rõ, những thứ mình biết, sợ ngay cả bọn giáo sư tiến sĩ giỏi nhất địa cầu này, cũng không bằng được mình.
Trở về phòng trọ Lê Minh tiếp tục tu luyện, việc quan trọng hiện giờ là phải nhanh chóng tiến vào Nhất Tinh sơ kỳ đã rồi tính sau.
- Rốt cuộc cũng đã tiến tới Nhất Tinh sơ kỳ.
Lê Minh lẩm bẩm nói, trải qua hai ngày tu luyện, cuối cùng hắn cũng đã tiến nhập vào Nhất Tinh sơ kỳ, Đã có kinh ngiệm Tu luyện từ kiếp trước, bất luận trạm kiểm soát nào với hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Anh Minh anh muốn đi đâu.
Vừa ra khỏi phòng trọ, thì âm thanh của Ngọc Linh đã truyền tới sau lưng,
À Linh à a ra ngoài có chút việc , e tìm anh có việc gì sao.
Ngọc Linh là một sinh viên của khoa Điện tử - viễn thông cùng trường với hắn, Ngọc Linh cũng có thể xem là một hoa khôi trong khoa điện tử - viễn thông vốn ít thịt nhiều sói .
À em tính nhờ anh xem hộ anh cái máy tinh anh học công nghệ thông tin , nên chắc rành hơn em , không biết anh có rảnh ko?
Rảnh , rảnh chứ hehe giúp đỡ một mỹ nữ , là bổn phận của một người đẹp trai như anh đây hắc hắc, đâu dẫn anh vào phòng để anh xem em, à nhầm xem máy tính của em bị gì nào!
Bước vào phòng của Ngọc Linh một mùi hương quyết rũ đập vào mũi của Lê Minh. Lê Minh khịt khịt cái mũi cố gắng bình tình , máy em đâu đưa anh kiểm tra xem nào?
Đây anh xem nó bị gì thế em cũng không rành lắm.
Kiểm tra máy nữa ngày Lê Minh bất chợt quay lại, hỏi Ngọc Linh một câu?
Em vừa vào trang bậy bạ nào à?
ặc, làm gì có em chỉ vừa vào một trang website là “ Liên Minh Hacker Việt Nam” thôi mà!
Là trang web chuyên môn cung cấp phần mềm antivirus! Thế mà bị người ta cài trojan ngay trên trang chủ, chuyện này đồn ra ngoài thì thật là bị người người khác cười chết cha chết mẹ luôn à nha !
Phản ứng đầu tiên của Lê Minh là “F..k” một tiếng. Rõ ràng là virus này được đính vào trang chủ, tức là trojan, người dùng vừa mở trang web lên là trojan [một loại phần mềm gây hại cho PC bằng cách lợi dụng các lỗi của hệ điều hành, tiến hành cài đặt các virus khác vào PC của người dùng] sẽ mở cửa sau [Back door – một dạng lỗi của hệ điều hành] cho virus tiến quân vào PC, chiêu này là chiêu cực kỳ vô sỉ của người viết virus.
Lê Minh bắt đầu tìm cách phân tích cái con virus chết tiệt này, một tiếng sau hắn bắt đầu viết một cái Phần mềm chuyên diệt virus này có thể diệt được virus “ Lưu Manh” ẩn nấp sâu trong hệ thống, hơn nữa nó còn bảo vệ máy tính tránh khỏi sự lây lan của “Lưu Manh”.
Lê Minh truy cập lại vào trang web “ Liên Minh Hacker Việt Nam”
"Không có ai phát hiện?" mẹ kiếp đây mà cũng là trang web chuyên diệt virus sao, một đám gà mờ cũng tự cho mình là cao cmn thủ.
Oày, thời đại bất đồng mà!
Lê Minh đăng ký một cái ID mới tên là “Ông Tổ Hacker - sau đó post bài, diễu võ dương oai tuyên bố mình phát hiện virus “Lưu Manh”, rồi lại rất khách sáo với Mod và Admin - vì không để cho người khác biết mình tới trả thù, hay tìm mình phiền toái hắn xóa mọi dấu vết để người khác không thể tìm ra hắn.
Nhìn bài post càng lúc càng nhiều, nhưng đa số là câu bài như “giữ chỗ”, “chiếm đất”,... toàn là vô nghĩa. Một lúc sau, cuối cùng cũng có bài có nội dung xuất hiện.
Người post bài có nội dung là “ProHacker” – một trong những VIP danh dự - được xưng là cao thủ, “ProHacker” cười nhạo Lê Minh một phen, nói cái phần mềm chuyên diệt của Lê Minh là đồ dỏm, sau khi mở chức năng tự bào vệ thì mở trang web nào cũng phát ra cảnh báo “Phát hiện virus Lưu Manh”, mà mấy trang hắn mở lên xem đều là nhưng website lớn nhất Thế Giới! Ngay cả một số website lớn của nước ngoài cũng bị!
“ProHacker” cười nhạo” nếu chủ thớt tung ra cái phần mềm diệt virus này, mà hiện giờ mở bất cứ trang web nào lên, nó đều báo là “Phát hiện virus Lưu Manh” Chủ thớt cho rằng mình có trình độ cao hơn tất cả lập trình viên trên thế giới, nên chỉ có một mình hắn phát hiện virus mà cả thế giới chưa có ai phát hiện".
Xem xong những lời này, Lê Minh không thể phát hỏa.
Lịt Mịa không lẽ trình độ của anh lại ngu hơn mấy chú ư , MK đúng là thời đại bất đồng hừ, đợi đi rồi các chú sẽ thấy.
Nghĩ xong, Lê Minh chỉ nói khơi khơi vài câu rồi logout. Nhưng hắn không biết, lần “Cười Nhạo ” này của “ProHacker” lại khiến cho hắn phải ân hận cả đời .
Trả máy lại cho Ngọc Linh , dặn nàng đừng nói việc hắn sửa máy của nàng cho ai biết ,Ngọc Linh chỉ thắc mắc một lúc rồi cũng ậm ừ đồng ý, Lê Minh yên tâm chào Ngọc Linh rồi về phòng , bài post lúc nãy làm tâm trạng hắn không được tốt ,chắc phải đi kiếm cái ăn đã ,hừ mất cả hứng đi dạo cái thế giới này.
Lê Minh đứng trước cửa một quán nhỏ.
- Xin chào anh ? Bên này còn một bàn trống đây, anh đi một mình hay còn đợi bạn?
Một cô bé tuổi cỡ mười lăm mười sáu, mặt mũi rất đáng yêu tiến lên chào Lê Minh.
- Ừ chỉ một mình anh , có món gì ngon không ?
Dạ, ở đây nấu ăn thì món gì cũng ngon cả, ai ăn xong cũng đều nói vậy! còn anh thì em không biết!
Cô bé nở nụ cười , tỏ vẻ 'khiêm nhường' mà không thấy đỏ mặt.
- Nhóc à, đem cái thực đơn đưa ra đây để anh chọn món nào.
Lê Minh vươn tay.
- Dạ.
Cô bé tuy trả lời nhưng mặt lộ vẻ không vui, nàng ta ghét nhất khi người khác kêu mình là nhóc.
Được rồi, lấy cho anh một phần cơm gà, them ít rau nữa là được rồi ,thế thôi, Lê Minh khoác tay nói rồi trả lại thực đơn cho cô bé.
Chỉ chốc lát, món ăn và một món canh miễn phí được đưa lên. Cô bé lại bưng cơm cho Lê Minh, nhẹ nhàng đặt một bát cơm trước mặt Lê Minh , nhoẻn miệng cười:
Của anh đây!
- Này, chén của anh đây á? Sao ít vậy?
Lê Minh tức giận nhìn bát cơm đầy ụ của mọi người xung quanh , so ra thì bát cơm của mình ít bằng một phần tư bát của mọi người.
- Chê ít hả? Vậy tí anh gọi cơm thêm đi mà nhớ là cơm thêm thì có tính tiền đó!
-
Cô bé lạnh lùng liếc hắn một cái, xoay người đi.
- Con nhóc này, ta đắc tội gì với nó chứ?
Mẹ kiếp, ăn cái đã mặc kệ con nhóc, Hừ!
Này nhóc con, nhường bàn này cho bọn anh , cút ngay và luôn!
Lê Minh đang ăn thì nghe một giọng nói vang lên sau lưng.
-Từ đâu tới thì biến về đó đi, đừng làm tao mất hứng ăn cơm!
Lê Minh ngẩng đầu lên, đầy đe dọa nói.
Mấy tên lưu manh nhìn nhau sắc mặt biến đổi, Mẹ Kiếp thằng này bị bệnh à??
Mày sủa clgt dkmm, tao muốn làm thịt mày!
Tên lưu manh lao tới ,trước mặt mọi người lại bị xỉ nhục tới mất này thì đíu ai nhịn được nữa.
- Bộp!
-
Lê Minh co tay cầm cả bát rau đập thẳng vào trên đầu tên lưu manh, khiến hắn lảo đảo, mẹ kiếp mới có nhất tinh sơ kỳ cũng đủ để làm thịt bọn súc sinh vật này rồi, Lê Minh thầm nghĩ!!
Đm tụi bay còn cùng tiến lên bắt nó cho tao, để tao giết chết nó ,thằng tró này.
Lê Minh đứng dậy chụp đĩa cơm ném thẳng vào một tên đang lao tới. tay còn lại cũng không rảnh rỗi, một quyền đấm thẳng vào mặt tên còn lại, hai tên lưu manh vừa lao tới , chưa kịp làm gì đã nằm đo xem cái quán ăn này dài bao nhiêu!
Cút!
Lê Minh quát lớn.
Tên còn lại nhìm chằm chằm Lê Minh như quái vật, thầm nhớ kĩ khuôn mặt này , vội vàng kéo hai tên kia ra khỏi quán.
Cô bé phục vụ chẳng biết từ đâu chui ra, nhìn trên mặt đất một đống hỗn độn, king ngạc thốt lên.
- Tôi mới đi WC... rửa tay xong mà cả phòng sao lại biến thành như thế này?
Anh lỡ tay, không cẩn thận làm đổ bể.
- Ra là anh! Vậy thật tốt quá, vỡ hai cái đĩa, mỗi cái một trăm ngàn. Tiền cơm năm chục ngàn tổng cộng là hai trăm năm chục ngàn , thêm tiền sửa chữa là một trăm năm chục, tổng cộng là bốn trăm ngàn.
Cô bé không chút khách khí thống kê rồi chém hắn, dù sao dám gọi nàng là cô bé, không nên hạ thủ lưu tình.
Mẹ kiếp một bữa ăn mà tốn vl thế à!
Lê Minh chửi toáng lên.
Nếu không tôi báo cảnh sát tới giải quyết nhé?
Lê Minh cũng muốn vì việc nhỏ này mà đụng tới cảnh sát, thanh toán tiền đền bù, ra đến trước cửa quay lại nhìn cô bé nói:
Cô pé , em mới đi WC ra đúng không? Còn chưa kéo khóa quần kìa !
Cô nhóc cúi đầu xuống xem, quả nhiên thấy mình chưa kéo cửa sổ , mặt chợt đỏ phừng phừng, nhìn tên khốn nạn đi ngoài xa hét to:
A là đồ sắc lanh!!