Chỉ trong tích tắc Richard đã nhìn ra rất nhiều điều mà Irene thì lao nhanh đến như muốn lao vào ngực hắn nhưng rồi lại cố kiềm chế lại. Nàng vội vươn tay kéo Richard vào phòng sau đó nhìn quanh bên ngoài rồi đóng chặt cửa lại. Irene dựa lưng vào cửa nhìn kỹ Richard, ngực nàng phập phồng liên tục, trên mặt cũng đỏ hồng rõ ràng là vô cùng kích động.
Richard thì đang đánh giá gian phòng, đây là một phòng rất nhỏ chỉ có hai gian và một phòng tắm nhỏ, chỉ cần đứng ở cửa cũng có thể xem rõ mọi ngóc ngách trong phòng. Chỉ có phòng ngủ là có cửa sổ còn lại bốn phía đều là vách tường, trong phòng có trang bị đèn ma pháp nhưng lại được thay bằng một cây nến. Trong không gian nhỏ hẹp phang phảng mùi sáp nến nhưng cũng không át đi được hương thơm thân thể thiếu nữ. Gian phòng vô cùng nhỏ, cả phòng ngủ chỉ có một cái tủ, buồng tắm chỉ có thể đứng tắm. Phòng khách cũng không lớn hơn là bao, trong phòng dù cho nhiều đồ vật nhưng được sắp xếp chỉnh tề và lợi dụng không gian rất tốt nên không có cảm giác chật chội.
Ngay khi Richard tiến vào phòng, Irene đột nhiên nhìn đến máu chảy nơi cánh tay hắn mà nàng cũng cảm nhận được lòng bàn tay nắm lấy tay hắn dinh dính. Nàng khẽ vươn tay lên nhìn, nhờ ánh nến đong đưa mà nàng xác định được trong lòng bàn tay nàng là máu tươi!
Irene thất thanh kêu lên: "Richard! Ngươi bị thương sao?"
Richard tùy ý vẫy vẫy tay, có chút thờ ơ nói: "Một chút thương nhỏ, không sao cả." Đối với hắn thì những vết thương này quả thật là thương nhỏ không đáng nhắc đến nhất là sau khi xem quá trình Nayar xử lý Huyết Anh Vũ.
Irene giơ tay hắn lên để nhìn cho rõ vết thương, vốn vết thương cắt đôi bàn tay từ ngón tay đến tận cổ tay mà Richard lại nhiều lần đè ép nên vết thương nhìn càng khủng bố như là muốn xé nét bàn tay thô ráp của hắn vậy. Nàng không khỏi vội vã nói: "Sao ngươi bị thương chứ? Bọn họ nói sẽ không làm hại ngươi mà…"
Lời vừa ra khỏi miệng nàng lập tức lấy tay bụm miệng, gương mặt cũng trắng bệch ra. Richard thì ngẩng đầu lên chăm chú nhìn nàng, ánh mắt hắn sắc nhọn vô tình như thu hết biểu tình của nàng vào mắt. Sau đó ánh mắt hắn biến thành bình tĩnh thâm thúy: "Quả nhiên ngươi cũng tham gia. Như vậy nói cho ta biết bọn họ là ai?"
Richard càng bình tĩnh thì Irene càng cảm thấy rét lạnh. Nàng theo ý thức nắm chặt lấy cổ áo, cúi sâu đầu xuống dùng thanh âm nhỏ lí nhí nói: "Là Minnie. Nàng tới tìm ta muốn ta dẫn ngươi đến, nàng nói có chút chuyện riêng muốn nói với ngươi. Ta… ta không thể từ chối cho nên đành đồng ý."
"Nhưng Minnie hứa với ta sẽ không làm hại ngươi. Mà nàng nói ngươi là học sinh điện hạ ưa thích nhất, nàng không dám hại ngươi." Thanh âm Irene khẽ cao hơn như thể nàng đang thuyết phục bản thân vậy.
Richard vẫn vô cùng bình tĩnh hỏi: "Minnie? Nàng ấy cho ngươi bao nhiêu tiền, vì sao ngươi không thể từ chối?"
Irene cũng dần bình tĩnh lại cười đầy đắng chát: "Năm trăm kim tệ và không gây rắc rối cho cha ta nữa."
"Năm trăm kim tệ? Ta chỉ có giá như vậy thôi sao. À, thêm cha nàng nữa, xem ra cũng kém không nhiều rồi." Richard cười tự giễu rồi nói: "Lần đầu tiên của ngươi là bán đi, có thể nói cho ta biết bán được bao nhiêu không"
Sắc mặt Irene càng thêm trắng nhợt, đầu nàng cúi xuống thật sâu nhưng rồi một lúc sau cũng trả lời: "Hai ngàn kim tệ."
"Bốn bình dược tề khôi phục ma lực loại bình thường." Richard gần như tàn khốc đưa ra đánh giá rồi tiếp tục hỏi: "Đối phương là ai? Vì sao ngươi thà kiếm tiền của hắn cũng không muốn kiếm tiền của ta?"
Đó là một vấn đề rất xưa rồi cũng không ít lần được hỏi. Nhưng lần này Irene không trốn tránh nữa, nàng như hạ quyết tâm rất nhanh trả lời: "Là Stevenson, cũng là học sinh của điện hạ. Ta lúc đó cần gấp tiền mà hắn lại đưa ra yêu cầu. Ta… ta chỉ sinh hoạt ở khu cạnh bên Thâm Lam, miễn cưỡng dính chút ánh sáng quý tộc mà thôi. Dùng thế lực và thân phận của hắn, ta không thể từ chối."
"Stevenson…" Richard khẽ thì thào cái tên này, nhân vật chính đã dần nổi lên, từng chuyện từng chuyện như xuyên vào nhau, âm mưu này cũng dần rõ nét. Nhưng là tâm lý hắn vẫn còn có những chuyện không thể buông bỏ hơn nữa huyết mạch hắn cũng bắt đầu bạo ngược.
"Giá của ngươi hiện tại như nào?"
Lời của Richard làm Irene không tự chủ được run rẩy, nàng như tự ôm chặt bản thân đang rét lạnh khẽ nói: "Ngoài Stevenson ra còn không có ai khác. Ngẫu nhiên hắn sẽ đến tìm ta, mỗi lần hai trăm hoặc ba trăm kim tệ. Có đôi khi ta cần tiền thì tự ta đến tìm hắn."
"Giá của ngươi hiện tại?" Richard lại hỏi lần nữa.
Irene cuối cùng cắn chặt răng nói: "Ta nợ ngươi một ngàn sáu trăm kim tệ. Nếu như là ngươi thì mỗi lần một trăm đi!"
Richard chậm rãi vươn tay nắm chặt vạt áo trước ngực nàng, lồng ngực hắn càng thêm nóng rực bạo phát gần như không thể đè nén. Hắn đột nhiên rất muốn nhìn đến máu mà Irene cố ý tránh một sự thật lại không ngừng vang lên trong đầu hắn.
"Chỉ vì năm trăm kim tệ mà ngươi bán rẻ ta làm ta suýt mất mạng!"
Những từ này rít ra từ kẽ răng hắn, hai mắt hắn không biết từ lúc nào đã giăng đầy tơ máu. Hai tay hắn đột nhiên kéo mạnh, áo ngủ của Irene đã bị xé làm đôi! Richard nắm lấy Irene kéo nàng vào phòng ngủ rồi hung hăng đè lên!
Tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ nỉ non của thiếu nữ đan xen khắp phòng. Irene như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão không ngừng lên xuống. Hai tay nằng nắm chặt lấy lưng Richard, đến lúc khó mà chịu được nữa thì nàng bấm sâu tay vào để lại mười vết máu thật sâu trên tay hắn. Đau đớn kịch liệt kích thích Richard như củi khô quăng vào lửa, thậm chí làm thân thể hắn càng thêm cuồng bạo thế là tiếng rên của Irene bỗng cao vút.
Gió bão không biết kéo dài bao lâu. Khi hai người tách ra đã không còn sức để làm bất cứ chuyện gì.
Giường trong phòng vô cùng nhỏ nên cả hai phải nằm sát ỉ ôi mới nằm được. Irene sóng vai với Richard cùng ngắm nhìn lót trần màu xám. Không biết từ lúc nào, thiếu nữ bắt đầu tâm sự về bản thân mà Richard chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Khác với rất nhiều chuyện xưa, xuất thân của Irene là một gia đình quý tộc. Cha nàng được thừa kế tước sĩ, có được lãnh địa nhỏ bao gồm hai thôn nằm ở biên cảnh Thánh Thụ vương triều tiếp giáp với lãnh địa Mourinho hầu tước, cách lãnh địa của Suo Lamu công tước không quá xa. Nếu như tính cẩn thận thì cha Irene chỉ là phụ dung của Mourinho hầu tước cho nên với nàng, Minnie và Suo Lamu thuộc về những người không thể từ chối.
Cha của Irene đam mê nghệ thuật, gắng sức trên con đường ngoại giao mà không để ý quản lý lãnh địa cho nên từng ngày qua đi con số nợ tích lũy đến con số không thể trả nổi. Mà từ mười tuổi, Irene đã được đưa đến Thâm Lam học ma pháp, nàng quả thực có thiên phú không kém nhưng đấy là lấy tiêu chuẩn lãnh địa cha nàng! Ở Thâm Lam, nàng không là gì hết. Rất nhanh sau đó, Irene dùng hết tiết kiệm hơn nữa càng ngày ít được gia đình viện trợ, nàng chỉ có thể dựa vào nỗ lực bản thân để duy trì sinh hoạt và học tập ở Thâm Lam. Mà không có tiền, lĩnh vực ma pháp của nàng cũng tiến triển chậm chạp.
Lão tước sĩ căn bản nuôi không được một ma pháp sư trưởng thành từ Thâm Lam mà hắn cũng không định bồi dưỡng ma pháp sư. Ý nghĩ của lão tước sĩ là nhờ ánh sáng Thâm Lam, Irene có thể bán được giá. Theo ngôn ngữ quý tộc thì là nàng có thể làm phu nhân của một vị tử tước nào đó hoặc là một tình nhân của vị hầu tước nào đó thế lực không lớn. Mà nếu không có ánh sáng Thâm Lam, nàng chỉ có thể làm phu nhân của nam tước mà còn phải xem ở số lượng đồ giá trang của nàng nữa.
Cho nên Irene liều mạng kiếm tiền để có thể tiếp tục ở lại Thâm Lam. Nếu như nàng quay về gia tộc, một đám cưới chính trị sẽ ngay lập tức được an bài mà ở phương diện khác, lão tước sĩ cũng không ép nàng trở về vì nợ nần của hắn đã cao đến cực hạn tùy lúc có thể bị thu lấy lãnh địa. Chủ nợ còn chưa ép lão đến phả sản là vì suy nghĩ đến lão có một đứa con học ở Thâm Lam. Bọn họ không muốn vì thu nợ mà đắc tội với một đại ma đạo sư tương lai. Cho nên chỉ cần ngày nào Irene còn ở Thâm Lam, chủ nợ sẽ không đòi quá mức. Đương nhiên nếu như nàng trở về thì nợ nần cũng được giải quyết dễ dàng. Đã có một vị tử tước tuổi cao gia sản nhiều nói sẵn sàng trả nợ cho tước sĩ nếu Irene đồng ý gả cho hắn.
Minnie rõ ràng đã điều tra thân thế Irene. Nếu như nàng không chịu phối hợp thì Minnie sẽ dùng lực lượng gia tộc thu lấy lãnh đại của tước sĩ. Tước sĩ đã sớm ở trạng thái không còn gì gán nợ, hiện tại thu nhập từ lãnh địa ngoài trả tiền lãi cũng chỉ đủ khó khăn duy trì cuộc sống cơ bản. Nếu như bị thu mất lãnh địa thì đồng nghĩa với việc tước đoạt quyền quý tộc mà đối với Irene thì điều này như đánh nàng xuống một giai cấp! Mà Minnie còn ám chỉ là nàng ấy muốn tiếp xúc với Richard vì chuyện nam nữ hơn nữa đảm bảo sẽ không làm hại Richard. Hơn nữa không phải còn có uy nghiêm của Tô Hải Luân điện hạ sao?
"Cho nên ta không thể từ chối." Thiếu nữ nói câu kết. Nàng vươn tay ra nắm chặt lấy tay hắn khẽ xoa vết thương cho hắn nói: "Bọn họ có làm gì quá mức không? Ngươi bị thương có nặng không?"
"Không sao, đã giải quyết hết rồi." Richard hờ hững nói.
Hắn cũng không nói giải quyết như nào, cũng không giải thích quá trình. Trong lời của Irene tràn ngập quan tâm, dưới thiên phú 'chân thực' hắn không thấy chút giả dối nào. Nhưng là nàng không biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa loại quan tâm này cũng không giúp nàng từ chối Minnie. Đối với Irene, Mourinho và Suo Lamu là hai ngọn núi lớn đủ để che đi tất cả trước mắt. Về chiến tranh ở lãnh địa Mourinho, trước mắt tin tức mới chỉ truyền lưu trong giới đại quý tộc, có lẽ đợi đến tai Irene còn cần thời gian rất dài.
Dù cho Irene có nhiều lý do đến đâu thì cuối cùng vẫn là bán rẻ hắn vì năm trăm kim tệ. Xem ra quyết định của nàng là vô cùng ngu xuẩn bởi vì nàng không hiểu rõ bối cảnh thân thế Richard cũng không hiểu quan hệ đặc thù giữa Tô Hải Luân và Richard. Nhưng là với những người bình thường, đại đa trong số họ khi đưa ra quyết định đều không có đủ tin tức, cho nên là đúng đắn hay ngu xuẩn thì còn phải xem ở vận may.
Thuần khiết và kiên trì của nàng đã ngã dưới Stevenson, nguyên nhân bên ngoài là để trả khoản nợ nàng đã không thể trả mà khoản nợ này hình thành từ việc gia tộc và bản thân nàng không có năng lực gánh vác sinh hoạt Thâm Lam.
"Vậy vì sao không trở về? Ngươi có thể sống cuộc sống quý tộc, không cần phải khổ cực nữa." Richard hỏi.
"Không! Ta không muốn trở về! Đó chỉ là một làng quê, ngươi không tưởng tượng được cuộc sống khô khan nhàm chán ở đó đâu. Cho dù ta gả cho một vị tử tước thì cũng chỉ là đi lên một thôn xóm lớn hơn mà thôi! Mỗi ngày trong góc thành cùng đám tá điền, nô lệ, bộc nhân, mỗi năm sinh một đứa con rồi tìm những vị quý tộc lãnh địa gần đó hâm mộ, đây có lẽ đã là toàn bộ sinh hoạt ở đó! Cõ lẽ một đời chỉ có thể thấy một vị bá tước, mà Thâm Lam thì khác, ở đây mỗi nơi đều tràn ngập mộng tưởng, tùy lúc có thể thấy những vị đại nhân vật. Nơi này có thể thay đổi vận mệnh của ta!"
Thanh âm thiếu nữ tràn đầy mạnh mẽ và tha thiết làm Richard thật lâu không nói gì.
"Ở lại Thâm Lam quan trọng vậy sao?"
"Vô cùng quan trọng!"
Richard ở Thâm Lam đã gần ba năm, hắn đã thấy rất nhiều người mỗi ngày khổ sở giãy dụa chỉ mong lưu lại Thâm Lam. Chỉ cần có thể ở lại Thâm Lam, bọn họ có thể trả giá tất cả. Trước hôm nay Richard một mực thờ ơ với những người này, không có thành kiến cũng không đồng tình. Nhưng lúc này đây, khi hắn thấy chuyện tương tự trên người Irene, lần đầu tiên hắn cảm giác được đau xót.
Không biết qua bao lâu Richard mới khẽ nói: "Ừm, ta đã biết."