- “Bây giờ làm sao?”
“Làm sao là làm sao?”
Tôi bực bội nhìn hắn, tất cả đều tại hắn, hại tôi chỉ có đường vào mà không có đường trở lại. Thật tức chết. Hắn thấy tôi tuy ngồi một chỗ, không động tay chân, nhưng mặt mũi hầm hầm thì sợ hãi co ro một chỗ, chỉ dám lén lút nhìn trộm tôi. Chắc chư vị sẽ thắc mắc vì sao tôi lại tức tối như thế, vậy tua lại chút để mọi người cùng rõ…
Ngày xx tháng yy năm zz
Trường đại học khoa học Xã hội và Nhân văn, tầng bốn, hàng lang. Tôi ngó trước ngó sau, ngó lên ngó xuống không thấy một ai mới yên tâm mở bao thuốc, lấy một viên ngậm vào miệng, tay nắm chặt huy hiệu phù thủy, rồi lao mình xuống đất. Không phải tôi chán đời tự vẫn, đây chỉ là cách để tôi chơi game giải trí mà thôi. Viên thuốc này sẽ tạo ra một lỗ hổng không gian, đưa tôi vào thế giới của game tôi đang chơi, cho phép tôi hóa thân vào nhân vật mình đã tạo trước đó, tung hoành ngang dọc. Vì thời gian ở lại là tùy hứng, nên tôi mang hẳn một túi đầy, tiện cho việc ăn dầm ở dề trong game. Khi nào chán rồi thì nhai nát viên thuốc, niệm thần chú, huy hiệu phù thủy sẽ đưatôitrở về thực tại. Đó là lí do tôi đang lao mình xuống đây, chắc chư vị cũng biết Ha Ri Bọt Tơ lao vào tường để đến nhà ga, tôi cũng vậy đó. Nhưng khổ thay, khi tôi rơi qua tầng hai thì cuốn theo cái gì đó nặng trình trịch cùng chui vào lỗ hổng, tôi bị sức nặng của vật đó đè ngất lịm. Tỉnh dậy phát hiện vật đó chính là con người.Tôi chưa kịp tức điên lên thì phát hiện mình đã nuốt viên thuốc, cùng lúc hình ảnh huy hiệu phù thủy bật ra khỏi tay hiện ra trong đầu, chắc giờ đã tọa lạc tại sân trường.Cha tôi trước khi đưa cho tôi viên thuốc này đã hướng dẫn sử dụng vô cùng kĩ càng, rằng là ngay khi viên thuốc vừa hết là phải ngậm ngay viên tiếp theo, rằng là không được làm mất huy hiệu phù thủy. Cuối cùng, nhờ tên trời ơi kia, tôi đã cùng lúc phạm cả hai thứ.Đó là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai, dường như tôi đã đáp sai địa điểm. Tạm thời không rõ đây là chỗ nào, chỉ biết không phải Thủy Ngưu của tôi.
Tôi là người cực kì độ lượng, không nhân lúc hắn bất tỉnh mà ra tay tàn sát, tôi chỉ xem hắn là bao cát, luyện tập đôi chút. Cuối cùng hắn cũng tỉnh dậy, phát hiện mình mẩy đầy thương tích. Tất nhiên là hắn hoang mang, hoảng loạn, la hét ầm ĩ, rồi tùm lum hết, tôi sẽ không kể lể chuyện này. Chỉ nói khi hắn đã bình tĩnh và chấp nhận câu chuyện của tôi.Chuyện tôi kể như sau.
Trước hết nói sơ về bản thân tôi. Tên tôi là An Yên, năm nhất khoa Đông Phương, bài vở chưa nhiều nên rất tích cực luyện game. Tôi gốc gác sâu xa chính là một phù thủ nhỏ xinh xắn, ha ha, nhưng do ham chơi nên phép thuật chẳng đến đâu cả. Game tôi chơi tên là Tranh diệp phi thiên, một game hoàn toàn giành cho nữ nhi, ưu ái tột bậc. Chỉ có một hệ phái nam duy nhất. Bạn bè tôi bĩu mỗi chê game nhàm chán nên không ai chơi. Cũng chẳng sao, tôi thích là được. Thôi, không lan man nữa, tôi sẽ vào vấn đề chính.
Người thường chơi game chỉ có thể lách cách bàn phím, cực chán. Vì thế tổ tiên tôi, vốn có truyền thống mê game như điếu đổ đã nghĩ ra cách thâm nhập vào thế giới ảo, nhập vai một cách thực thụ. Viên thuốc “xuyên không” từ đó ra đời. Cha truyền con nối đến tận bây giờ. Khi mắc kẹt lại ở đây rồi tôi mới tự hỏi không biết trước tôi đã có tiền lệ chưa, hay tôi là người tiên phong.
Lại nói về Tranh diệp phi thiên. Game rất đẹp nha, đồ họa bắt mắt, phục trang lộng lẫy…Tôi kể đến đây thì hắn chặn họng tôi, hỏi: “Sao đồ mặc trên người cậu xấu vậy?”
Tôi nhất thời á khẩu, sau đó mới từ tốn giải thích cho hắn hiểu: “Tớ chưa có biến hình. Hiểu không.”
Rồi nhìn mặt hắn ngơ ngác, tôi lại hỏi: “Cậu có chơi game nào không?”
Hắn lắc đầu.Tôi kinh ngạc, bắt đầu suy tính.Hắn không có nhân vật trong game này, làm sao có thể tồn tại.Đúng là “cục nợ” mà.Nhưng tôi vốn thông minh, loáng một cái liền có biện pháp.Tôi lại gần hắn với nụ cười chúm chím trên môi, vậy mà hắn càng kinh sợ hơn, lùi ra xa.Tôi trừng mắt: “Cậu làm gì vậy? Tớ không có ăn thịt cậu đâu. Lại đây.”
Hắn nuốt nước bọt, từ từ nhích lại gần tôi. Trên đời có người con trai ỏn ẻn như vậy,thật hiếm: “Dù sao cậu cũng lỡ theo tớ vào đây rồi, do cậu nhiều chuyện, lỗi của cậu hết. Nhưng tớ là người nhân từ, hiểu không? Nên tớ sẽ không bỏ rơi cậu.”
Đợi hắn gật đầu xác nhận, tôi mới nói tiếp: “Nhưng cậu không có nhân vật thì làm sao tồn tại? Nên tớ sẽ thu nhận cậu làm “pet”.”
Hắn tròn mắt: ““Pet”…là vật nuôi hả?”
Tôi vỗ tay khen: “Chính xác, cậu sẽ là thú cưng của tớ. Để tớ chọn cho cậu một cái tên thật oách.”
Trong khi hắn còn đang tái mặt, tôi nhiệt tình vắt tay lên trán suy nghĩ.
“Tớ không làm pet gì đó được không?”. Cậu ta rụt rè lên tiếng.
Tôi cười gian xảo: “Vậy cậu đi chết đi, khi nào tớ thoát khỏi game rồi sẽ ngày ngày thắp nhang cho cậu.”
Hắn im re.Tôi thấy thế dịu giọng an ủi: “Làm pet của tớ cũng oai lắm nha. Sau này cậu sẽ thấy.”
Hăn mím môi không nói.Tôi cũng không để tâm.Phụng Tiên mà biết nó bị xếp ngang hàng với hắn, chắc sẽ mười phần ai oán. À, tôi chưa khoe, Phụng Tiên là con pet phượng hoàng danh chấn thiên hạ, hiện tại chỉ có hai con, một con đã trong tay tôi rồi. Nói vậy không phải do tôi tài cán quá mức. Chuyện này để nói sau đi.
Bây giờ cần phải biến thân thành nhân vật của tôi, thế nên tôi lục trong túi lấy ra một viên ngọc to tròn, ngọc vừa ra khỏi túi tự động bay lên không trung, phát ra tia sáng chói, bao phủ quanh tôi. Thân thể tôi nhẹ bẫng, từ từ bay lên, lửng lơ trong khung trung. Đột nhiên ánh sáng dịu lại, chỉ còn hằng hà sa những hạt sáng nhỏ lấp lánh bám trên da thịt tôi ngày một dày đặc, phủ kín từ chân đến đầu. Trong bóng tối, tạo nên cảnh tượng vừa đẹp vừa kì dị. Hắn đứng dậy, lại gần tôi để quan sát, biểu hiện vừa kinh ngạc vừa thích thú. Toàn thân tôi phát ra thứ ánh sáng màu lam long lanh như nước rồi nhanh chóng bị lu mờ bởi ánh sáng chói chang từ viên ngọc. Hắn thấy một vùng lóa sáng, vội đưa tay che mắt. Trong khi đó viên ngọcthu nhỏ lại rơi vào miệng tôi. Chân tiếp đất, tôi mở mắt, hoàn thành biến hình.Bây giờ tôi đã là Tĩnh Yên, tháp chủ Thủy Yên tháp của Thủy Ngưu.