Trên Thủy Ngưu có rất nhiều tháp với những tên mĩ miều khác nhau.Đứng đầu mỗi tháp là tháp chủ. Cái này tương tự như bang phái vậy. Tháp chủ có thể chiêu mộ nhân tài, cùng mình xây dựng tháp ngày một vững mạnh, uy chấn thiên hạ.Vậy rốt cuộc Tranh Diệp Phi Thiên cấu tạo như thế nào?
Nếu coi Tranh Diệp Phi Thiên sương khói mênh mông vô định là dải ngân hà, thì Thủy Ngưu, Hỏa Phụng, Mộc Long chính là những mảnh đất trôi nổi. Tuy nhiên khoảng cách giữa chúng không xa như vậy, và đều có những con đường để thông thương với nhau, có chăng do thù oán mà đều đã khóa hết lại.Thủy Ngưu đối đầu với Hỏa Phụng, Hỏa Phụng hiềm khích với Mộc Long, Mộc Long cự nự với Thủy Ngưu.Làm thành vòng tròn oán hận đời đời kiếp kiếp.Tuy chưa có giao tranh, nhưng nguy cơ xảy ra là rất cao.
Nói về Thủy Ngưu, nhìn tên thôi cũng đoán ra hệ pháirồi, chính là “thủy”, dân chúng sinh sống trên đây gộp chung là thủy tộc. Võ công cũng theo thuộc tính thủy mà hình thành, trang phục, cây cối, con vật…cũng không ngoại lệ. Trên Thủy Ngưu có mười hai tháp khác nhau, giàu có và mạnh nhất chính là Thiên Phong tháp, ngoài tháp chủ, có hai tháp phó, ba trưởng lão và một trăm đệ tử. Hắn quay sang hỏi tôi: “Vậy cậu có bao nhiêu đệ tử?”
Tôi đỏ mặt, lí nhí: “Lúc trước tớ cũng là đệ tử của Thiên Phong, nhưng do một nơi không thể có hai mỹ nhân (tôi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này, sợ hắn nghe không rõ), nên tớ đành dứt áo ra đi. Dùng chút nguyên bảo lập nên Tĩnh Yên tháp…”
“Rốt cuộc có bao nhiêu đệ tử?”. Hắn nhắc lại câu hỏi.
Tôi bắt đầu thấy bực mình, gắt: “Cái đó quan trọng không?”
Hắn gật đầu. Tôi xìu xuống, lại lí nhí: “Năm…”
Tôi nhìn hắn miệng ngoác ra tận mang tai, vội vàng trấn an: “Đừng lo, ít người càng yên tĩnh, càng dễ luyện công.”
Hắn liếm môi: “Tớ có thể làm pet của tháp chủ Thiên Phong không?”
Tôi cáu tiết, nhìn hắn trừng trừng. Hắn bị tôi dọa, run rẩy xua tay: “À thôi, làm pet của cậu cũng tốt, cũng tốt.Dù sao chúng ta cũng là bạn học.”
Tôi lấy lại vẻ hiền dịu, vỗ vai hắn: “Phải rồi, cậu tên gì nhỉ?”
“À mà không quan trọng, tớ đã nghĩ ra một cái tên cho cậu, Lạc Tiên. Woa, hay quá!”
Hắn há miệng định nói, nhưng bị tôi chặn họng, nên ngáp ngáp mấy cái liền ngậm lại. Lạc Tiên, thôi cũng được.Hễ là pet, tôi sẽ đệm chữ tiên vào sau cho oách.Nhưng Phụng Tiên của tôi thì vốn dĩ nòi giống của nó đã vang danh rồi.
Trở lại hiện tại, tôi cần xác định xem mình đang ở đâu.Tôi lôi trong túi ra một cái bản đồ.Không phải mảnh giấy vô tri vô giác nha.Mảnh đồ này kì thực hiện đại, bỏ nguyên bảo vào, sẽ biết được vị trí của mình ngay.Khốn nỗi, trên người tôi không còn nguyên bảo, đã cất kĩ lưỡng trong kho rồi.Tôi ngồi bệt xuống đất, chẳng màng uy nghiêm của một tháp chủ, mà thật ra ngày thường , trước mặt năm đệ tử, tôi làm gì có uy nghiêm. Lạc tiên không ngồi mà đứng dòm tôi đầy nghi hoặc.
Tôi nhướng mày hỏi: “Sao? Nhìn tớ như vậy có ý gì?”
Lạc tiên lắc đầu: “Cũng không có gì, chỉ là hơi thắc mắc…”
Tôi ngoắc hắn lại, cố nhịn không phát tiết, vì tôi ngán mấy câu hỏi của hắn lắm rồi: “Lại đây hỏi, đói quá, không còn hơi mà nói.”
Hắn chậm chạp lại gần tôi, vận tốc có nhỉnh hơn ốc sên chút, sau đó dừng lại ở khoảng cách an toàn rồi mới nói: “Người luyện võ mà không chịu được đói bụng sao?”
Tôi hối hận vì để hắn hỏi, đúng vậy, là do Tĩnh Yên tôi đây lười nhác, làm việc gì cũng không đến nơi đến chốn, chỉ biết hàng ngày phung phí nguyên bảo, thành ra danh thì có mà lực thì…bất tòng tâm.
“Cậu lại đây ngồi xuống đi, cậu tưởng đứng đó thì tớ không động thủ được hả? Đừng quên tớ còn là một phù thủy.”
Nói xong, tôi vểnh mặt lên tự đắc. Chí ít, còn cái này vớt vát lại. Lạc Tiên ngồi xuống cạnh tôi, hai tay xoa xoa, nói: “Vậy làm một đống lửa để sưởi chắc không vấn đề chứ?”
Tôi nuốt nước bọt. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng cầm quyển thần chú mà đọc đi đọc lại một số mục, nhưng thực hành thì không nhiều, do ở với người thường thì không được phép thực hiện, mà phần lớn tôi đi học mà, phần lớn còn lại thì…chui vào trong đây chơi rồi. Thở dài.Lạc Tiên không buông tha, vẫn nhìn tôi chằm chằm, ý là vì sao chưa có lửa. Nhìn hắn run lập cập, tôi chợt nhớ hắn là pet của mình mà, phải chăm sóc cho tốt. Vậy là tôi dùng thần chú nhóm lửa.
Tôi xòe hai bàn tay hướng lên trời, rồi lại ụp xuống mặt đất, liên tục như thế, miệng thì đọc: “Lửa lên, lửa lên!”
Tôi lật tay mỏi đừ rồi nhưng không có dấu hiệu gì của lửa cả. Lạc Tiên sốt ruột, tôi cũng sốt ruột. Cuối cùng tôi nói: “Hay là cậu làm như tớ đi, một lúc là nóng hết người rồi. Sẽ không lạnh nữa. Hì hì.”
Lạc Tiên nhìn tôi bằng ánh mắt có một nửa sự coi thường, hắn không làm theo lời tôi mà chỉ ôm gối rụt cổ, chắc hắn nghĩ thế sẽ đỡ lạnh hơn.
“Bé lửa thân yêu ơi, hiện ra, hiện ra.”
Sau câu thần chú dễ thương của tôi, một đốm lửa to như đom đóm xuất hiện, Lạc tiên nhìn đốm lửa một hồi, không thấy nó to lên thêm thì lại ngẩng lên dòm tôi, lúc này tôi đang vô cùng hân hoan với thành quả của mình.
“Xem nè, xem nè, tớ làm được rồi. Quả là tài.”
Lần này Lạc Tiên không khách sáo nữa, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại: “Ừ, cậu giỏi quá, nhờ đốm lửa khổng lồ này tớ nghĩ mình sẽ không chết rét.”