“ Con làm tốt lắm. ”
Cha của Lâm Thánh Vương tự hào về hắn, lúc trước cha hắn chỉ muốn hắn thể hiện thực lực để cho những trưởng lão trong Lâm Gia chú ý rồi bồi dưỡng thôi. Nhưng chẳng ngờ được rằng hắn lại có đủ thực lực để vào TOP 3. Đây là chuyện mà người làm cha như hắn rất tự hào.
“ Con chỉ cố gắng hết sức mà thôi. “
“ Lúc trước ta cảm thấy rất lo lắng, cứ tưởng con sẽ chủ động bỏ cuộc ai dè lại có sự việc quỷ dị xảy ra. Con có thể nói rõ cho ta không ? “
“ Con cũng không biết nữa. Tất cả chỉ là tự nhiên mà thôi. “
“ Vậy con có thể nói về Linh Kĩ con đã sử dụng trong thi đấu chứ ?
“ Ách ! Việc này…. “
Lâm Thánh Vương đổ mồ hôi hột , hắn không nghĩ rằng cha hắn lại biết được chuyện này, Đại Trọng Hư Vô Lực là một loại Linh Kĩ rất khó lường, vì khi thi triển ra thì rất ít người phát hiện được tung tích thế mà cha lại biết được hắn đang làm gì, chẳng lẽ thực lực của cha hắn cao vậy sao ? Từ nhỏ tới giờ hắn chưa một lần chứng kiến thực lực của cha hắn, cha hắn luôn ẩn dấu không cho ai biết cả.
“ Thật ra thì may mắn mua được cuốn Linh Kĩ này với giá rẻ thôi. “
“ Đúng vậy sao ? “
“ Đúng là như vậy . “
” Vậy thì được rồi, con đi nghỉ ngơi sớm đi. “
“ Vâng. “
Lâm Thánh Vương mở cửa đi vào phòng của mình, cũng may là hắn nhanh trí không thì lộ rồi, nếu như hắn nói tất cả sự thật ra sợ liên lụy tới cha mình, dù sao hắn và cha tuy không phải mối quan hệ huyết thống nhưng cũng có công dưỡng dục hắn, hắn không thể để cha gặp nguy hiểm được. Kể từ khi hắn nhận được cuốn Đại Quyết này thì hắn đã biết thân phận của mình không tầm thường rồi, thế nên cứ giữ kín cho riêng mình là tốt nhất kẻo lại liên lụy tới người khác thì rất phiền phức.
“ Ào ào…. “
Lâm Thánh Vương đứng hình, hắn cảm nhận được một luồng khí tức khủng bố đang tiến đến. Không chỉ có Lâm Thánh Vương cảm nhận được mà cha hắn cũng thế. Hai người mở cửa bước ra ngoài thì họ nhìn thấy một đám người, trong đó có một người mà Lâm Thánh Vương nhận biết được chính là Lâm Hắc. Người đứng bên cạnh hắn là một vị trung niên mặc áo bào màu trắng, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt dữ tợn nhìn về phía Lâm Thánh Vương :
“ Ngươi có phải là Lâm Thánh Vương ? “
Người trung niên chỉ tới Lâm Thánh Vương rồi hỏi, Lâm Thánh Vương cũng không sợ hãi gật đầu.
“ Ta tên là Lâm Nguyên, ta là cha của Lâm Hắc. Chúng ta đến đây có chuyện muốn nói với các ngươi. “
“ Chuyện gì ? “
Lâm Thánh Vương hỏi.
“ Đó chính là các ngươi hãy từ bỏ suất vào Thương Viện đi, chúng ta chân thành khuyên các ngươi đấy ! “
“ Ngươi bị ấm đầu à ? “
Lâm Thánh Vương tức giận, hắn phải cực khổ biết bao nhiêu mới có được một danh ngạch để vào Thương Viện, bắt hắn buông bỏ là chuyện không thể xảy ra .
“ Nếu các ngươi không từ bỏ vậy chỉ còn cách phế ngươi thôi. “
“ Ngươi dám phá hỏng kết quả sao ? “
“ Chúng ta là những người có quyền lực trong Lâm Gia, chỉ cần ta lên tiếng thì không có ai dám phản đối, ngươi tưởng rằng họ sẽ bênh vực lũ người rách rưới như các ngươi sao ? “
“ Vô liêm sỉ. “
Lâm Thánh Vương tức giận mắng, Lâm Nguyên cười rồi khí tức của hắn tỏa ra ngùn ngụt. Lâm Thánh Vương biến sắc định lùi lại thì cha hắn bỗng đứng trước mặt hắn, sắc mặt ông bình tĩnh nhìn Lâm Nguyên.
Lâm Nguyên nhìn thấy cha của Lâm Thánh Vương bình thản chống đỡ khí tức của hắn bèn kinh ngạc. Hắn hừ một tiếng rồi tấn công, một thanh kiếm sắc bén được hắn rút ra trong một chiếc túi nhỏ, kế tiếp hắn chỉ về phía cha Lâm Thánh Vương rồi nói :
“ Ngươi sẽ chết dưới kiếm của ta. Phong Chỉ Kiếm. “
Linh lực của Lâm Nguyệt vận chuyển lên trên kiếm, thanh kiếm sáng ngời lên rồi bắn một luồng sáng về phía Lâm Thánh Vương . Cha hắn không nói gì mặc kệ cho luồng sáng chói chang ấy bắn phá về phía mình, đến khi nó chuẩn bị va chạm vào ông thì ông chỉ phất tay va chạm với luồng sáng đó.
“ Keng ! “
Cả hai va chạm vào nhau chỉ trong chốc lát, luồng sáng bị bắn phá bay trở về Lâm Nguyên, Lâm Nguyên thần tình thất kinh chống đỡ nhưng hắn không ngờ rằng hắn phải chịu lực xung kích còn mạnh hơn lúc hắn bắn đi, cuối cùng cơ thể hắn loạng choạng bị đánh lui đi vài bước.
Lâm Nguyệt kinh ngạc, hắn cứ tưởng rằng trong vòng một chiêu thì có thể giải quyết được nhưng không phải như vậy, ngược lại người đang bị giải quyết chính là hắn. Thực lực của hắn đã vượt qua cấp bậc Linh Dung Thể rồi thế mà vẫn không thể nào đánh bại được có nghĩa rằng thực lực người này còn cao cường hơn hắn rất nhiều, nhìn cách đỡ đòn bình thản của cha Lâm Thánh Vương cũng đủ hiểu rằng thực lực giữa cả hai chênh lệch như thế nào.
“ Cha có sao không ? “
“ Không sao cả. Ta cũng không có già tới nỗi mà một kẻ mới vượt qua cấp bậc Linh Dung Thể cũng đánh không lại. “
Lâm Thánh Vương nhìn cha hắn lè lưỡi, hắn chứng kiến tất cả mọi chuyện nên hiểu rõ rằng cha hắn thừa sức đối phó với đám người này. Đúng như hắn dự đoán lúc trước, thực lực của cha hắn không phải bình thường.
“ Ngươi là ai ? “
Lâm Nguyên hét lên, đây là lần đầu tiên hắn gặp người này, với thực lực như thế này chắc không phải là người vô danh.
“ Ta tên là Lâm Điệc. “
“ Lâm Điệc ? “
Lâm Nguyên suy nghĩ rồi sắc mặt đại biến :
“ Ngươi là Lâm Điệc, con trai của cựu tộc trưởng ? “
“ Không ngờ rằng có người vẫn còn nhớ tới ta. “
Lâm Điệc cười, Lâm Nguyên hốt hoảng sai người rút lui. Lâm Hắc nhìn mọi chuyện xảy ra như thế này đành bất mãn với cha hắn :
“ Cha ! Tại sao cha lại rút lui ? “
“ Haiz. Ngươi còn nhỏ với lại cha cũng không muốn nói cho các ngươi biết, thực ra cha của tên Lâm Thánh Vương kia chính là Lâm Điệc, con trai của cựu tộc trưởng. Khi mà cựu tộc trưởng còn sống, đó chính là thời kì thịnh vượng nhất của Lâm Gia, ngay cả tam gia tộc còn lại hợp sức với nhau cũng không dám phản kháng với Lâm Gia chúng ta vì trong Lâm Gia chúng ta có vị cựu tộc trưởng đó. Nhưng tính tình của vị đó rất ghét trói buộc, người thích tự diêu tự tại cho nên đã rời khỏi Lâm Gia khiến cho Lâm Gia ta cực kì hỗn loạn. Năm năm kế tiếp chính là thời kì khó khăn nhất của Lâm Gia vì chúng ta đã mất đi trụ cột quan trọng nhất của gia tộc. Đột nhiên vị cựu tộc trưởng đó trở về, lúc người trở lại cơ thể đầy máu, trong tay ôm chặt lấy một đứa trẻ, người nói đó là con người, người đã chỉ định vị trí tộc trưởng giao cho đệ tử của người – chính là tộc trưởng hiện tại và nhờ đệ tử của mình nuôi con mình khôn lớn, sau vài ngày thì người mất để lại bao nhiêu tiếc thương cho Lâm Gia. Sau vài năm nuôi dưỡng thì đột nhiên người con ấy biến mất, tộc trưởng cũng không nói gì về vụ này và cũng không cho mọi người đi lục soát, không ngờ rằng giờ đây chúng ta lại gặp được đứa con của người.
“ Vậy chúng ta có báo chuyện này không ? “
“ Đương nhiên là phải báo, không ngờ được kẻ này không những biến mất mà thực lực còn mạnh mẽ như vậy, theo đánh giá của cha thì thực lực của người này có thể sánh ngang với tộc trưởng hiện tại. “
‘ Không thể nào. Thực lực của tộc trưởng có thể so sánh với ba vị tộc trưởng trong Tứ Đại Gia Tộc ở Chí Kim Cảnh, nếu như chúng ta có thêm một người sánh ngang với tứ tộc trưởng thì Lâm Gia chúng ta sẽ đứng đầu tứ gia tộc, đến lúc đó tương lai sáng lạn. “
“ Việc này trọng đại. Cứ về thông báo trước rồi tính tiếp. “
***
“ Cha thật mạnh mẽ ! “
Lâm Tiên Nguyệt chạy tới tung hô cha mình, Lâm Điệc thở dài lắc đầu nhìn hai người Lâm Thánh Vương rồi xoa đầu :
“ Cũng chẳng có gì là mạnh mẽ cả. Tất cả là nhờ mẹ của Lâm Tiên Nguyệt mà thôi, nếu không có nàng thì không có ta ngày hôm nay. “
Lâm Thánh Vương nhìn Lâm Điệc đang buồn bã nhìn hai người, đột nhiên hắn nói :
“ Có vẻ như bọn họ biết cha ? “
“ Đúng là họ biết ta. Ta sẽ kể cho các con nghe tất cả về thân phận của ta. “
Khi nghe xong, sắc mặt của hai người Lâm Thánh Vương rất buồn. Không ngờ rằng cuộc đời của Lâm Điệc lại gian khổ như vậy, nếu như không có mẹ của Lâm Tiên Nguyệt, không biết bao giờ Lâm Điệc mới thoát khỏi cảnh trầm luân trong đau khổ.
“ Tất cả đều do mẹ của Lâm Tiên Nguyệt mang đến, nàng đã cứu rỗi một con người khốn khổ như ta. “
“ Cha đừng buồn nữa. Ba ngày sau là con phải đi rồi, chẳng lẽ cha không còn điều gì nhắn nhủ với con sao ? “
” Đúng vậy đó cha. Anh ấy chuẩn bị đi rồi, cha phải vui chứ ? “
“ Được rồi. Chúng ta vào nhà đi. “
Ba ngày trôi qua nhanh như thoi đưa, Lâm Thánh Vương cũng đã học tập được tất cả tri thức mà cha hắn đã chỉ dạy, Lâm Điệc kể rất nhiều thứ và chỉ bảo cho hắn tận tình, kiến thức của ông không hạn hẹp trong Chí Kim Cảnh này mà còn ra bên ngoài nữa. Có vẻ như mẹ của Lâm Tiên Nguyệt đã nói với ông rất nhiều chuyện.
“ Được rồi. Đến lúc phải tạm biệt nhau rồi đấy ! “
“ Con cám ơn cha rất nhiều. “
“ Người trong nhà mà còn khách khí như vậy sao ? “
“ Con hứa sẽ sống thật tốt. “
“ Ừm. “
“ Còn Lâm Tiên Nguyệt thì sao ? Con thấy lo cho con bé lắm. “
“ Ha ha. Con đừng lo, trước khi mẹ nó ra đi đã có dặn dò với ta rồi. Con không cần lo lắng cho nó, tự ta biết việc nên làm. “
“ Vậy thì con yên tâm rồi. “
Lâm Thánh Vương để mọi người theo mình tiễn biệt, dù sao cũng sắp chia tay rồi, họ một kéo dài khoảnh khắc bên nhau lần cuối.
***
“ Cha ! Lúc này chắc chắn họ đã biết tung tích của cha rồi. “
“ Không cần lo lắng. Dù sao ta với họ cũng chẳng có tình nghĩa gì. “
Lâm Thánh Vương thở dài, hắn biết vì hắn mà Lâm Điệc cảm thấy rất khó xử. Mà hắn đã quyết rồi thì Lâm Thánh Vương cũng không cản được.
Gia đình của Lâm Thánh Vương cuối cùng cũng đã tới nơi, hắn nhìn thấy một đám người đang đứng chờ bọn họ, trong đó Lâm Tam Hợi và Lâm Phi Phi đang nhìn hắn, họ cảm thấy vui mừng khi Lâm Thánh Vương tới. Hắn liếc mắt xung quanh thấy có rất nhiều người lớn tuổi đang đứng trên sàn thi đấu, họ nhìn chằm chằm lấy đám người Lâm Thánh Vương . Trong đó có một ông lão tóc bạc phơ, râu mọc dài, khuôn mặt nhăn nheo nhìn Lâm Điệc rồi thờ dài :
“ Đã lâu rồi không gặp. Trông ngươi sống rất tốt. “
Lâm Điệc nhìn ông lão với vẻ mặt kích động, đây chính là tộc trưởng hiện tại của Lâm Gia – Lâm Kiền. Và xung quanh Lâm Kiền có rất nhiều người cao tuổi, Lâm Điệc đương nhiên biết rõ những người, họ chính là những trưởng lão trụ cột của Lâm Gia, họ chính là những người luôn luôn muốn đuổi Lâm Điệc đi khỏi Lâm Gia, nếu không phải nhờ Lâm Kiền giúp đỡ hắn, giúp hắn che đậy thân phận của mình thì chắc hắn đã bị những người này ám hại từ lâu rồi.
“ Tộc trưởng. Đã lâu không gặp. “
” Ta cứ tưởng ngươi sẽ không gặp ta nữa, chắc là do con ngươi đúng không ? “
“ Đúng là như vậy. “
“ Thực lực của ngươi… “
“ Cũng bình thường thôi. “
“ Vậy cấp bậc của ngươi hiện giờ là … “
“ Chuẩn bị đột phá Linh Luyện Phách. “
“ Cái gì ? “
Tất cả trưởng lão kể cả tộc trưởng đều kinh ngạc khi nghe Lâm Điệc nói về cấp bậc của mình. Sau Linh Dung Thể chính là Linh Luyện Phách, Linh Luyện Phách cũng chia làm ba cảnh giới : Luyện Phách, Luyện Linh, Luyện Hồn. Lâm Điệc nói vậy chứng tỏ ông đã đạt tới cảnh giới Luyện Hồn và đang sắp sửa đột phá để thăng tiến lên cấp bậc cao hơn.
“ Tuổi trẻ tài cao mà. Ta đây chỉ mới ở cảnh giới Luyện Hồn nhưng chưa có dấu hiệu đột phá. Thế mà ngươi lại sắp sửa đột phá rồi. Ha ha ha ! Đây là chuyện vui của Lâm Gia chúng ta. “
“ Bình thường thôi. Chẳng đáng bận tâm . “
“ Lâm Điệc ! Chắc ngươi còn nhớ những lão già này chứ ? “
Toàn bộ trưởng lão nhìn Lâm Điệc hỏi han, bọn họ chưa có ai đạt tới cảnh giới Luyện Hồn cả, thế mà Lâm Điệc không những đạt được nó rồi mà còn chuẩn bị đột phá nữa, phải nói rằng tiền đồ của người này không thể hạn lượng được.
“ Làm sao mà không nhớ các vị chứ. Chính các vị đã đẩy ta tới hoàn cảnh hiện tại mà. “
Nhìn thấy oán khí trong lời nói của Lâm Điệc, cả bọn xấu hổ không nói nên lời, trước đây họ đã làm chuyện có lỗi với hắn, giờ đây hắn có trách thì cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng. Thực lực vi tôn, kẻ nào có thực lực cao hơn thì đứng trên, người yếu ớt thì chỉ có thể cúi mình mà thôi, tỏ ra bất mãn cũng chẳng có ích lợi gì.
“ Thôi. Ngươi đã đến đây thì cũng xem như là chuyện vui, ta giao ngươi quản lí phía Bắc của Lâm Gia. Không có ý kiến gì chứ ? “
“ Hửm ? “
Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nghe Lâm Kiền thốt lên, phía Bắc của Lâm Gia là nơi chiếm doanh thu lớn nhất của Lâm Gia, ngay cả ba khu Nam – Tây – Đông cộng lại mới hơn được nơi đó, đây là nơi trọng yếu nhất của Lâm Gia vì đây là nơi mà gia tộc giao thương với tam tộc còn lại, nó chiếm vị trí cực kì quan trọng trong việc thương mại của Lâm Gia. Thế nên việc cai quản nơi đó là việc vô cùng quan trọng, không những có thực lực mà còn phải có tài năng kinh doanh nữa.
“ Ngươi không có ý kiến gì chứ ? “
“ Tôi nghĩ rằng mình không phù hợp với chức vị đó. “
“ Đừng từ chối. Ta sẽ cho ngươi thêm thời gian suy nghĩ, ngươi cũng không nên trách họ, dù sao họ cũng vì gia tộc mà thôi. Nếu vì thù hằn cá nhân mà bỏ đi tương lai của mình ta nghĩ rằng điều đó rất ngu xuẩn. “
“ Hãy cho tôi thời gian suy nghĩ. “
“ Được thôi. Ta mong chờ câu trả lời của ngươi. “
“ Hiện giờ bắt đầu được chứ ? “
“ Được thôi. “
Lâm Kiền phất tay, đám trưởng lão liền tản ra đứng xung quanh đài thi đấu, họ vận chuyển linh lực đan xen vào vào nhau tạo thành một lưới linh lực phủ xung quanh sàn thi đấu. Hàng loạt kí tự khó hiệu xuất hiện kết hợp với nhau tạo thành một vòng tròn.
“ Đây là linh trận sao ? “
Lâm Tiên Nguyệt hỏi Lâm Điệc, Lâm Thánh Vương cũng nghe cha hắn nói về linh trận nhưng không chắc, thế là hắn bèn đợi câu trả lời của Lâm Điệc.
:” Đây đúng là linh trận. Có vẻ như đây là linh trận dùng để dịch chuyển. Linh trận là thứ chỉ có các Linh Trận Giả mới sử dụng được, linh trận có rất nhiều khả năng như : tấn công, chữa trị, dịch chuyển,… Số lượng Linh Trận Giả ở Chí Kim Cảnh rất ít vì nó đòi hỏi thiên phú rất cao thế nên muốn mời được một Linh Trận Giả về làm linh trận phải chịu tốn chi phí rất lớn. “
“ Linh trận đã có thể sử dụng. Tất cả các ngươi tiến vào bên trong đi, linh trận sẽ đưa các ngươi đến Thương Viện. “
Lâm Thánh Vương nghe vậy liền cùng Lâm Tam Hợi và Lâm Phi Phi tiến vào bên trong linh trận.
“ Uỳnh uỳnh …! “
Linh trận rung chuyển dữ dội, cột sáng từ trong linh trận bắn lên bao phủ lấy ba người Lâm Thánh Vương sau đó họ biến mất.
Lâm Thánh Vương không kháng cự linh trận mặc kệ nó đang làm gì, mục đích của hắn cuối cùng cũng đạt được.