Gió hiu hiu thổi, mặt Hồ Gươm lăn tăn gơn sóng, khung cảnh tươi đẹp này chẳng mấy chốc bị thay thế bởi từng cơn mây đen đang kéo đến.
Tách..... Tách!
Mưa... giọt mưa đầu tiên của ngày mùa hè đã rơi xuống, không lạnh lắm, nhưng không khí như bị đông kết. Không đúng, tiếng đầu tiên không phải là tiếng mưa, nó là tiếng nước mắt rơi xuống mặt hồ, ngay sau đó bị tiếng mưa lấp kín.
Gần bờ hồ, một thanh niên gục đầu, tâm trạng của người thanh niên dường như có thể ảnh hưởng đến bầu không khí, nhiệt độ người thanh niên lạnh hơn bên ngoài, cái giá buốt trong tim hắn như trào ra, xâm lấn độ ấm xung quanh bằng sự bi thống, đau đớn, tức giận, uất hận, để rồi những giọt nước mắt nghẹn ngào trào ra từ khóe mi.
Ngày hôm nay là 1/1/2220, ngày sinh nhật 20 tuổi của hắn, đáng lẽ ra, đây có thể là ngày vui nhất, nhưng hạnh phúc của hắn bị nghiền nát chỉ bởi một lời nói :
"Mình chia tay đi Phong!. Em đã suy nghĩ rất kỹ, chúng ta không thể ở bên nhau được nữa. Anh không thể mang đến cho em những thứ mà em cần, tình yêu không thể trọn vẹn chỉ bằng tình cảm chân thành cùng những lời hứa rẻ tiền đâu anh à. Em nghĩ, ngay từ khi gặp anh, đã là một sai lầm, sai lầm của em. Chúc anh tìm được người yêu anh hơn em, Em xin lỗi.... À anh ơi, em chúc anh sinh nhật vui vẻ, có lẽ là lần cuối em nói lời này, chào anh~!."
Cùng một lời chúc đó, nhưng sao năm nay thấy khác mọi năm quá! Nó đến bất chợt như cơn mưa đầu hạ, đến thì nhanh đó, nhưng đến rồi để lại một vết thương, một ấn ký không thể xóa nhòa trong tim hắn.
Hắn "lại" đến Hồ Gươm, đây là nơi hắn thích đến nhất, không vì gì cả, chỉ bởi vì nơi đây là nơi hắn "sinh" ra. Khi hắn lọt lòng, hắn đã ở đây, sau đó, hắn được một ông lão, người mà đến đây thăm quan, đi ngang qua nhặt được, rồi đem hắn về nuôi nấng.
Mỗi khi buồn bã, uất ức, nghẹn khuất, hắn đều đến nơi đây, bởi mỗi lần đến đây hắn như được trở về "nhà", tâm trạng của hắn sẽ tốt dần lên. Có thể lần này lại khác, hắn ngồi đó, như con thú đang tự liếm láp vết thương của mình, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại, nhưng càng liếm láp, vết thương đó càng ngày lại càng mở rộng, lan ra xung quanh.
Tâm trạng của hắn như đè ép đến cực điểm, từng sợi khói đen mảnh bốc ra từ trên thân thể, những sợi khói đó không hề bị ảnh hưởng bởi nước mưa, nhẹ nhàng bay xung quanh hắn, cảnh tượng quỷ dị này kéo dài hơn 2 phút, nếu có người ở quanh đây sẽ rất khó tin vào mắt mình. Hắn càng ngày càng khó khống chế được năng lượng trong cơ thể mình, có lẽ hắn sắp sửa rơi vào hiện tượng tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết.
Phụt, một ánh sáng kim sắc từ dưới hồ nước bay lên bắn vào người hắn, cắn nuốt lấy từng tia khói bốc lên, sau đó bao bọc lấy hắn tạo thành một chiếc kén. Cả chiếc kén có màu kim sắc, nhưng khi lại gần sẽ thấy rất nhiều hoa văn màu tím mảnh như sợi tóc đang ngọ nguậy trên mặt ngoài chiếc kén.
Tí tách, tí tách.......... Mưa vẫn cứ tầm tã, thời gian nhẹ nhàng trôi qua, hơn 10 phút sau, mặt ngoài chiếc kén bắt đầu nứt ra sau đó vỡ nát, từng "mảnh" kim sắc bắn ra khỏi kén rồi tan vào không khí như chưa từng xuất hiện. Thân hình hắn từ từ hiện ra, khoảng cách 2m xung quanh có một luồng áp lực như có như không, ngay sau đó luồng áp lực đó dần thu nhỏ rồi biến mất trong người hắn.
"Thì ra là thế, cảnh giới "Tâm" là phải dùng tâm để đột phá, gông xiềng trói buộc ta hơn 5 năm không ngờ lại dễ dàng phá bỏ như vậy, lực lượng của ta bây giờ hơn lúc trước quá 5 lần, không chỉ về lượng mà còn về chất. Dường như lúc đó tâm trí ta đã không thể khống chế, rồi lại có một luồng cảm xúc thanh tân tràn vào tinh thần của ta, gạt bỏ hết mặt trái cảm xúc, thanh tỉnh lại ta, dẫn dắt ta đi con đường chính xác để đột phá. Thật khó hiểu...... Mà thôi, mà thôi, đã không nhớ được thì cưỡng cầu cũng không thể nhớ nổi"
"Diễm Thư, cảm ơn em đã giúp anh tỉnh lại, thì ra trước đây anh ngu ngốc, đơn thuần đến dại khờ như vậy.... Haha, quá ngu mà. Em nói đúng, không phải em sai, người sai là anh, cái gì mà "vật chất gì là phụ, tình cảm vững chắc mới là vĩnh cửu nhất", haha. Một căn nhà dù có một cái "móng" vững chắc đến đâu, nhưng không có "tiền" để hoàn thành căn nhà thì cũng chỉ là con số 0 mà thôi. Qúa ngây thơ, những thứ tồn tại trong tiểu thuyết ngôn tình chỉ giúp anh tự lừa chính mình. Cảm ơn em, thời gian cùng em sẽ là một kỷ niệm đẹp, 2 năm qua cảm ơn em đã ở bên cạnh anh, tạm biệt em!"
Một dòng khí mát lạnh chảy qua cả người hắn, cảm giác như linh hồn thăng hoa vậy, thoải mái khó nói lên lời, vứt bỏ được tâm kết khiến linh hồn lực của hắn lại lần nữa đuợc nâng cao. Suy nghĩ cũng nhanh nhạy hơn, tốc độ xử lý của não bộ cũng mạnh hơn không ít.
"Chắc giờ này Linh đang rất lo lắng, phải về thôi, Quá khứ hãy cứ để nó trôi qua đi, gần đây ta cũng quá vô tâm rồi".
----------------.................-----------------...................-----------------...................-----------------.....................-------------------
Mưa ngừng lại, mây đen tan đi, bầu trời trở lên trong xanh, bước nhanh trên đường về nhà, dù vội vàng nhưng hắn vẫn chú ý đến đám đông đang xếp hàng dài phía trước, người nào người nấy uớt đẫm, nhưng không ai rời hàng, cố chấp giữ chỗ của mình.
"Anh bạn, mọi người đang xếp hàng để mua thứ gì vậy?"
Hắn kéo áo người cuối cùng của hàng để hỏi.
"Này, anh bạn, ngươi là người sao hỏa hả, mới đến địa cầu đúng không, trở về đi, địa cầu nguy hiểm lắm!"
Hắn lúng túng, sự thật thì 2 năm nay hắn rất ít khi xem tv, báo đài, hắn dành hết tâm trí cho nàng, nhưng...... Sau một hồi nhớ lại, hắn cũng tự mắng mình đần, dù hắn không xem thông tin hằng ngày nhưng không thể không ra đường. Các áp phích, băng rôn quảng bá game online mạnh nhất thời đại được treo đầy đường, trừ phi hắn bị khiếm thị, bằng không thì không thể không biết, chẳng qua......
"Vận Mệnh" game online được coi là cơn bão của làng game, phải nói, nó không chỉ là game, mà là một thế giới thứ hai, và được tồn tại dưới dạng số liệu. Vì độ chân thật của game đạt đến 100%, từ cảm xúc, giác quan đều giống hệt sự thật.
Người chơi như hòa mình vào thế giới huyền huyễn để tìm kiếm "Vận Mệnh" của mình, tất cả mọi người đều bắt đầu từ vạch xuất phát, không có sự phân biệt địa vị, tầng lớp. Đây cũng là nơi kiếm tiền của các game thủ chuyên nghiệp, nơi biến nghèo thành giàu trong một đêm chỉ cần bạn có vận may tốt cùng nắm chắc thời cơ.
Trước đây, vì không để tâm đến vật chất, hắn hầu như không quan tâm đến game này, cùng quên cả lời nhắn của cha nuôi lúc ra đi. Lúc đó, cha nuôi nắm chặt tay hắn mà nói:
"Những điều con cần phải biết, những điều con cần phải làm, tất cả đều ở Vận Mệnh".
Khi ấy, hắn không hiểu lời cha hắn nói là gì, sau đó quên bẫng đi. Bây giờ thì hắn đã hiểu, cùng lúc hắn cũng muốn kiếm tiền, làm game thủ chuyên nghiệp là lựa chọn tốt nhất.
Cùng hòa vào dòng người xếp hàng, may là do vừa xong trời mưa nên có nhiều người chưa đến, nếu không hắn còn phải mất một thời gian dài để đứng chờ, hơn một giờ sau, hắn đã đến trước mặt nữ nhân viên bán hàng.
"Chào anh, anh muốn mua loại mũ giáp nào, chúng tôi có các cấp bậc :
Thiết : 80% độ chân thật, giá 1000 đồng liên bang.
Đồng : 85% độ chân thật, giá 2000 đồng liên bang.
Ngân : 90% độ chân thật, giá 4000 đồng liên bang.
Kim : 95% độ chân thật, giá 8000 đồng liên bang.
Bạch Kim : 98% độ chân thật, giá 16000 đồng liên bang.
Khoang dinh dưỡng : 100% độ chân thật, giá 100000 đồng liên bang.
Ngoài ra, nếu mua khoang dinh dưỡng, anh còn được tặng kèm 1 năm dinh dưỡng dịch và được công ty chúng tôi phụ trách chuyển khoang dinh dưỡng về tận nhà. "
(2100, cả thế giới dùng chung một đồng tiền, đồng liên bang, 1 ĐLB đổi 0,1 $, 1ĐLB đổi 2000 VNĐ)
"Cho tôi 2 mũ giáp loại Kim". Dù thiếu tiền nhưng hắn không thiếu mấy đồng như vậy, có đầu tư mới có hồi báo.
"Vâng, thưa anh, đây là mũ giáp của anh, bên trong có hướng dẫn sử dụng đi kèm, chúc anh chơi game vui vẻ !".
Cuối cùng cũng xong, tay trái tay phải đều ôm một hộp, hắn không kịp dừng chân, lại chạy như bay về nhà. Bây giờ là 18h, mặt trời cũng đã ngả về tây, 20h đêm nay "Vận Mệnh" sẽ Open, không test, không thử nghiệm, game được open ngay đêm nay.
Gần về đến nhà, hắn thả chậm bước đi, không, hắn dừng hẳn lại, lòng hắn như thắt lại, tim như bị dao cắt, dù lúc bị nàng nói lời chia tay hắn cũng không thống khổ như thế này. Vứt hai hộp mũ giáp xuống, hắn chạy bằng tốc độ nhanh nhất đến bên cổng sau đó quỳ xuống ôm lấy thân hình bé nhỏ đang ngồi gục ở cổng nhà.
Hắn rơi lệ, nhìn khuôn mặt tái nhợt, thân hình run rẩy, quần áo ướt đẫm, đôi mắt ấy đỏ lên vì khóc quá nhiều, nhìn nàng mà tim hắn như bị bóp nát. Hắn cố ôm chặt lấy nàng, sưởi ấm cho nàng bằng nhiệt độ cơ thể mình, trong lòng hắn chỉ còn dằn vặt cùng tự trách. Đến bây giờ hắn mới hiểu được nàng quan trọng với hắn dường nào.
"Phong, anh về rồi à?". Giọng nói trong vắt, thánh khiết thì thào bên tai hắn, đôi tay bé nhỏ càng lúc càng ôm chặt lấy hắn, sợ hắn có thể bay đi bất cứ lúc nào.
"Ừm, anh về rồi, sẽ không đi đâu hết".
"Anh về là tốt rồi, em rất lo cho anh, em rất sợ, sợ anh giống cha nuôi bỏ em mà đi, em sợ lắm".
"Không đâu Linh, từ giờ anh sẽ chỉ ở bên cạnh em, anh sẽ không đi đâu nữa"
Hắn đỡ Linh đứng dậy, cô nàng dường như ngồi quá lâu, bị thoát lực khiến hắn không thể không dìu cô nàng vào nhà. Đặt Linh lên giường của nàng, hắn đi ra ngoài nhặt hai chiếc hộp về, sau đó vào bếp làm bữa tối.
Linh cũng không bị cảm, chỉ mệt cùng bị mưa dầm, thể chất của nàng cũng được hắn trợ giúp, khiến nàng tuy không mạnh mẽ như hắn, nhưng chắc chắn là hơn những thanh niên khỏe mạnh. Chỉ nằm nghỉ hơn 1 h, Linh đã có thể xuống giường giúp hắn dọn cơm lên bàn.
"Linh, anh nghĩ muốn vào "Vận Mệnh" , em cũng được nghỉ hè rồi, cũng nên thư giãn, anh mua cho em một mũ giáp, em cũng nên vào chơi cho vui".
"Dạ". Thực ra nàng đã muốn mua từ lâu, nhưng vì hắn không chơi nên nàng cũng từ chối lời mời của bạn bè. Bây giờ hắn đã muốn chơi, nàng không có lý do để không vào "Vận Mệnh", nàng chỉ cầu được ở gần hắn, nhưng kẻ ngốc nào đó đâu có biết.