Gió mát trăng thanh. Một nam một nữ ngồi trên nóc nhà. Nói vậy chứ trời gần sáng rồi, gió thì mát thật, nhưng trăng đã đi hẹn hò với chị Hằng rồi. Tôi ngoắc Vô Tự, chỉ xuống mặt nước hồ: “Huynh nói xem vì sao có rất nhiều cá, rất nhiều gió nhưng hồ không hề gợn sóng?”
Vô Tự thản nhiên đáp: “Không biết.”
Tôi lại nặn ra một câu hỏi nữa: “Huynh nói xem vì sao tôi thân thủ tầm thường như vậy mà trong tay lại có thanh tiêu mà ai cũng thèm muốn?”
Vô Tự vẫn đáp: “Không biết.”
Tôi cau mày: “Huynh không thắc mắc gì về tôi à? Không có gì muốn hỏi tôi?”
Vô Tự chần chừ rồi lắc đầu. Tôi không nhịn được nữa bèn nói.
“Nhưng tôi có rất nhiều điều muốn biết về huynh.”
Vô Tự nghiêng đầu, mắt đầy nghi vấn: “Tại sao?”
Tôi chớp chớp mắt: “Chỉ là muốn biết…”
Vô Tự thu lại ánh mắt, giọng nói có vẻ lạnh lẽo: “Cũng không cần thiết. Chỉ là cơn gió thoáng qua...”
Tự dưng Vô Tự nói xong, tôi thấy đau lòng. Lí do thì chưa biết. Tôi nói: “Dù sao tôi và huynh cũng sở hữu vật định tình, lại còn bản cầm phổ. Đó là có duyên. Sao lại nói chỉ là thoáng qua?”
Vô Tự nhìn tôi. Chắc không ngờ những một nữ nhi lại có thể nói ra mấy câu này dễ dàng như vậy. Tôi sốt ruột giục: “Huynh nói đi.”
Vô Tự: “…”
Lúc Lạc Tiên hỏi tôi, ước gì tôi có thể giống Vô Tự, im lặng, phớt lờ mà lòng vẫn thanh thản. Như vậy tôi sẽ không thấy phiền muộn. Tôi đứng dậy, khẳng khái nhìn Vô Tự từ biệt:
“Sớm một ngày, muộn một ngày, cũng phải từ biệt. Sông núi mênh mông, không hẹn ngày gặp lại.”
Nói xong nhún người, thì triển khinh công, đạp gió lao đi vun vút. Nói ra hơi ngại, mượn hình ảnh Vô Tự đuổi theo tôi để tả. Nếu biết khinh công tôi như nhảy cóc thế, Vô Tự chắc chắn sẽ từ từ tản bộ ở dưới, rồi đợi khi thấy tôi chỉ còn là một chấm nhỏ, dùng khinh công đuổi theo cũng chưa muộn.
Vô Tự lại nắm cổ tay tôi giữ lại. Buồn thay tôi không mất thăng bằng, trái lại trụ vững hơn bao giờ hết. Tôi nhướng mắt, trong mắt có vài tia giận dữ: “Buông tay.”
Vô Tự đứng im. Tôi cũng đứng im. Cả hai đứng trên nóc nhà, gió thổi tóc bay tứ tung, xiêm áo cũng phần phật trong gió. Lần này tôi lên tiếng: “Huynh có điều gì muốn chỉ giáo?”
Vô Tự ngập ngừng hồi lâu mới buông tay tôi ra. Tay kia vẽ một vòng tròn. Tôi biết anh ta định làm gì: “Không cần. Tôi sẽ tự về bằng đôi chân này.”
Vòng sáng bằng bạc vẫn sóng sánh mời gọi. Vô Tự không dài dòng, ôm eo tôi nhảy qua. Khoảnh khắc này tôi muốn đá cho Vô Tự một cái. Nhưng thời gian chui qua lỗ đến chân tường nơi tôi ngã xuống còn nhanh hơn nghĩ ra ý tưởng đó. Bởi vậy vừa đứng thăng bằng trên mặt đất. Khi Vô Tự chưa kịp rút tay lại, tôi co chân đá cho anh ta một cái thật mạnh. “Rắc” Tôi trợn mắt. Vô Tự cũng trợn mắt. Sau đó là tiếng quát: “Quậy đủ chưa?”
Tôi nín thinh. Nước mắt thuận đà lăn xuống. Không phải vì Vô Tự quát tôi. Mà vì cơn đau thấu xương truyền lên. Tôi khóc vì thấy tôi quá ác với bản thân. Sao lại có thể từ hại người sang hại mình nhanh như vậy. Trong lúc tôi than trời đất, Vô Tự đặt tôi ngồi lên tảng đá, còn mình cúi xuống đặt tay lên chỗ gãy. Một làn khói màu hồng bay là là trên da thịt rồi biến mát. Tôi lập tức không thấy quá đau đơn nữa. Thật ra, bây giờ đã có kinh nghiệm, không cần anh ta tôi cũng tự kiềm chế cơn đau được. Vô Tự thở dài, đưa tay lau nước mắt cho tôi: “Ngày mai tôi có việc cần đi, rất lâu mới quay trở lại. Không ở phủ. Cô muốn vào trong kia hay…”
Tôi cắt ngang: “Về phủ huynh đi. Tôi không muốn mang cái chân què trở lại Kim môn cho người ta chê cười. Về phủ huynh dưỡng thương, lành lặn tôi sẽ tự về. Đảm bảo đi trước khi huynh quay lại.”
Vô Tự phân vân, sau đó gật đầu đồng ý: “Để tôi giúp cô…”
Tôi gạt tay: “Khỏi. Huynh cứ nhảy vào. Tôi sẽ bám lên vai huynh.”
Vô Tự không tranh cãi với tôi. Anh ta chỉ nói: “Mạo phạm.”
Rồi nhanh chóng bế bổng tôi lên. Mặt tôi áp vào ngực anh. Nghe mùi hương lan thoang thoảng.
Vô Tự sở dĩ kiên quyết bế tôi là vì việc tạo lỗ hổng di chuyển không thể làm liên tục, nên phải dùng khinh công. Khinh công của Vô Tự như bay trên trời vậy. Tôi nhớ chỉ có người ở Mộc Long mới có “skill” này.Tóm lại tôi muốn bám lấy Vô Tự vì anh ta tạo cho tôi nhiều hiếu kì, và tôi cũng có cảm giác Vô Tự có thể giải đáp tất cả thắc mắc của tôi về nơi đây.
Vô Tự bay chừng vài khắc rồi tạo lỗ hổng chui qua. Tôi nghĩ không phải công lực không đủ, mà là Vô Tự muốn che giấu chỗ ở của mình. Thế nên khi đặt tôi ngồi xuống giường, đưa cho tôi vài viên thuốc liền dặn dò: “Chân lành rồi chịu khó ở đây. Tôi sẽ về sớm nhất có thể.”
Tôi thật muốn nắm lấy tay Vô Tự nói “cảm ơn huynh, rất đúng ý tôi”. Nhưng ngoài mặt lạnh tanh: “Năm ngày. Huynh không về, tôi đi.”
Vô Tự tần ngần một lát rồi đứng dậy. Ra đến cửa nghĩ thế nào quay lại nói: “Đừng làm loạn. Ở yên chờ tôi về.”
Tôi không thèm để ý, nằm bò ra giường, xoay mông về phía cửa. Một cơn gió thổi qua, tôi quay đầu lại, cửa còn đó, người đi rồi. Tôi gục mặt xuống gối, buồn vô hạn.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Ngày thứ năm chỉ còn một canh giờ nữa là hết. Nhưng không thấy Vô Tự. Trong năm ngày này tôi tích cực tu luyện kinh mạch, luyện võ công, thần chú. Bởi vì chán chả có gì làm. Tôi chỉ loanh quanh trong Đào viên. Mỗi lần định ra khỏi là có người hầu ngăn lại. Lời lẽ nghe ôn nhu đó, nhưng thực chất là “không được đi lung tung”.
Nửa đêm hôm đó, tôi bay lên nóc nhà. Lướt nhẹ trên những tấm ngói, chạy khỏi Đào viên.
Đúng lúc tung người bay qua tường thì cảm thấy toàn thân chạm phải vật gì vô cùng nóng, không thể xuyên qua, cuối cùng bị hất văng lại, lăn long lóc trên mái nhà rồi rớt bịch xuống đất. Tôi đưa tay ôm ngực, nhổ ra một ngụm máu. Viên thủy châu trong ngực phát sáng.
Tôi bàng hoàng nhận ra “kết giới của hỏa”, lập tức dùng kĩ năng “bảo tồn” trị thương. Người tạo ra kết giới này rất nhẹ tay, có lẽ dựa trên nội lực của tôi mà làm, nhưng không ngờ lại đánh giá tôi hơi cao.
Tôi lảo đảo đứng dậy. Vừa lúc Vô Tự về. Tôi dùng đôi mắt u tối nhìn anh. Vô Tự thấy vệt máu vừa mới khô ở khóe miệng tôi thì cau mày, tiến về phía tôi, một tay lục trong người ra một lọ thuốc. Tôi nhanh như cắt, đưa tay ra phía trước, kèm theo đó là hàng loạt phi phi tiêu băng tuyết.
Phi tiêu hoa tuyết sáng loáng, lạnh lùng ghim vào người Vô Tự. Có chỗ rỉ máu.
Vô Tự một tay nâng cằm tôi, một tay mở nắp lọ thuốc, ra lệnh bằng một giọng trầm:”Há miệng.”
Một dòng nước ấm chảy vào trong họng, rất nhanh tôi thấy khỏe lại, như chưa từng bị thương tổn.
Khoảng cách gần như vậy, tôi run run nhổ từng phi tiêu găm trên người Vô Tự. Lắp bắp: “Xin…lỗi”
Vô Tự ôn nhu nói: “Đã để cô nương chờ lâu.”
Khoảng cách gần như vậy, tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh. Hàn phi tuyết tan chảy làm ướt chiếc áo bào khoác bên ngoài. Vết máu đỏ cũng lẫn vào trong màu đen của áo, biến mất không tung tích.
Bạch công tử xuất hiện cùng hướng Vô Tự, chỉ là sau một lúc. Tôi đoán hai người đi cùng nhau. Mắt đang ngấn lệ bỗng chốc khô rang. Tôi lạnh lùng: “Phiền huynh đưa tôi về như đã hứa.”
Rồi nói với Bạch công tử, giọng có phần mềm mại hơn:
“Bạch công tử, cáo từ!”
Bạch công tử tủm tỉm: “Tĩnh cô nương, hẹn ngày tái ngộ.”
Nghe hai chữ “tái ngộ” tôi chợt nổi cơn thèm phở bò tái nạm của bà Sáu đầu ngõ. Sự tiếc nuối biểu hiện rõ trên khuôn mặt, vô tình lại hợp với ngữ cảnh. Bạch công tử thấy tôi như vậy, rưng rưng nói: “Tĩnh cô nương, hay là ở lại chơi vài ngày...”
Tôi nắm lấy tay áo Vô Tự, khẽ nói: “Đi thôi.”
Tôi lảo đảo đứng dậy. Vừa lúc Vô Tự về. Tôi dùng đôi mắt u tối nhìn anh. Vô Tự thấy vệt máu vừa mới khô ở khóe miệng tôi thì cau mày, tiến về phía tôi, một tay lục trong người ra một lọ thuốc. Tôi nhanh như cắt, đưa tay ra phía trước, kèm theo đó là hàng loạt phi phi tiêu băng tuyết.
Phi tiêu hoa tuyết sáng loáng, lạnh lùng ghim vào người Vô Tự. Có chỗ rỉ máu.
Vô Tự một tay nâng cằm tôi, một tay mở nắp lọ thuốc, ra lệnh bằng một giọng trầm:”Há miệng.”
Một dòng nước ấm chảy vào trong họng, rất nhanh tôi thấy khỏe lại, như chưa từng bị thương tổn.
Khoảng cách gần như vậy, tôi run run nhổ từng phi tiêu găm trên người Vô Tự. Lắp bắp: “Xin…lỗi”
Vô Tự ôn nhu nói: “Đã để cô nương chờ lâu.”
Khoảng cách gần như vậy, tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp của anh. Hàn phi tuyết tan chảy làm ướt chiếc áo bào khoác bên ngoài. Vết máu đỏ cũng lẫn vào trong màu đen của áo, biến mất không tung tích.
Bạch công tử xuất hiện cùng hướng Vô Tự, chỉ là sau một lúc. Tôi đoán hai người đi cùng nhau. Mắt đang ngấn lệ bỗng chốc khô rang. Tôi lạnh lùng: “Phiền huynh đưa tôi về như đã hứa.”
Rồi nói với Bạch công tử, giọng có phần mềm mại hơn:
“Bạch công tử, cáo từ!”
Bạch công tử tủm tỉm: “Tĩnh cô nương, hẹn ngày tái ngộ.”
Nghe hai chữ “tái ngộ” tôi chợt nổi cơn thèm phở bò tái nạm của bà Sáu đầu ngõ. Sự tiếc nuối biểu hiện rõ trên khuôn mặt, vô tình lại hợp với ngữ cảnh. Bạch công tử thấy tôi như vậy, rưng rưng nói: “Tĩnh cô nương, hay là ở lại chơi vài ngày...”
Tôi nắm lấy tay áo Vô Tự, khẽ nói: “Đi thôi.”