Kinh Hoa trấn bây giờ đã được mở rộng ra bốn phía, phồn vinh và tấp nập hơn hẳn so với trước kia. Kinh Hoa trấn vẫn là con đường tốt nhất khi muốn từ Xuân Thủy thành tiến vào Mộc địa, bởi vậy phần lớn tu sĩ đổ về đây nhằm tìm kiếm cơ duyên.
Trên con đường lớn tại đây, hàng quán la liệt khắp nơi, kỳ dược, kỳ thạch đều được bày bán, cả giải độc đan, vũ khí, áo giáp … Hàng thật cũng nhiều, hàng giả cũng không thiếu. Vì thế tiếng trao đổi, tiếng cãi vả, tiếng mắng mỏ, tiếng chửi bới, tiếng đánh nhau… vang lên khắp mọi ngõ ngách. Kinh Hoa trấn giờ đây thật sự mang dáng dấp ồn ào của một thành thị.
Hơn một ngàn năm trăm năm đi qua, bi kịch của Kinh Hoa trấn trước kia đã không có người dân hay người khách nào biết. Dưới dòng chảy của thời gian, tất cả đã bị xóa nhòa, tấm bi kịch ấy trở thành dĩ vãng mà không có lịch sử nào đối chứng và ghi chép.
Từ cổng trước trấn, chiếc xe ngựa của Hầu gia vẫn chạy đều đều vào.
- Giá… giá… Hí… Dừng lại.
Cuối cùng, nó dừng lại tại phía trước khách sạn lớn nhất của Kinh Hoa trấn – khách sạn Duyệt Lai.
- Sao lại dừng xe rồi? Âm thanh từ bên trong xe vọng ra.
- Bẩm đại nhân, chúng ta đã đến Kinh Hoa trấn. Mời đại nhân và nhị vị công tử xuống xe vào khách sạn nghỉ ngơi. A Ngũ hắn đã đi đặt phòng rồi.
- Ừm, ta đã biết.
Giọng nói nhàn nhạt phát ra, Hầu Thiên Kinh nhìn về 2 đứa con của mình nhẹ giọng nói:
- Đi, chúng ta xuống xe nghỉ ngơi, ngày mai lại lên đường vào Mộc địa rèn luyện.
- Vâng, phụ thân. Hàn Quang đáp lời.
- Phụ thân, con đói bụng. Hầu Siêu ngây thơ nói.
- Được rồi, ta sẽ bảo họ nhanh chóng mang đồ ăn lên.
Khách sạn Duyệt Lai mang đậm phong cách cổ đại với 2 gian lầu, mái ngói được lợp bởi những viên gạch loang lổ rêu phong từ lâu, những cây cột chống được đẽo gọt kì công từ Cương Mộc 40 năm tuổi, và chúng cũng được chạm khắc hình long – phụng. Nhưng điểm hấp dẫn nhất là những viên đá lát nền của khách sạn. Đá lát nền có màu vàng lục, sáng bóng không nhiễm bụi, như là hoàn mỹ không tỳ vết.
Khi 3 người vừa bước vào cửa, vị chưởng quầy đã đứng đợi từ khi nào, hắn tươi cười tiến lên chào hỏi:
- Tại hạ là Viễn Yên, là chưởng quầy của khách sạn Duyệt Lai này. Hân hạnh được đón tiếp các vị khách quý vào trọ.
- Yên chưởng quầy không cần câu nệ, gia đình ta sẽ tá túc ở đây khoảng 1 tháng. Trong một tháng này, nếu cần gì, ta sẽ thông báo, sẽ không để ảnh hưởng việc kinh doanh của Yên chưởng quầy. Hiện tại đường xa mệt nhọc, chúng ta đều đã đói, nhanh chóng chuẩn bị thức ăn đưa lên phòng cho ta.
- Tiên sinh khách khí rồi. Tại hạ xin cáo lui đi chuẩn bị thức ăn cho ngài.
3 người họ tiếp tục tiến lên lầu.
Lầu 2 là một khung cảnh khác hẳn lầu 1 đơn sơ: Trên đỉnh lầu 2 có những viên dạ minh châu soi sáng, phía cuối phòng còn đặt 1 lò hương, hương thuốc tỏa ra thơm ngát.
Lầu 3 thì càng xa hoa: Trên đỉnh đặt những viên kỳ thạch có chức năng chiếu sáng được thu thập từ xung quanh các ngọn núi lửa ở Hỏa địa như Quang Diễm Thạch, Kỳ Quang Thạch, Nguyên Hỏa Thạch… Đồng thời tại đây, hương thuốc Lục Phân Thảo từ lò hương bay ra làm con người ta có cảm giác thanh tĩnh, nhẹ nhàng.
- Quang nhi và Siêu nhi ở cùng một phòng, ta ở căn phòng bên phải kế bên. Nếu có vấn đề gì thì cứ sang phòng gọi ta.
Hầu Thiên Kinh bước thẳng vào phòng. Hầu Quang cùng Hầu Siêu cũng tiến vào phòng của mình.
Vừa vào phòng, ánh mắt tràn đầy bình tĩnh và yêu thương người đại ca dành cho tiểu đệ của Hầu Quang biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo.
“Hi vọng kế hoạch của mẫu thân thành công” – Hầu Quang tự cầu chúc trong lòng.
- Ca ca, đây là vật gì?
- Ca ca đây là thứ gì? Nó có tác dụng gì?
- Ca ca, cái này tên gọi là gì?
Hầu Siêu lượn lờ xung quanh căn phòng, tò mò hỏi. Hầu Quang thu lại ánh mắt lạnh lẽo, nhẹ nhàng và từ tốn giảng giải từng thứ cho Hầu Siêu. Dù gì phụ thân ở bên phòng bên, bất cứ nháo tiểu sự gì cũng đều ảnh hưởng đến đại sự, nên hắn nhịn.
…
Hôm nay, theo lịch nhân tộc là ngày 6/5 năm 1527, thời đại Đại Sinh Tử.
Trưa hôm nay, Hầu Thiên Kinh dẫn theo 2 người con là Hầu Quang và Hầu Siêu trọ ở khách sạn Duyệt Lai tại Kinh Hoa trấn.
…
Từng tia nắng cũng dần thu lại và biến mất, nhường chỗ cho màn đêm u tối.
Đến canh 1, từng cơn mưa rả rích xuất hiện, gió cũng bắt đầu thổi, từng ánh chớp rạch phá ngang dọc bầu trời.
- Quang nhi, nhớ đóng và chốt kĩ cửa sổ, đừng để đệ đệ con bị cảm lạnh. Tiếng nói vọng lại từ căn phòng bên cạnh.
- Vâng, phụ thân. Hầu Quang đáp lời.
…
Ban ngày nắng nóng, bầu trời không có đám mây nào, ban đêm bắt đầu mưa to, gió lớn, sấm chớp ầm ầm. Thay đổi thời tiết? Đối với người tu tiên mà nói, cũng chỉ tạo chút khó chịu, chứ chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Vì vậy, sự việc được xem là bất thường này, cũng chẳng có ai xem nó là bất thường.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, gió thổi càng ngày càng mạnh, sấm chớp liên hồi. Nhiều người trở nên bực bội, họ chỉ có thể dừng lại công việc và tìm một nơi trú mưa.
Điều đó dẫn đến các khách sạn và tửu điếm trở nên đông khách. Tiểu nhị thì chửi rủa ông trời tạo thêm việc vào ban đêm, còn các vị chưởng quầy thì vui mừng khôn xiết.
Khách sạn Duyệt Lai cũng không khác hơn là bao nhiêu, khách vào càng lúc càng nhiều, các phòng trống cũng dần được lấp đầy. Những gã tiểu nhị ở đây bận tối tăm mặt mũi, mồ hôi liên tục từ cơ thể rơi xuống, phải chấp nhận thôi, việc thì nhiều mà người chẳng có bao nhiêu. Thỉnh thoảng, từng tiếng mắng, chửi từ những vị khách chờ đợi lâu phát ra. Đám tiểu nhị cũng chỉ cười trừ. Thậm chí, giữa các vị thượng đế này còn phát sinh tranh cãi, ầm ĩ cả lên.
Tối hôm nay, trời mưa to, gió lớn, bên ngoài có vẻ tĩnh mịch, còn bên trong thì trở nên hỗn loạn.
…
Đến giữa canh 2, Kinh Hoa trấn xuất hiện một vài kẻ có thuộc tính lôi, bọn hắn bay lên giữa bầu trời, kích thích từng tia lôi điện từ những đám mây giông đánh xuống và hấp thu.
Những âm thah “đùng… đoàng… xoẹt… ầm…” vang lên liên tục khiến không ai tài nào ngủ được. Từng tiếng mắng mỏ, chửi rủa từ mọi nơi phát ra không ngừng. Và cũng có nhiều người dân bình thường mở cửa nhìn xem khung cảnh ấy và ước ao.
Mưa vẫn nặng hạt, gió vẫn thổi mạnh, lôi điện thì bạo phát cuồng mãnh.
…
Trong lòng đất nơi sâu phía dưới Kinh Hoa trấn, một vòng tròn lôi điện màu lam đang dần dần di chuyển về hướng khách sạn Duyệt Lai, vòng tròn lôi điện ấy bao quanh một vật có hình dáng như một ngọn lửa màu trắng xám.
Kinh Hoa trấn tuy tụ tập lượng lớn tu sĩ, Luyện khí kỳ không thiếu, Trúc cơ kỳ có vài người; nhưng không kẻ nào phát hiện ra sự hiện diện của nó.
Nó lặng lẽ và âm thầm lướt qua nền đất. Rồi yên lặng không một tiếng động lần theo vách tường tiến nhập căn phòng của 2 anh em Hầu Quang và Hầu Siêu.