Cuộc đời anh ta là một hành trình của niềm tin và tự hào.
Cuộc đời anh ta tin vào lý tưởng của ánh sáng và công lý.
Để rồi...
Bị chính lý tưởng của mình phản bội.
Anh chiến đấu và hi sinh vì những gì mình tinh tưởng.
Nhưng những gì anh có chỉ là sự thờ ơ của nhân loại.
Anh bị bỏ rơi trong màn tuyết lạnh của vùng đất băng giá Frelzord.
Thanh kiếm gọi anh.
Nó gọi anh từ nơi sâu thẳm nhắt của linh hồn.
Nó nguyền rủa trái tim anh.
Để cho linh hồn anh ngủ quên trong nơi sâu thẳm băng giá.
Nhưng tại sao....
Anh bước đi trong vô vọng.
Anh tìm kiếm lý tưởng của riêng mình.
Anh tìm ra con đường của riêng mình... Con đường cứu rỗi thế giới thoát khỏi nỗi đau và lòng thù hận...
Nhưng tại sao...
Tại sao anh lại đi vào con đường của Dark king.
Tại sao anh không đi theo con đường của bao người khác? Con đường của một Knight hùng mạnh...
Thanh kiếm Frostking ... nó lạnh như cái tên của nó, lạnh lùng và tàn ác. Thanh kiếm bị nguyền rủa mãi mãi, nó rung lên phấn khích... những bông tuyết rơi như chịu một hấp lực, bám lấy nó, và trút hết năng lượng bao bọc lấy lưỡi kiếm, và phát sáng, tạo thành một màu xanh huyền ảo. Vị Dark king đầu tiên, và là vị vua tối cao của quân đoàn bóng tối bị nguyền rủa mãi mãi bất tử...
Nhắm đôi mắt xanh ma quỷ ấy, như đang nhớ về những tiếng nói xa xăm... chốc lát, Anh và vùng đất băng giá trở nên tỉnh lặng, trước khi...
Năm bàn tay siết chặt cán kiếm có hình sọ quỷ, chúc mũi xuống đất, đâm thẳng xuống nền băng giá phía dưới giải phóng một luồng năng lượng mạnh mẽ được chôn vùi nơi đây. Băng nứt thành những vệt dài, lồi lõm, cùng với lớp tuyết bay tung lên như một cơn bão cát sa mạc, dọn quang mặt đất, để lộ một sinh vật khổng lồ trú ẩn dưới lớp băng...
''Nơi sâu thẳm nhất của địa ngục........
Nơi ánh sáng mãi mãi bị chôn vùi.....
Nơi máu cũng bị khô cạn, nơi thây khô chất lên như núi......
Nơi đó tồn tại một sinh vật.....
Linh hồn của muôn thú là thức ăn của nó....
Quyền lực không giới hạn trong địa ngục khiến nó làm chủ địa ngục...
Mọi sinh vật không có quyền phủ quyết hay chống đối nó...
Bởi vì nó là... VUA''
Sinh vật ấy mở mắt, cặp mắt xanh biếc, toả ra thứ ánh sáng quái dị ấy.
Bỗng chốc ánh sáng đó khiến cho nó tỉnh giấc sau giấc ngủ dài. Lớp băng dầy đến vài mét bị những cái cánh xương xẩu của nó đâm thủng, cái đầu của nó đội nguyên cả tảng đá dày mà nhấc lên, dường như khôi lượng khổng lồ ấy không đáng để nó đếm xỉa tới, và nó cất tiếng gầm đâu tiên...
- Graoooo!!!!
Cả lục địa băng giá run rẩy...
Emperor dragon, vua của các loài rồng đã chết, và nay đã sống lại, tiếng gầm của nó báo hiệu cho cuộc chiến mới bắt đầu.
.
***********
.
Nhiều năm Trước....
Trong một căn phòng nhỏ nhưng sạch sẽ, hương hoa thấm đượm khắp căn phòng, những chiếc rèm cửa màu tím bạc như màu của ánh trăng, màu của đôi mắt ấy... đôi mắt có lẽ sẽ không được nhìn thấy ngày mai nữa. Tất cả đối với cậu có lẽ đã chấm hết kể từ ngày cậu cùng đội quân thua cuộc trong trận chiến với đạo binh Alliance shadow của lucife, và mang về một căn bệnh quái ác khiến cậu chết dần chết mòn. Không những thế, có lẽ cậu sẽ trở thành một trong số chúng.... không... cậu tự dối mình. Cậu ứa nước mắt... Giọt nước mắt của chàng trai trẻ từng tràn đầy nhiệt huyết.
Cậu không muốn thành một trong số chúng. Một thây ma vô hồn chỉ biết nghe lệnh chúa tể bóng tối Zed'Jaden - Dark lorl.
Đôi mắt cậu đã không nhìn thấy gì nữa rồi. Lời nguyền đã ăn sâu vào tim cậu, chỉ có Lucife kẻ tạo ra lời nguyền mới có thể rút lại lời nguyền ấy. Nhưng hắn đâu ngây thơ đến mức bỏ qua một Knight của kẻ địch, nhưng hơn hết đó còn là con trai của thủ lĩnh tộc Forest Spirit như cậu.
Và khi cậu trở thành một thây ma. Lúc đó, cậu sẽ bị chính những người thân của mình... trừ khử. Bàn tay cậu lạnh dần... Cái lạnh của địa ngục đang bao phủ lấy cậu...
-Sẽ không sao đâu, anh Danis.
Karma Indiara nói với cậu với giọng điệu ngọt ngào trìu mến...
Không, nó ấm chứ? Vì nó được siết chắt bởi một bàn tay khác. Cậu không thể nhìn rõ đó là ai, nhưng nó mang lại cho cậu một chút gì đó niềm tin, cậu nở một nụ cười trên môi, rồi nhắm mắt lại, khẽ chìm vào giấc ngủ yên bình...
Bàn tay kia rời khỏi tay cậu, bàn giờ đã tím lại cùng một chất độc vô phương cứu chữa. Người đàn ông già với mái tóc nâu và bộ râu quen thuộc thở dài ngao ngán, ông chỉ biết nhắm mắt chấp nhận sự thật... Rằng con trai ông sẽ trở thành một thây ma, trong sự bất lực của toàn bộ tộc Forest Spirit.
-Cha? Anh ấy, liệu...
Furi Zare trả lời thẳng vào sự thật:
-Karma, ta biết con rất lo cho Danis. Nhưng sự thật là sự thật, nó sẽ là một thây ma, chỉ trong vòng một đêm nữa thôi.
Karma mím chặt môi lại vì đau xót. Cô không thể làm gì được lúc này, Cô cảm thấy bất lực... Cái cảm giác có lẽ anh ấy cũng đã từng nếm trải qua... Như ngày hôm ấy lúc cô tâm sự với anh, rằng cô yêu...
Cho đến giờ cô vẫn cảm thấy vừa kinh hoàng vừa hối hận... Cô biết tình cảm của anh dành cho cô, nhưng cô vẫn một mực nói ra người cô yêu không phải là anh... Trong khi đó anh vẫn chấp nhận hi sinh tính mạng để cứu cô...
-Nếu vậy, tốt hơn hết là cho hắn ta một cái chết yên bình ngay từ bây giờ.
Giọng nói lạnh băng của một người thứ ba...Giọng nói không hề có cảm xúc như thể hắn đã quá quen với việc này... Teross, người anh trai của Danis.
Karma Idiara không nhịn thêm được nữa. Cô tức giận nắm lấy cổ áo của Teross, nhìn vào hắn với ánh mắt long lên vì giận... Nhưng cô còn không kịp hét thẳng vào mặt Teross:
-Đủ rồi!!!
Giọng nói đanh thép của Furi Zare làm cắt ngang hành động của cô con gái đang nóng nảy. Ông hạ giọng:
-Thế là quá đủ rồi. Anh con .... nói rất đúng
Teross cười khẩy. Hắn luôn có thái độ như vậy với Karma và Danis.
Karma đờ người...Cô luôn coi Teross là mục tiêu để rèn luyện, nhưng không phải là như thế này! Nếu một người ... không... một con quỷ vô tình thế này, thà rằng cô không... Một người như vậy.
-Em tức giận đủ chưa?
Teross hất tay cô ra khỏi cổ áo của mình, kèm theo ngữ điệu hờ hững...
Không còn chỗ bám víu Karma vô lực ngã khụy xuống đất oà khóc. Từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô. Karma khẽ lẩm bẩm...
- Anh Danis mọi chuyện là do em. Chính em sẽ kết thúc nó...