Lạc Tiên lật từng xác chết nằm đè lên nhau, trong khi tôi vòng ra sau miếu. Bên cạnh lu nước, một đứa bé chừng tám tuổi, đang che miệng khóc thút thít, kế bên là một người phụ nữ trung niên. Tuy bụng đã bị đâm toạc ra. Nhưng tay vẫn ôm lấy đứa bé. Tôi lại gần, cố không nấc. Người phụ nữ thấy tôi bèn dùng chút sức lực cuối cùng níu lấy vạt áo tôi cầu xin. Chỉ là tiếng ú ớ kèm nước mắt. Tôi gật đầu. Người phụ nữ buông tay, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện. Tôi ôm đứa nhóc vào lòng. Nó òa khóc, qua vai tôi nhìn xác mẹ dần lạnh ngắt.
Lạc Tiên tần ngần nhìn cảnh tang thương, hai tay nắm chặt, người run run.
Chôn cất cho mấy chục mạng người không phải chuyện dễ. Tôi và Lạc Tiên chỉ đào huyệt riêng cho cha mẹ của đứa bé, lại cẩn thẩn khắc tên lên bia đá. Còn lại, đào hố tập thể rồi chôn tập thể luôn. Đến sáng thì xong. Người bết chặt vì máu khô, tanh tưởi vô cùng.Chẳng mấy chốc nơi này sẽ tràn ngập mùi xú uế. Vì vậy ba chúng tôi mau chóng rời khỏi. Hai thanh kiếm ban nãy tan chảy thành nước giờ đã khôi phục lại hình dạng ban đầu. Tôi và Vô Tự liền cầm theo phòng thân.
Dĩ nhiên chũng tôi không trở lại Kim trấn mà men theo một con đường nhỏ lên núi Túy sơn. Vừa đi vừa hết sức cảnh giác. Đến một dòng thác nhỏ, chúng tôi dừng chân, tẩy rửa người và y phục. Tôi dùng thần chú làm khô để tất cả không bị cảm lạnh.
Đứa bé chúng tôi mang theo là một tiểu nha đầu, hai mắt sáng, khuôn mặt bầu bĩnh. Nhìn thế nào cũng dễ thương. Nó làm tôi nhớ đến tiểu nha đầu ở vườn đào.
“Tiểu muội, trên Túy sơn có người thân của muội à?” Tôi vừa lau mặt cho bé, vừa lân la hỏi.
Cô bé nghĩ nghĩ: “Muội không biết, phụ thân dặn muội còn sống thì…thì nhất định phải lên đỉnh Túy Sơn.”
Lạc Tiên chạy đi đâu kiếm được vài trái cây rừng, chia cho chúng tôi mỗi người một ít ăn lót dạ.
Dọc đường lên núi tuyệt nhiên không bắt gặp bóng dáng ai cả. Tôi lại có linh cảm không tốt, bèn dừng bước. Lạc Tiên không nghe tiếng bước chân của tôi thì ngoái đầu lại:“Sao vậy?”
“Có ác cảm!”
Lạc Tiên nhìn quanh. Yên tĩnh cực độ. Đến nỗi một chiếc lá vô tình rơi xuống cũng nghe thấy tiếng nó chạm đất. Theo quán tính tôi nắm chặt tay tiểu nha đầu, áp lưng vào Lạc Tiên. Cảnh giác cao độ.
Viên thủy châu trong ngực tôi phát sáng. Tôi cười nhẹ: “Chúng ta có thể ra khỏi đây.”
“Bằng cách nào?” Lạc Tiên ngạc nhiên.
Tôi vẫn đảo mắt quan sát: “Có người từ nơi khác tới đây được. Dĩ nhiên phải có lối ra.”
Lạc Tiên hiểu ý. “Nhưng liệu chúng ta có toàn mạng mà rời khỏi đây?” Suy nghĩ này cùng lúc hiện lên trong đầu tôi và Lạc Tiên. Đáp lại ý nghĩ đó là một luồng sáng lao bằng tốc độ chóng mặt, xuyên đổ một loạt cây cối lao thẳng đến chỗ tôi. Lạc Tiên bế tiểu nha đầu bay sang bên phải. Còn tôi phi người lên trên cao. Luồng sáng sượt qua, tôi có cảm giác khó thở trong giây lát, viên thủy châu dao động. Lạc Tiên từ bên dưới xuất chiêu “Tĩnh tâm vô thủ” tạo thành luồng khí mát bao quanh tôi. Ngay lúc đó một nữ tử xiêm áo đỏ rực xuất hiện trên ngọn cây, ngạo mạn nhìn xuống. Nữ tử ấy thật đẹp, đúng là dung nhan đắm say lòng người. Mắt nhìn lạc Tiên đã ngơ ngẩn, bèn đá cho hăn một cái vào mông. Lạc Tiên giãy nảy: “Đau quá.”
Tôi trừng mắt: “Cho tỉnh.”
Nữ tử áo đỏ nhếch mép cười, cất giọng sang sảng: “Giao đứa bé cho ta, các ngươi sẽ toàn mạng.”
Tiểu nha đầu nghe người ta nhắc tên mình thì sợ hãi nấp vào sau lưng tôi. Tôi đưa tay xoa đầu nó, đoạn nhìn nữ tử: “Vậy phải hỏi xem muội ấy có muốn đi với ngươi không.”
Tiểu nha đầu thông minh lắc đầu lia lịa. Tay vẫn bám chặt váy tôi không rời. Lạc Tiên cười: “Cô nương thấy đó, nha đầu này từ chối đi theo cô.”
Nữ tử cười vang. Từ tay áo phóng ra hàng vạn phi tiêu đỏ lòe, miệng thét lớn: “Vậy đừng trách!”
Lạc Tiên nhanh chóng tung chiêu “Tĩnh tâm vô thủ” kết hợp với chiêu “Vạn thủy quy tụ”, hóa giải kịp thời khiến vạn tiêu biến mất. Nữ tử liền tung mình lao xuống, hai tay liên tiếp phóng ra những luồng sáng mỏng manh đan quyện vào nhau, bao quanh một luồng lửa lớn lao về phía tôi. Vì vướng tiểu nha đầu nên chúng tôi chống trả hết sức khó khăn. Cùng lúc đó nữ tử chân đạp đất, tung người lên cao, chiếc váy đỏ nhiều tầng xòe ra rất đẹp mắt, kèm theo hàng loạt mũi tên lửa lao xuống đất. Tôi nhanh chóng dùng chiêu “Vạn vũ quy hà”. Xung quanh xuất hiện vô số những giọt nước nhỏ li ti, dần dần kết vào nhau thành một lớp băng mỏng, cùng chiêu Tĩnh tâm vô thủ của Lạc Tiên, một lần nữa phá được chiêu độc của nữ tử. Những chúng tôi trên người cũng không ít thương tích. Nữ tử không một giọt mồ hôi, cười lạnh: “Tài cán cũng chỉ có thế.”
Tôi và lạc Tiên đúng là cả hai mà không bằng một, nãy giờ chật vật đỡ đòn, mà không hề có cơ hội tấn công. Tôi lâu vệt máu rỉ ở khóe miệng: “Cô nương cũng vậy, ra cũng chỉ có thế.”
Nữ tử tắt nụ cười, hai mắt tối lại rồi sáng lóa. Chỉ thấy cô ta ưỡn ngực về phía trước, tấm phù khắc hình phượng hoàng nhấp nháy rồi rực sáng. Từ trên đầu hình ảnh phượng hoàng lửa từ từ hiện rõ, to lớn như tòa tháp, giương đôi mắt đỏ lòm nhìn tôi. Lạc Tiên lúc này nhổ ra một ngụm máu.
Nữ tử một tay cầm tấm phù, một tay vuốt tóc: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Tôi cười lớn: “Đừng nói chuyện hão huyền.”
“Xem ra đến chết mà khẩu khí vẫn cao lắm. Được”
Nữ tử ném tấm phù về phía trước. Phượng hoàng vỗ cánh, nhằm hướng tôi lao thẳng tới. Ánh sáng cùng hơi nóng nhanh chóng đốt cháy toàn bộ vùng đi qua. Không khí vẩn đỏ, cây cối, sỏi đá…chỉ còn là tro bụi. Một khắc, tôi cảm nhận được viên thủy châu rạn nứt. Một khắc tôi thấy Lạc Tiên oằn mình thi triển Tĩnh tâm vô thủ. Một khắc tôi thấy ánh mắt ngập nước của tiểu nha đầu.
Vào đúng lúc tôi tưởng viên thủy châu vỡ vụn, mạng tôi chấm dứt. Thì một làn hơi lạnh bao phủ lấy tôi. Tôi mơ hồ thấy bờ môi lạnh lẽo ở rất gần mình. Tôi buột miệng: “Vô Tự.”